Miệng Độc Thành Đôi

Chương 67




Cơn gió đêm lướt qua, thổi loạn mái tóc Tần Chân, vài sợi tóc tung bay trước mặt cô mà cô cũng không phản ứng, chỉ lẳng lặng nhìn anh.

Trình Lục Dương nhìn cô vài giây, trong mắt dường như thoáng ánh lên cảm xúc phức tạp, sau đó cong khóe môi, cười nhàn nhạt: “Sao, đau lòng anh?”

Nụ cười kia quá tùy ý, trong mắt tràn đầy vẻ pha trò, khiến người ta nghi ngờ sự yếu ớt vừa lóe lên trong mắt anh chỉ là ảo giác của cô.

Tần Chân nói: “Vậy còn em? Em cũng không thể đụng vào điểm mấu chốt của anh sao?”

“Làm gì có điểm mấu chốt chứ? Anh nói rồi, anh ở trước mặt em quả thật là không-mảnh-vải-che-thân rồi, em còn muốn điểm mấu chốt gì nữa?” Vẫn là nụ cười không thèm để ý như vậy.

Anh nắm tay Tần Chân, thuận miệng hỏi: “Có lạnh không?”

“Trình Lục Dương, em đang hỏi anh đó.”

“Ừm, xem ra là rất lạnh.” Anh tự mình đút tay cô vào trong túi áo khoác ngoài, bàn tay ấm áp bao lấy bàn tay cô.

Tần Chân yên lặng cùng anh đi một quãng đường rất dài, sau đó mới thừa nhận: “Không sai.”

“Cái gì không sai?”

“Em rất đau lòng anh.”

Lúc này Trình Lục Dương mới hiểu ra rằng cô đang trả lời câu anh hỏi lúc đầu, dường như khẽ run chốc lát, sau đó mới cười đáp lời: “Anh biết mà, Trình Tần thị nhà anh luôn rất đau lòng anh.”

Anh hình như hết cách, nghiêng đầu nhìn cô: “không phải anh đã nói rồi sao? Có em bên cạnh anh, nhìn được màu sắc hay không cũng không quan trọng, huống hồ anh cũng quen rồi.”

“Vậy cha mẹ anh thì sao?” Tần Chân tỏ vẻ không thuận theo thì không tha.

“Chưa từng sống chung, không có cảm giác.”

“…”

“Sao, em không tin?” Trình Lục Dương dường như là hết cách với cô, đành phải dừng bước lại trước một cây Noel được dựng sớm rồi quay đầu nhìn cô: “Em nghĩ xem, từ nhỏ đến lớn anh đều ở chung với ông ngoại, dĩ nhiên là thân với ông nhất. Cha mẹ anh lại không ở bên cạnh anh, anh không có cảm tình với họ, giữ khoảng cách như bây giờ không phải rất tốt sao? Chẳng muốn nghe ông già lải nhải với anh.”

Anh như một chiếc thuyền lẻ loi, lang thang trên biển rất lâu, sau đó dũng cảm nói với người khác rằng anh không bận tâm gì hết, bởi vì không có ai lo lắng cho anh.

Tần Chân bất thình lình hỏi anh: “Không nhìn thấy màu sắc tại sao không nói với họ? Ông ngoại đi anh rất đau lòng tại sao không nói với họ? Một mình ở trong căn nhà lớn rất lẻ loi rất sợ, tại sao không nói với họ?”

“…”

“Cha mẹ không phải thánh, họ chỉ là người bình thường mà thôi, người bình thường ai mà không phạm sai lầm chứ? Họ cũng hối hận, họ cũng muốn xin lỗi anh vì sai lầm trước đây, nhưng anh không cho họ cơ hội, chẳng lẽ muốn quan hệ cứ tiếp tục cứng ngắc như vậy cả đời sao?”

“…”

“Trình Lục Dương, đừng khăng khăng giữ điểm mấu chốt kia nữa, anh không mở lòng ra thì làm sao hi vọng người khác đi vào được?”

“…”

“Ngày mai dẫn em về nhà anh đi, dẫn em về gặp cha mẹ anh, có được không?”

“…”

“Có được không, có được không, có được không?” Cô gấp gáp như con nít nhảy lên nhảy xuống, kéo áo anh không ngừng lắc qua lắc lại: “Dẫn em đi gặp đi, gặp rồi thì em lấy anh, có được không?”

“…Đây là em nói đó, được!” Chữ cuối cùng bỗng trở nên gọn gàng dứt khoát.

Tần Chân đột nhiên cảm thấy, có phải anh thỏa hiệp quá nhanh rồi không?

“Vậy, ngày mai trước khi đi, cùng em đến bệnh viện một chuyến đã nhé?”

***

Taxi dừng trước cổng bệnh viện, Trình Lục Dương vẫn ngồi yên không nhúc nhích.

Tần Chân kéo áo anh: “Đi thôi, đến rồi!”

“Tần Chân…” Trình Lục Dương nói giọng bất đắc dĩ: “Anh nói với em rồi, căn bản là không cần tới, nếu như có thể trị khỏi, em nghĩ anh sẽ để mặc nó thành tình trạng như bây giờ sao?”

“Mẹ em thường nói em chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cho nên em không nghe anh đâu, mà chỉ nghe bác sĩ thôi.”

Trình Lục Dương lắc đầu, theo cô xuống xe.

Anh không thích bệnh viện, từ trước đến giờ luôn không thích, lúc nhỏ là vì sức khỏe kém nhiều bệnh, cứ tới bệnh viện là phải tiêm, về sau là vì sau cái chết của ông ngoại, anh bị mù tạm thời nên được đưa đến bệnh viện trị liệu hơn một tháng.

Trong những ngày chìm trong bóng tối, bên cạnh anh chỉ có tiếng bước chân tới tới lui lui, bác sĩ y tá đến rồi lại đi, ngoài ra thì không còn ai khác nữa.

Mỗi sáng nghe tiếng cửa phòng bệnh mở ra là anh biết y tá đến tiêm cho anh, sau đó không ngừng có bác sĩ dùng đèn pin rọi vào mắt anh, liên tục hỏi: “Có thấy được không?”

Khi anh trả lời là không thấy, sẽ có người châm cứu cho anh, những cây kim thật nhỏ cắm vào mặt làm anh đau đến nỗi không ngừng khóc.

Sau một tháng giày vò, rốt cục có một ngày anh cũng nhìn thấy.

Nhưng sau ngày hôm đó, sắc giác của anh cũng dần dần thoái hóa, mấy năm đầu chỉ là màu đỏ xanh, mãi cho đến mấy năm gần đây mới trở nên mù màu toàn bộ.

Anh không dám lên tiếng, càng không dám nói với cha mẹ, thậm chí đến cả Trình Húc Đông anh cũng không dám nói cho, anh sợ họ lại sẽ đưa anh đến cái bệnh viện lạnh ngắt đó, mùi thuốc khử trùng đã làm anh sợ rồi, càng đừng nói tới sự giày vò ghim kim liên tục ngày này qua ngày khác.

Cứ như vậy, anh giữ khư khư bí mật kia mãi cho đến hôm nay, chỉ có Tần Chân phát hiện.

Tư sau khi ra khỏi bệnh viện, Tần Chân luôn không nói không rằng, có thể thấy cô còn bị sốc nặng hơn anh.

Trình Lục Dương thấy cô mặt ủ mày chau thế, ngược lại buồn cười: “Làm gì vậy? Trời sập hả? Anh chỉ bị chút bệnh nhỏ thôi, sao phải trưng ra vẻ mặt như anh bị bệnh nan y còn em sắp thành quả phụ thế?”

Tần Chân đấm anh một cú.

Anh thuận thế nắm tay cô, kéo cô vào lòng, cúi đầu nghiêm túc nhìn cô.

“Tần Chân, anh hỏi em một vấn đề.”

“Gì thế?”

“Anh không nhìn được màu sắc, anh bị mù màu, cả đời này anh không thể lái xe, cũng không thể giúp em phối quần áo, lúc anh mua hoa cho em có thể mua nhầm màu, sau khi em nhuộm tóc anh không thể trả lời em màu đó đẹp hay không, có thể mất mặt ở nơi công cộng vì không nhìn được màu sắc, anh thậm chí còn phải dựa vào em giúp anh những chuyện như phối quần áo… ” Anh dừng lại vài giây, hỏi rõ cô: “Trình Lục Dương như vậy, em có chê bai không?”

Hiếm khi anh nghiêm túc như vậy, trong mắt không hề có ý đùa giỡn.

Hai con ngươi đen như mực kia đẹp đẽ như vậy, sáng như ánh sao giữa bầu trời đêm, làm người ta không khỏi nín thở ngắm nhìn, mà tất cả những gì cô thấy là hình ảnh của mình phản chiếu rõ ràng trong hai con ngươi ấy.

Cô không cầm được mà hốc mắt nóng lên, giọng nói cũng khàn đi: “Chỉ cần anh không chê bai em là em cảm tạ trời đất rồi…”

Trình Lục Dương phì cười “Được, vậy chúng ta ai cũng không chê bai nhau, được không?”

Anh cúi đầu hôn nhẹ khóe môi cô “Có lời này của em là đủ rồi. Anh không hề giả vờ mạnh mẽ, nhiều năm gàn dở như vậy rồi, chẳng lẽ thật cứ gàn dở thế mãi? Em không ghét anh thì tự anh cũng ghét mình.”

Anh nắm tay cô chạy thẳng ra ngoài bệnh viện: “Không phải là muốn gặp cha mẹ anh sao? Đi, đi sớm cưới em sớm, chúng ta dùng tốc độ ánh sáng chạy qua đó!”

***

Trong bệnh viện, bác sĩ nói với Tần Chân thế này: “mắt cậu Trình mất đi một phần giác sắc vì bị ánh sáng kích thích với cường độ mạnh, mà mấy năm gần đây đang tiếp tục chuyển biến xấu, rất có thể là di chứng từ sự cố trước kia, chẳng qua vẫn nằm trong thời kỳ ủ bệnh chưa phát ra ngoài. Loại bệnh về mắt này là mãn tính, chúng tôi tạm thời không thể điều trị.”

***

Trong cuộc sống có rất nhiều chuyện chúng ta không thể nào thay đổi, có lẽ với người khác, những chuyện mà chúng ta trải qua có thể gọi là bi thảm.

Nhưng nếu không có những chuyện bi thảm làm nền thì sao khiến những thời khắc quan trọng càng trở nên vui vẻ?

Sử Thiết Sinh đã nói, nếu thế giới không có khổ đau thì nó có thể tồn tại sao? Nếu không có ngu dốt thì thông minh có gì vẻ vang? Nếu không có xấu xí thì xinh đẹp làm sao giữ được vận may của mình? Nếu không có xấu xa và thấp hèn thì thiện lương và cao cả sẽ phân biệt thế nào và làm sao để trở thành mỹ đức? Nếu không có khiếm khuyết thì liệu hoàn mỹ có trở nên nhàm chán và vô vị bởi vì nhìn quen rồi hay không?

Mất đi màu sắc nhưng có được tình yêu.

Nếu chưa từng trải qua cuộc sống không có màu sắc thì có lẽ anh sẽ không cảm nhận được màu sắc em mang đến hoàn mỹ và đáng quý bao nhiêu.

Như vậy là anh đã thỏa mãn, bởi vì Tần Chân, em chính là đôi mắt khác mà Thượng Đế ban tặng cho anh.

Trong thế giới đen trắng mà Trình Lục Dương lẻ loi sống, từ nay về sau đã có thêm màu sắc khác nhờ sự xuất hiện của em.

Nhật ký Trình Lục Dương. Tôi sắp tạm biệt cuộc sống độc thân =3=.