Trong đêm dài, sấm sét vang dội, gió táp mưa sa. Từng tia chớp ánh lên chiếu sáng, tiếng sấm cũng ầm vang khiến người ta bực dọc bất an.
Trong lòng Tần Chân như bị đục thủng một lỗ, trút toàn bộ mưa gió vào, khiến cô ướt đẫm, khổ sở muốn chết.
Cô muốn nói gì đó, cảm thấy mình hẳn nên cho Trình Lục Dương một đấm, sau đó mắng anh già mồm, mắng anh giả thanh niên văn nghệ cái gì, nhưng cô chỉ há miệng thở dốc, cuối cùng không thốt ra được một câu.
Cô vòng tay ôm lấy anh, ghé qua thật cẩn thận hôn lên mắt anh, môi chạm tới vệt nước ướt sũng, trái tim như bị người ta bóp chặt, thít chặt khó chịu, bức bối vô cùng.
Cô hôn mắt anh, hôn hàng mi, hôn hai gò má, hôn chóp mũi, hôn đôi môi anh. Cô dùng phương thức của mình lung tung biểu đạt tình cảm không thể nói ra trong lòng, ngốc nghếch cho rằng đây là cách an ủi của cô.
Trong không khí ngưng trệ, cô nghe thấy Trình Lục Dương chậm rãi hỏi: “Có phải em cảm thấy, thừa dịp chứng u buồn gián đoạn của anh phát tác là có thể dụ dỗ anh làm bậy làm bạ, sau đó cùng em như vậy như vậy, cướp đi trinh tiết quý giá của một nam thanh niên lớn tuổi giữ mình trong sạch ba mươi năm giữa một đám người theo đuổi đói khát?”
Mặt Tần Chân thoáng cái đỏ bừng, xịch ra sau mấy tấc, “Anh cút anh cút!”
Làm sao lại có người như vậy chứ? Một phút trước còn là một đứa trẻ đau lòng cần người an ủi, giây tiếp theo đã biến thân thành tiểu vương tử độc miệng, không đứng đắn trêu đùa cô!
Hai gò má cô nóng lên, nhưng khi có thêm một tia chớp chiếu sáng căn phòng, cô lại nhìn thấy trong ánh mắt anh lóe sáng, đáy lòng vẫn mềm mại đi không còn thuốc chữa.
Cô lại gần, thật cẩn thận ôm lấy eo anh, dúi đầu vào lòng anh, hít sâu một hơi, “Trình Lục Dương, trên thế giới này có rất nhiều chuyện em không thể ngăn cản cũng không thể hứa hẹn, ví như mặt trời mọc mặt trời lặn, ví như sinh lão bệnh tử. Em thậm chí không thể hứa hẹn với anh rằng em có thể luôn chịu được tính xấu của anh, vượt qua toàn bộ chênh lệch với anh, cả đời đều khát vọng ở bên anh giống như bây giờ.”
Cô có thể cảm nhận được người bên cạnh cứng ngắc, tim đập dường như cũng nhanh hơn trong nháy mắt, hiển nhiên là căng thẳng vì lời cô nói.
Cô vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ nghe tiếng tim đập của anh, ngửi hơi thở sạch sẽ dễ chịu trên người anh, chậm rãi nói: “Có thể em là người nhát gan, một khi nhận định cái gì liền lười thay đổi, cũng không nguyện nếm thử cái mới. Thật giống như nhãn hiệu sữa tắm và dầu gội đầu, em vẫn luôn chỉ dùng một loại, nhiều năm qua chưa từng thay đổi. Thật giống như Mạnh Đường, thích anh ấy biến thành thói quen, nhiều năm như vậy vẫn chưa từng động lòng trước người khác –”
“Cho nên bây giờ em đang muốn nói cho anh biết, em còn thích Mạnh Đường, sau đó nhìn xem có thể kích thích anh làm gì em ngay ở chỗ này hay không sao?” Trình Lục Dương nói giọng âm trầm, hiển nhiên rất mất vui.
Tần Chân lắc đầu, tóc mai co đi cọ lại ở cằm anh: “Không, ý em là, việc em có thể thoát khỏi tình cảm dành cho Mạnh Đường, sau đó đặt anh vào trong trái tim, đây là chuyện cực kì khó lường.”
Cô dần xiết tay lại, ôm chặt lấy anh, “Cho nên Trình Lục Dương, chỉ cần anh tốt với em một chút, chỉ cần mỗi ngày anh cười với em nhiều một chút, không chê em nghèo hơn anh, keo kiệt hơn anh, so đo hơn anh, thích lải nhải hơn anh, một mực yêu em một chút, thì em nhất định sẽ không dễ dàng chuyển anh ra ngoài, rồi đổi người khác vào.”
“Bởi vì hiện tại toàn bộ nơi này đều là của một người tên Trình Lục Dương, rốt cuộc không chứa nổi ai khác nữa.” Cô cầm tay anh đặt lên tim mình, trái tim đang đập kia thật giống như bị anh nắm trong tay, mà tự tôn và tình cảm của cô cũng giao hết cho anh, để anh sở hữu.
Ban đêm im lặng, toàn bộ thời tiết xấu đều bị khóa ở bên ngoài.
Trình Lục Dương cúi đầu nhìn người trong lòng, đập vào mắt là mái tóc đen nhánh của cô, cô giống như con mèo con chó nhỏ tựa vào lòng anh, dịu dàng ngoan ngoãn chưa từng có, tuyệt không tranh cãi với anh.
Anh bỗng nhiên cảm thấy trái tim tê tê, ngứa ngứa, giống như vừa bất cẩn thì đã xuất hiện một vết rạn, sau đó lan ra toàn bộ lồng ngực, động tĩnh từ trong góc truyền đến càng lúc càng lớn, cuối cùng như núi lở đất rung, có cái gì đó ầm ầm sụp đổ.
Bàn tay anh đang nắm lấy trái tim yếu ớt nhút nhát của cô, một trái tim thiếu can đảm khi đối mặt tình yêu lại tràn ngập sức mạnh gan dạ, có gan trao cho anh toàn bộ lợi thế và lòng yêu mến.
Anh như nghẹn ở cổ, mãi lâu sau mới nghẹn ra một câu: “Tần Chân, em đây là đang cổ vũ anh sờ ngực em sao?”
“……”
“Tuy rằng anh rất không muốn nhìn dáng vẻ đắc ý của em, nhưng anh không thể không thừa nhận, em rất mất hồn, xúc cảm không tệ đấy.”
Trong căn phòng ngọt ngào đột nhiên vang lên tiếng hô đau, thì ra là người nào đó dùng cái chân còn lành lặn kia đạp tên sắc lang xuống giường.
“Cút!” Tiếng kinh thiên địa quỷ thần khiếp sợ không phải tiếng sấm, mà là tiếng gào của cô gái nam tính.
***
Trong mấy ngày sống chung với Trình Lục Dương, Tần Chân phát hiện thật ra anh chính là một đứa trẻ to xác không hơn không kém, thường xuyên làm ra một số chuyện khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Ví như khi anh tắm rửa nhất định phải mở TV, cho dù nhà tắm và phòng khách cách nhau một khoảng, trong tiếng nước rào rào, anh cũng tuyệt đối không thể nghe rõ TV đang phát cái gì, nhưng anh cố chấp muốn mở ti vi, xây dựng bầu không khí gia đình náo nhiệt.
Ví như anh thích tắm rửa xong thì không mặc quần áo, cứ thế đi qua đi lại, tuy nói dáng người anh rất đẹp, bọt nước trong suốt uốn éo trườn xuống theo đường cong duyên dáng nhưng cứ khiến người ta bất giác chảy máu mũi.
Ví như anh nhất định phải bỏ rất nhiều tâm trí vào chuyện nấu cơm, hơn nữa sau khi dọn ra một bàn thức ăn phong phú, nhất định đòi Tần Chân chính mồm khen ngợi thức ăn ngon miệng cỡ nào, hơn nữa mỗi lần không được lặp lại lời kịch, trình độ từ ngữ phong phú nhất có thể đuổi kịp và vượt qua ‘Trung Quốc trên đầu lưỡi’ (*).
[(*) bộ phim tài liệu nói về ẩm thực của đất nước Trung Quốc ]
Ví như mỗi đêm trước khi ngủ anh nhất định sẽ nhắn tin với cô nửa tiếng, mặc kệ cô buồn ngủ cỡ nào, anh đều nằm trên giường phòng bên đánh chữ trên màn hình di động có qua có lại với cô, kiên trì công bố đây là phương thức tốt nhất để duy trì cảm giác mới mẻ của tình yêu, mỗi ngày đều phải làm, tuyệt đối không được bỏ một ngày.
Tần Chân nhanh chóng nhận ra, thật ra Trình Lục Dương là một người cực kì thiếu cảm giác an toàn, trong cuộc sống của anh, có lẽ từ sau khi ông ngoại qua đời thì chưa từng gần gũi ở chung với bất kì ai như vậy, anh xem cô như một món bảo bối không dễ dàng có được, nên liều mạng muốn kéo gần quan hệ của hai người, hi vọng gần một chút, lại gần một chút.
Tần Chân cảm thấy tất cả đều ở trong phạm vi mình có thể tiếp nhận.
Cho nên trải qua khoảng thời gian nhàm chán này, cô cũng bao dung tính cách trẻ con của anh.
***
Trong nửa tháng chân tàn, Tần Chân cũng không đi đâu, chỉ gọi điện thoại về nhà báo gần đây mình hay tăng ca, không thể trở về.
Mà cô làm sao cũng không ngờ được, vào một sáng thứ bảy, khi Trình Lục Dương đi công ty xử lý công việc, cô gặp phải người, lớn, rồi mà không hề chuẩn bị.
Buổi sáng hôm đó, trước khi mở cửa phòng cô ra, Trình Lục Dương cực kì không biết xấu hổ tiến vào đòi nụ hôn buổi sáng.
Tần Chân mắt buồn ngủ mông lung trở mình, “Còn chưa đánh răng, đừng ồn!”
Trình Lục Dương không vui xoay cô lại, “Anh còn chưa chê em, em còn cự nự cái gì?”
Sau đó ngay tại lúc cô không hề phòng bị, Trình Lục Dương liền hôn tới cực kỳ chính xác, đầu tiên là bẹp một tiếng, sau đó chính là… nụ hôn nồng nhiệt triền miên cách thức tiêu chuẩn.
Cuối cùng anh trưng ra vẻ mặt thoả mãn như lưu manh sau khi đạt được thú tính vẫy cô: “Trình Tần thị, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về nha! Ngủ tiếp đi!”
Ha ha, mới sáng sớm bị người cướp đi hô hấp, suýt chút nữa hít thở không thông, còn ngủ được mới có quỷ!
Tần Chân rút gối từ dưới đầu ra, quăng mạnh về phía anh, kết quả Trình Lục Dương ung dung đóng cửa lại, gối đầu thất bại.
Đợi Trình Lục Dương đi rồi, Tần Chân đơn giản rửa mặt rồi nhảy vào phòng bếp kiếm ăn.
Bữa sáng Trình Lục Dương làm cho cô rất phong phú, trong nồi nóng là bánh bao hấp và xíu mại, trong ly giữ ấm là một ly sữa đậu nành, trên bàn cơm còn để một quả táo đã rửa sạch, màu đỏ đô, cực đáng yêu.
Tần Chân chưa không chải đầu mà cứ thế nhảy lò cò chuyển đồ ăn lên bàn, ngồi xuống bắt đầu hưởng thụ bữa sáng dinh dưỡng mỹ vị.
Mà lúc này cửa bị mở ra.
Tần Chân nghe cạch một tiếng, có người mở cửa nhà vào, cô lập tức sửng sốt, còn tưởng là Trình Lục Dương quên mang gì nên trở về lấy.
Miệng cô còn đang căng phồng chứa một cái bánh bao hấp, bởi vì bánh bao có rót nước súp, nên súp nóng chảy vào miệng cô bỏng đến hà hơi, nước mắt cũng sắp chảy ra.
Mà cô vừa nhe răng trợn mắt lấy tay không ngừng quạt quạt, vừa ngẩng đầu nhìn.
Có một người phụ nữ trung niên nhanh chóng đi từ cửa vào, khi đi đến cửa phòng bếp thì vô thức quay đầu sang, sau đó — vốn không có sau đó.
Tần Chân tóc tai bù xù, mặc áo ngủ của Trình Lục Dương, giống như con ngốc bị bánh bao làm bỏng đến nhe răng trợn mắt.
Mà người phụ nữ ở cửa phòng bếp mặc quần áo hào phóng đẹp đẽ quý giá, khoác áo ngoài màu xám nổi bật lên khí chất bất phàm của bà, thoạt nhìn còn khá trẻ, trên gương mặt không có nhiều dấu vết năm tháng, nói tổng thể, bà là một phu nhân cực kì xinh đẹp.
Lục Thư Nguyệt hoang mang nhìn cô gái không quá hài hoà với nhà ở của con trai, chậm rãi hỏi: “Xin hỏi cháu là –”
Tần Chân đã bất chấp bỏng, một ngụm nuốt cái bánh bao xuống, bưng cốc sữa uống ừng ực, lúc này mới đứng dậy, mất tự nhiên nói: “Cháu là Tần Chân.”
Đối mặt biểu cảm hoang mang của đối phương, cô lại bổ sung một câu: “Bạn gái Trình Lục Dương ạ.”
Lần đầu tiên giới thiệu bản thân với người khác như vậy, cô cảm thấy cực kì cực kì ngượng ngùng.
Mà Lục Thư Nguyệt kinh ngạc nhìn cô gái như gà đứng một chân mà lại, ừm, cực kì có phong cách, vô cùng cá tính này, tự giới thiệu với biểu cảm là lạ: “Bác là Lục Thư Nguyệt, mẹ của Lục Dương.”
Bà nhìn Tần Chân mất tự nhiên, bất an nhảy nhảy tới trước mặt mình, vươn bàn tay vừa rồi còn cầm bánh bao, chần chờ một lát, vẫn là tốt tính bắt tay cô.
Tần Chân thề, đời này cô chưa từng ngờ rằng, có một ngày cô gặp cha mẹ của nửa kia bằng phương thức lập dị thế này.