Miệng Độc Thành Đôi

Chương 46




Trong quán cà phê bật một bản ballad tiếng Anh, giọng nữ ngân nga khiến cho lòng người thoải mái, từng tế bào khắp cơ thể cũng thả lỏng ra.

Lúc mới đầu Tần Chân vẫn hơi bất tự nhiên, nhưng vừa cầm một ly cà phê ấm trên tay, một hớp ngọt ngào vào miệng, rất nhanh cô đã buông bỏ được sự bất an này, mỉm cười với Mạnh Đường, “Có lời muốn nói cứ nói đi.”

Vẻ mặt Mạnh Đường rất phức tạp, đối diện với ánh mắt dịu dàng của Tần Chân, đắn đo một lát, anh mới mở miệng: “Lời mình nói ngày đó, cậu không tức giận sao?”

Tần Chân ồ một tiếng, từ cuối câu khẽ cao lên: “Vì sao cậu cảm thấy mình nên tức giận?”

“Theo như lời anh trình kia nói ngày đó, khi mình biết được cậu có lòng ngưỡng mộ mình lại cố ý xem nhẹ tấm lòng của cậu, lại khi cậu đã tính toán về cuộc sống mới của mình, lại chạy tới trước mặt cậu nói những lời khiến cậu suy nghĩ phức tạp –” Mạnh Đường thấp giọng mỉm cười, “Ngay cả chính mình cũng cảm thấy loại hành vi này rất ti bỉ, cậu có tức giận cũng là chuyện đương nhiên.”

Nụ cười của anh ta vẫn vậy, đẹp đẽ trước sau như một, nhưng mà trong ánh mắt lại ẩn chứa tia chẳng biết làm sao. Tần Chân chú ý tới tay anh ta cầm ly cà phê hơi dùng sức, đầu ngón tay hơi trắng nên không khỏi thất thần, một luật sư lớn cũng sẽ có lúc nói chuyện mà căng thẳng?

Dừng một chút, cô nói: “Mình thừa nhận ngay từ lúc đầu mình rất tức giận, nhưng nguyên nhân cũng không phải do nguyên nhân mà cậu nói. Đúng vậy, tất cả mọi người đều biết trước kia mình thích cậu, điểm ấy mình cũng không phủ nhận, nếu cậu không thích mình, đó là do bản thân mình quá ngốc, biết rõ trong núi có hổ, mà cứ xông vào núi hổ – dù sao không ai quy định cậu phải đáp lại mình đúng không? Nhưng rõ ràng cậu nhìn ra tình cảm của mình, lại cứ tốt với mình như thế, thậm chí từ cấp hai cho đến hết cấp ba, khiến mình cứ tiếp tục duy trì trạng thái cầu mà không thể có được này, không chịu hết hy vọng với cậu, điểm ấy khiến cho người ta khó hiểu!”

Cô uống một hớp cà phê, giống như là tìm được lối ra, vì thế tiếp tục đúng lý hợp tình nói: “Có người đã từng nói mình, trong vấn đề thích hay không thích này, con người đều có năng lực quyết đoán, thích chính là thích, không thích thì mau chóng nói cho rõ ràng, bằng không cứ thờ ơ lạnh nhạt, người khác sẽ nhớ mãi không quên cậu, đây là một biểu hiện của sự hư vinh ích kỷ. Xét thấy mấy năm nay cậu không đáp lại mình, mình có thể hiểu cậu không thích mình, nhưng nếu không thích, cậu không nên quá tốt với mình, đưa mình về nhà, cho mình mượn bài tập, ở trên xe buýt giúp mình ngăn cản đám người để cho mình có thể an tâm ngủ…Những hành vi đó đều không nên có. Cậu có thể nói đây là tình cảm bạn học, nhưng biết rõ mình thích cậu, cậu không cảm thấy loại tình cảm bạn học này có vẻ quá dư thừa sao?”

Mạnh Đường trông như rất kinh ngạc khi Tần Chân một hơi nói nhiều như vậy, mở miệng rồi lại đóng lại.

Tần Chân nhìn anh ta, còn chân thành nói: “Mà lời cậu nói ngày đó càng khiến cho người ta không đoán được suy nghĩ, cậu nói từ trước cậu đã bắt đầu thích mình, nhưng từ cấp hai đến cấp ba, một thời gian dài như vậy cậu chưa từng đáp lại mình, thậm chí sau khi tốt nghiệp còn ra nước ngoài, không hề liên lạc với mình. Bây giờ đã xa cách hơn mười năm, cậu quay trở về, tự nhiên chạy tới trước mặt mình nói cậu thích mình, cậu cảm thấy người bình thường mấy ai sẽ tin cậu?”

Buông tách cà phê trong tay, Mạnh Đường nhìn thẳng vào mắt cô, vẫn dùng giọng nói dịu dàng đó, “Đã nói hết rồi sao?”

“Gì cơ?” Tần Chân nhướn mày.

“Nếu cậu đã thắc mắc và oán giận xong thì tiếp theo sẽ đến lượt mình.” Đây là lời dạo đầu của Mạnh Đường, không nhanh không chậm, mang theo mười hai vạn phần chân thành tha thiết thành khẩn.

Sau đó Tần Chân thật sự chờ đợi đáp án mà cô đã khổ sở chờ đợi mười bảy năm qua.

Mạnh Đường nói đã từ rất rất rất lâu rồi, anh đã sớm chú ý tới cô. Trong số tất cả những nữ sinh thích anh hoặc muốn tranh thành tích đứng đầu với anh, Tần Chân tuyệt đối là một ngoại lệ đặc biệt. Cô chưa bao giờ chủ động tìm anh nói chuyện phiếm, cũng sẽ không đưa đồ uống đến sân tập lúc anh chơi bóng rổ, lại càng không giống những nữ sinh cùng tuổi kia thường xuyên quấn quít lấy anh, hỏi mấy vấn đề ‘thiếu muối’ kiểu “cậu thích ai?” Hoặc là “có phải ai ai ai thích cậu không…”.

Tần Chân nhớ tới bản thân trước kia, nhát gan tầm thường, mọi phương diện đều không xuất sắc, thật ra thì cô cũng muốn có lá gan đi đến gần anh, nhưng ở dưới ánh hào quang của nhiều đóa hoa là fan của Mạnh Đường như vậy, cô chỉ dám trốn ở góc phòng trộm nhìn người ta…Ừ, là tự ti đến mức đặc biệt.

Mạnh Đường nói rất kỳ lạ, anh cảm thấy cô bạn nhỏ tên là Tần Chân kia có thể không chú ý đến anh, nhưng mà khoảng thời gian làm bàn trước bàn sau, mỗi lần quay đầu lại đều thấy cô cầm bút máy hoặc là vật nhọn như thể muốn đâm vào lưng anh nhiều lần, có vẻ “bất cẩn một cái” sẽ đúng thời cơ mà ác độc đâm vào anh.

Tần Chân có chút xấu hổ, khoảng thời gian đó, thật ra là vì cô quá tự ti không có chỗ giải tỏa, cho nên đổ mọi lỗi lầm cho cậu thiếu niên thiên tài ngồi trước kia – vốn chính là vậy, nếu như anh không quá vĩ đại, cũng không khiến cô trở nên nhỏ bé tầm thường như vậy! Hơn nữa mỗi lần giáo viên môn Toán nhìn bài thi thê thảm của cô với ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sẽ nói một câu như vậy: “Em nhìn xem Mạnh Đường người ta kìa!”

Nhìn đi, nhìn cái quỷ trò đó, bài thi toàn gạch gạch xóa xóa, chẳng hề tiến bộ chút nào cả?

Mạnh Đường nói về sau có một ngày khi anh luyện đàn xong về nhà, đúng lúc phát hiện có một bé gái bị nhốt ở trong phòng học không ra được, bé gái mạnh mẽ kia lần đầu tiên khóc đau lòng như vậy, nước mắt nước mũi đều trộn lẫn vào nhau, không phân biệt được rõ ai là ai.

Anh dẫn theo bác bảo vệ tới cứu cô, anh giống như là hoàng tử dũng mãnh, thế nhưng cô bé kia lại không giống một nàng công chúa, không hề nhào tới tỏ vẻ sùng bái nói lời cảm ơn anh, ngược lại cứ nhắc mãi bánh rán hành mẹ làm có khi đã bị em trai ăn hết, khiến anh dở khóc dở cười.

Tần Chân kiểm điểm lại sâu sắc tính háu ăn của mình, thì ra bản tính này đã lộ ra dấu vết trong mọi phương diện từ thời thơ ấu.

Mạnh Đường còn nói, mỗi ngày anh ngồi xe buýt đến trường đều gặp bé gái kia, không biết buổi tối hàng ngày làm gì, buổi sáng ở trên xe luôn mệt mỏi rã rời. Trong một đám người chật chội như vậy, vậy mà cô có thể ngủ gật ngon lành như vậy, mà anh đã rất nhiều lần thay cô ngăn cản đám người đông đúc chung quanh, dùng tay tạo ra một không gian an ổn.

Hành vi ngốc nghếch như vậy rất không phù hợp với phong cách của anh. Nhưng mà nhìn thấy cô ngủ ngon như vậy, không hiểu sao tâm trạng của anh sẽ khá hơn. Thậm chí lúc cô ngủ anh còn nhìn trộm cô, lông mi thật dài, làn da nhẵn nhụi không chút tỳ vết, còn có khuôn mặt hơi tròn trẻ con nữa.

Tần Chân bất giác sờ cái mụn mới mọc ra ở cằm, cảm thấy nhất định Mạnh Đường sẽ cho rằng cô đã dần tàn phai dưới sự tán phá của năm tháng…

Gần như là hồi tưởng những năm tháng xa xôi kia một lượt, sau đó Mạnh Đường nhìn cô thật sâu, trong giọng nói ẩn chứa tia bất đắc dĩ: “Lúc đầu cảm thấy còn quá ít tuổi, không thích hợp yêu sớm, về sau thì mình phải ra nước ngoài, cho nên mới để lỡ đến giờ!”

Ai sẽ bằng lòng yêu một kẻ sắp ra nước ngoài đây? Hơn nữa người này đã sớm lên kế hoạch ra nước ngoài từ rất lâu rồi, đại học bốn năm, thạc sĩ tiến sĩ liền bốn năm, trong suốt thời gian tám năm đó, anh đều ở nước ngoài. Như vậy bảo anh lấy gì thổ lộ với cô?

—- Mình thích cậu, cho nên xin hãy đợi mình tám năm nhé, tám năm sau, mình sẽ lấy cậu?

Mạnh Đường nở nụ cười, lông mi hơi rung rung, anh ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt có tia sáng chuyển động, vô cùng hàm ý. Ánh mắt như vậy, vẻ mặt như vậy, tư thế như vậy … không chỗ nào không phải nói với cô, anh có nỗi khổ riêng.

Tần Chân suy nghĩ một lát, dường như hiểu được cái gì đó, chậm rãi buông tách cà phê trong tay, “Ý cậu là, sở dĩ cậu không đáp lại mình là vì cậu biết bản thân không thể bên mình. Mà không từ chối mình, là vì cậu ích kỷ, hy vọng mình vẫn có thể thích cậu?”

Ánh mắt của cô dần dần lạnh đi, giọng điệu cũng không còn ôn hòa.

Mạnh Đường đã nhận ra thái độ của cô thay đổi, yên lặng một lát, rồi gật đầu.

Tần Chân nở nụ cười, “Có thể nói xem lúc đó trong lòng cậu nghĩ như thế nào được không? Mình vô cùng tò mò làm sao cậu có thể có một quyết định ích kỷ như vậy?”

Mạnh Đường lúng túng, ngón tay cuộn lại một chút, cố gắng duy trì giọng điệu bình thường nói: “Lúc đó còn trẻ không hiểu chuyện, một phần vì phải ra nước ngoài rời khỏi cậu mà khó chịu, một phần ích kỷ hy vọng trong thời gian đó cậu sẽ không thích người khác. Cho nên chưa nói rõ ràng với cậu, mà vẫn đối xử tốt với cậu, hy vọng cậu nhớ kỹ sự tốt bụng của mình, hơn nữa…”

“Hơn nữa bởi vì không giành được cậu, cho nên vẫn đặt cậu trong trái tim, nhớ mãi không quên, canh cánh trong lòng, đúng không?”

“… Đúng.”

Tần Chân bình tĩnh nhìn anh một cái, làm động tác lấy một tờ tiền từ trong túi xách ra, thản nhiên đặt lên bàn, “Ok, cũng đã đủ rồi, đến đây thôi. Buổi chiều mình còn phải đi làm, không thể nói nhiều với cậu nữa.”

Cô khống chế lửa giận trong lòng mình, đứng dậy muốn rời đi, ai ngờ bỗng nhiên Mạnh Đường giữ tay cô lại, cũng đứng dậy theo, “Tần Chân!”

Theo phản xạ có điều kiện cô gạt anh ra, dùng ánh mắt xa lạ nhìn anh, nhìn người mà mình đã yêu thầm rất nhiều năm. Trong những năm tháng dài đến cô không đếm xuể rồi, thế mà cô vẫn nhớ mãi không quên, ngày nhớ đêm mong anh, đúng như anh tính toán.

Cô từng nghĩ bản thân mình có được vận may mà người bình thường không có được, mới có thể gặp được một người như anh trong thời niên thiếu, tuy rằng không đến với cô như mong muốn, nhưng những năm tháng ấm áp anh để lại cho cô cũng đủ thắp sáng một cây đèn, chiếu sáng lên tuổi thanh xuân bình thường mà cằn cỗi của cô.

Kết quả tất cả chính là do anh dồn hết tâm trí bày ra, cô vốn không cần chịu nhiều tra tấn như vậy, nhiều lắm là khó chịu một thời gian sau khi anh nói rõ ràng, sau khi anh rời khỏi, rồi sẽ nhanh chóng trở về quỹ đạo cuộc sống bình thường, nhưng anh tính kế cô, cố ý đối xử tốt với cô, sau đó mang theo niềm mến mộ của cô rời khỏi quê cha đất mẹ.

Nghĩ đến trong bảy năm đó anh hết sức dịu dàng với cô, có lẽ mỗi một ánh mắt, mỗi một hành động đều là do tính toán kỹ mà bày ra đi?

Suy nghĩ thật đáng sợ bao nhiêu, tính toán thâm trầm bao nhiêu.

“Luật sư Mạnh, nếu đã nói thì nói rõ ràng luôn, thôi thì cứ để mình đi theo như lời cậu nói, tất cả mọi người thanh toán xong xuôi, không cần phải tiếp tục vướng mắc.” Tần Chân lùi ra sau một bước: “Này hai ly cà phê coi như mình mời, dù sao luật sư lớn như các cậu này thời gian quý báu, một tấc thời gian một tấc vàng, ôn chuyện cả buổi với mình, sợ đã làm lỡ không ít tiền bạc của cậu.”

Lập tức trong lòng Mạnh Đường nghẹn lại, cảm xúc khó chịu lan tràn đến trên gương mặt, anh chậm rãi rụt tay lại, “không phải mình cố ý tính toán cậu, mình chỉ, chỉ…”

Luật sư lớn xưa nay có thể ăn nói khéo léo, tâm tư thâm trầm bỗng nhiên như mất đi ngôn từ, mất đi khả năng giải thích,

Anh chỉ là cái gì đây? Chỉ là sợ hãi, chỉ là không muốn mất đi cô, chỉ là hy vọng dù chỉ có một ngàn phần cơ hội, sau khi anh về nước, cô vẫn còn độc thân, vẫn ôm một chút yêu mến mà không thể cầu với anh?

Những năm gần đây, ở nước ngoài anh vẫn hỏi thăm tình hình, công việc, cuộc sống, bạn bè, sức khỏe, người nhà, tình trạng yêu đương của cô, tất cả đều như đã hy vọng vậy, cô vẫn độc thân, dường như thật sự đang chờ đợi anh trở về.

Nhưng đợi đến khi anh vô cùng vui mừng trở lại quê cha đất mẹ, lại bỗng nhiên phát hiện, tất cả đã không còn giống như cũ.

Mạnh Đường suy sụp cầm lấy tờ tiền mệnh giá lớn trăm đồng kia, nhét lại vào tay Tần Chân, “Dù có chán ghét mình, cũng không cần đối xử với mình như vậy.” Anh cười khổ rồi nói, “Nếu có thể, mình thật hy vọng sẽ không nói với cậu những lời hôm nay.”

Như vậy trong ấn tượng của cậu về mình có thể dừng lại ở hình ảnh thiếu niên nhã nhẵn tốt đẹp khi xưa kia, không đến mức chán ghét mình như thế này.

Tần Chân nhìn ra nỗi chán chường và thương cảm qua lời anh nói, dừng một chút, mới nói: “mình cũng vậy.”

Cũng hy vọng cậu chưa từng nói với mình điều gì.

Cho dù cậu đã là người xưa thời niên thiếu của mình, cho dù mình đã thoát khỏi vũng lầy thầm mến chưa chín chắn kia, nhưng cậu vẫn là ký ức sâu sắc nhất trong thời thanh xuân của mình.

Cô không nhận lấy tờ tiền kia, mà lập tức đi ra cửa lớn, chuông gió trên cửa thủy tinh khẽ động, trong khoảng thời gian ngắn rung động lòng ai.

Từng có lúc, anh không nói một lời mang hành lý rời đến một đất nước khác ở bên kia bờ đại dương, bỏ lại cô ngày ngày ở tại quê cha đất mẹ tham lam giữ lấy chút ấm áp mà anh đã cho. Mà nay, cô không hề lưu luyến rời khỏi quán cà phê vẫn còn giọng nữ dịu dàng phiêu đãng, cũng để anh nhấp nháp loại tư vị bị bỏ lại một mình này.

Quả nhiên là quân tử báo thù, mười năm không muộn.

Tần Chân cảm thấy mình nên gọi điện thoại cho Trình Lục Dương, trần thuật tỉ mỉ toàn bộ cái kết thúc vừa phóng khoáng vừa kinh điển này cho anh nghe. Nhưng mà sau khi suy đoán câu trả lời của Trình Lục Dương, cô đành im lặng cắt đứt suy nghĩ ấy trong đầu.

Bởi vì với hiểu biết của cô về Trình Lục Dương, bên kia nhất định sẽ nói: “Cô còn đi gặp tên đó? Dây thần kinh nào của cô bị chập mới đi gặp tên đó? Tần Chân, tôi nói sai rồi! Không phải cô không có đầu óc, mà trời sinh cô đầu óc bã đậu! Mẹ nó trước tiên cô nên nhắm ngay vào bộ phận xấu hổ của tên đó cho một cú thật mạnh, làm cho anh ta cả đời không kiêu ngạo nổi, như vậy tên đó mới không rảnh quấy rầy cô!”

Tần Chân không khỏi cười trộm, chút rầu rĩ như có như không cũng từ từ nhạt phai theo cảnh tưởng tượng ấy.

Ồ, quả nhiên là gần đèn thì sáng, gần mực thì đen. Đi theo tổng giám đốc Trình của các cô, cô cũng không nghĩ lại học được nhiều lời nói độc địa có sức sát thương người như vậy.