Khi bé cúc đã dễ dàng ngốn được ba ngón tay thì người Hoắc Vãn cũng bắt đầu mềm nhũn, nhất là lúc tuyến tiền liệt bị ngón tay giày xéo, khoái cảm ập xuống làm cho Hoắc Vãn suýt thì kêu thành lời.
Hạ Xuyên nhẹ nhàng rút tay ra, rồi lại chọc vào vị trí có thể kích thích phản ứng của Hoắc Vãn nhất, "Cục cưng bót quá, mới ba ngón đã kẹt cứng rồi."
"Rồi anh còn muốn mấy ngón, sao anh không nhét cả mười ngón nhà anh vào đi, anh bị thần kinh hả!"
Hạ Xuyên bị mắng mà sửng sốt, bật cười: "Cục cưng hôm nay chịu nói nhiều rồi."
"Tôi không động được thì chẳng lẽ bắt tôi câm luôn không được nói?!" Hoắc Vãn nghiến răng nghiến lợi.
Cáu thật sự, rõ ràng bị cưỡng bức mà lúc nào cũng làm như tán tỉnh nhau không bằng.
"Được nói, em càng nói nhiều càng tuyệt, đừng chuyện gì cũng giấu trong lòng cả ngày."
Cậu chủ nhỏ gỡ bỏ lớp vỏ ngụy trang hờ hững bên ngoài và để lộ ra tính cách chân thật nhất, "Tôi cứ giấu đấy, tôi chẳng nói đấy!"
Rống lên xong Hoắc Vãn mới muộn màng nhận thấy sai sai, cậu chất vấn: "Sao anh biết tôi giấu trong lòng cả ngày? Anh hiểu tôi rất rõ?"
"Ừm..." Hạ Xuyên ngân dài âm cuối, "Cực ~ là ~ rõ ~"
Mặc dù Hoắc Vãn đã từng nghĩ đến chuyện này, nhưng khi nghe chính miệng đối phương thừa nhận cậu vẫn không nhịn được mà dựng tóc gáy.
Mình không nhận ra gã, nhưng gã lại quen biết mình, nghĩa là gã vẫn luôn theo dõi mình, chẳng lẽ là người hâm mộ trong các buổi công diễn? Hoắc Vãn càng nghĩ càng thấy khả năng này dễ xảy ra.
Bé cúc nuốt trôi ba ngón tay đã là cố gắng lắm rồi, thế nên Hạ Xuyên không cố gắng đút thêm ngón thứ tư mà chỉ dùng ba ngón tỉ mỉ vân vê ống hậu môn đến khi nào nó sẵn sàng cho dương v*t của hắn.
Bé bướm khóc rấm rứt nãy giờ, nước mắt chảy ra được đem đi làm dịch bôi trơn cho cửa sau và rõ ràng là rất hiệu quả.
Hạ Xuyên vạch quần lót, con chim chình ình bật búng ra ngoài, bắn cả vào âm hộ người đối diện.
Hoắc Vãn giật nảy mình, "Anh dám tiến vào tôi sẽ giết chết anh!"
"Chết dưới hoa mẫu đơn thì anh rất sẵn lòng."
Hoắc Vãn được bế lật dậy, mặt áp sát tường hai chân dạng ra cái lưng dựng thẳng.
Hạ Xuyên túm tay cậu, cũng quỳ đứng sau lưng cậu, hắn đỡ dương v*t chèn giữa hai chân Hoắc Vãn rồi cọ sát liên tục phía ngoài âm hộ ướt đẫm.
Tư thế này khiến Hoắc Vãn dạng chân không được mà khép đùi cũng không xong, mắc kẹt đủ đường.
Cậu mím môi đầy tuyệt vọng, phó mặc cho người đàn ông cọ mài lên âm vật cậu.
Tiếng thở dồn dập của người đàn ông nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai, Hoắc Vãn biết rõ thân dưới của mình đang chảy nước không thể kiềm chế, thậm chí còn chảy xuôi theo đùi rớt xuống gối cậu.
Hoắc Vãn nhíu chặt chân mày, hận mình thỏa hiệp.
Cậu cảm nhận được người đàn ông đằng sau có bờ hông vững vàng và cơ ngực cứng như sắt, lúc này cái chày thịt của hắn đang cọ giữa hai đùi Hoắc Vãn làm cậu không khỏi run lên vì dễ chịu, âm đ*o mấp máy hé mở, quy đầu chen vào đánh cái nhóp.
"Ưm..." Hoắc Vãn kêu rên.
Hạ Xuyên lại rút chú chim ra, "Muốn không, gọi chồng rồi anh cho."
"Cứ mơ đi..."
Hạ Xuyên lại thúc chim vào lần nữa, Hoắc Vãn sướng run người.
"Vậy anh rút ra nhé?"
Hoắc Vãn nghiến răng: "Cút mẹ anh đi..."
Tâm nguyện không thành nhưng Hạ Xuyên cũng không nản, hắn cười một tiếng rồi không chỉ không rút dương v*t ra mà còn dùng sức húc một cú rõ ác, sau đó là quá trình đóng cọc điên đảo chúng sinh của hắn, cứ phải gọi là động đất sóng (dâm) thần.
Người Hoắc Vãn rung lên rung xuống, mắt nhạt nhòa hơi nước.
Tư thế này quá gớm, có giãy giụa kiểu trông cũng giống gọi mời, không chỉ không thoát ra được mà còn giúp chú chim đen lấn tới sâu hơn.
Hạ Xuyên nhấp liền chừng trăm phát, rồi bỗng dưng rút ra không báo trước và cắm thẳng vào cửa hậu mới được mở rộng vừa rồi.
Do ban nãy Hạ Xuyên chuẩn bị rất chu toàn nên Hoắc Vãn không cảm thấy đau dù có bị xuyên lút cán, nhìn xuống còn thấy bụng nhô lên một bọc.
Tuyến tiền liệt bị nghiền làm Hoắc Vãn sướng tê đầu, bé xúc xích run run rồi bắn thẳng tinh dịch lên đầu giường.
Lại bị...
Chịch bắn!
Thế rồi có bàn tay ôm mặt cậu qua, người đàn vừa hôn môi cậu vừa thông cậu không ngừng.
Nếp nhăn ngoài lỗ đít bị chày giã thịt nhồi cho trắng ởn, cảm giác chỉ cần to thêm một mi-li-mét nữa thôi là hoa cúc héo tàn.
Hoắc Vãn rưng rưng nước mắt, đuôi mắt khẽ móc lên, nét mặt quyến rũ đê mê dục tiên dục tử.
Hạ Xuyên buông môi, tiếng rên khàn và khẽ rót vào tai hòng mê hoặc cậu: "Tự tách mông ra cho chồng ** được không, cưng của anh giỏi nhất."
Hoắc Vãn bất giác nghe theo lời ra lệnh, chủ động tách mông cho người đàn ông chơi.
Đến khi cậu sực tỉnh thì hắn đã khai thác xong đâu vào đấy, còn đang ra vào rất tự nhiên.
"Đồ bỉ ổi...!lưu manh...!không biết xấu hổ...!ư..."
Hạ Xuyên chẳng đáp mà chỉ dồn chí xếp hình.
Hoắc Vãn kề trán sát tường, đáy lòng có một giọng nói rất chi là dâm đãng đang một mực kêu sướng, thậm chí cũng kêu chồng, giờ nó còn bảo cậu làm thịt chú chim của chồng đi, rồi gì mà nấm gì bự thế, chịch mình chảy nước.
Hoắc Vãn đã từng nghe nói cơ thể người song tính thiên dâm, tính dục thịnh, chọn bạn đời cũng phải chọn người nào cường tráng mới thỏa mãn được.
Ngày xưa cậu hoàn toàn coi thường lời nhận xét ấy, chẳng ngờ giờ đây bỗng thấy có lẽ họ nói không sai.
Nếu cực khoái vẫn ám quẻ cơ thể cậu như vậy thì có khi...!bị cưỡng bức cũng không sao, bị bỏ thuốc cũng không sao, chỉ cần có thể lấp trọn chính mình...
"Nghĩ gì thế?" Người đàn ông cắn dái tai cậu.
Hoắc Vãn hoàn hồn, sau đó lập tức lấy làm kinh hãi với suy nghĩ vừa rồi, cậu nhíu mày mạnh miệng: "Nghĩ bao giờ anh chết."
"Cục cưng, em nói vậy anh sẽ đau lòng." Hạ Xuyên gảy gảy đầu v* anh đào của Hoắc Vãn, "Em hôn anh một cái anh mới tha thứ cho em."
"Ha, mơ đẹp...!ưm...!đừng bóp..."
Hạ Xuyên hừ lạnh, giọng có phần đá thúng đụng nia: "Được thôi."
Hoắc Vãn nghe là biết không phải điềm lành, y như dự đoán, còn chưa giãy giụa được cái nào thì cơ thể đã bị bế phốc lên không, đổi sang tư thế khác.
Lần này Hạ Xuyên bắt cậu làm tư thế mèo cái động đực, quỳ rạp xuống giường mông chổng lên cao, sẵn sàng cho người đằng sau tiến sâu vào.
Nhưng Hạ Xuyên cũng chẳng tiến vào, hắn quan sát cửa sau đỏ tươi đã bị đục cho không khép nổi, để lộ một cái lỗ nhỏ tròn xoe, vừa đủ cho một ngón tay thọc vào của Hoắc Vãn.
Như bị dụ dỗ, Hạ Xuyên nuốt nước miếng rồi cúi người cắn mông cậu, sau đó lại ghé sát bé hoa cúc mà nhẹ nhàng hôn xuống, lưỡi hắn vừa thò ra, Hoắc Vãn đã kinh hãi rụt mông về và liều chết bò về phía trước.
"Biến thái! Anh bệnh à!" Hoắc Vãn vừa ré lên vừa vội vàng túm chăn che người, mồ hôi vô hình toát đầy trên trán, mắt cũng đỏ bừng hết cả.
Hạ Xuyên gãi mũi, "Gì đến nỗi."
"Anh không thấy bẩn à, sao anh có thể..." Hoắc Vãn chui vào chăn, chèn kín mấy góc chăn, "Anh đáng ghét quá đáng!"
Hạ Xuyên lột một góc chăn ra rồi cũng chui vào.
Hai người người cùng rúc trong chăn, hắn đè Hoắc Vãn dưới thân, cắm thẳng vào âm đ*o mà giã ác liệt, giã đến khi Hoắc Vãn hết giận thì thôi.
Xếp hình trong chăn nóng như cái lò, vậy mà không ai kêu ca đòi ra ngoài cả.
Hoắc Vãn bị đè xuống mà hôn, không khí ngột ngạt làm cậu tâm trí cậu mơ hồ, trong lúc mê man cậu lại bắt đầu nhiệt tình phối hợp, chân ngoắc vào eo hắn, rên rỉ tràn qua môi.
Cậu nghe loáng thoáng tiếng nước mập mờ và cảm nhận được hơi thở nóng hập của đối phương ngay trên đầu mũi.
Mình người đàn ông có mùi thực vật khoan khoái, Hoắc Vãn ngửi phát mê, nước mắt và mồ hôi cùng ứa ra nhễ nhại.
"Ư...!hưm..." Hoắc Vãn nghển cổ, "Đừng...!a...!chậm đã..."
Hạ Xuyên nghe vậy không chỉ không chậm lại mà trái lại còn nhanh và sâu hơn, "Chồng bắn vào được không, cục cưng, trả lời anh."
"Không...!không được!"
Hạ Xuyên toát ra khí chất không thể chối từ, "Nói lại."
"Chậm chút...!không chịu được rồi...!a a..." Hoắc Vãn co quắp những ngón chân, cổ tay bị người đàn ông ghì chặt, cậu thật sự không chịu nổi nữa, tận cùng của khoái lạc cũng là đau đớn.
Người đàn ông như biến thành một kẻ hoàn toàn khác, lời nói hắn phát ra kéo theo khí thế ngoan cường, "Anh bảo là, nói lại."
"Bắn...!được...!được bắn vào...!ưm..."
Người đàn ông nhếch miệng: "Gọi chồng."
"Chồng..."
"Gọi nữa."
"Anh đừng có mà quá đáng!"
Hạ Xuyên cắm một cú thật sâu: "Gọi."
"Anh!" Đôi gò má Hoắc Vãn đã ửng hồng, cuối cùng cậu quay đầu khuất phục, "Chồng..."
Hạ Xuyên ôm eo cậu, thủ thỉ, "Lúc này mới ngoan."
Làm lâu vậy cũng nên bắn rồi, Hạ Xuyên không cố nhẫn nhịn, hắn tấp mấy chục phát nữa rồi bắn vào trong cơ thể Hoắc Vãn.
Tinh dịch rót đầy cứ như phủ lên tường thịt một lớp sơn màu trắng.
Bướm dâm chảy nước xè xè, Hoắc Vãn cũng bị kéo lên đỉnh theo hắn.
Hạ Xuyên hôn cổ Hoắc Vãn, mà Hoắc Vãn cũng rúc vào lòng Hạ Xuyên thở dốc.
Sau đó Hạ Xuyên vén chăn ra thông khí cho hai người, nhịp thở cả hai như hòa làm một.
Hoắc Vãn nhắm mắt, cứ thi thoảng âm đ*o lại co giật một cái làm Hạ Xuyên chẳng nỡ rút ra.
Hắn ôm hôn người ta thắm thiết một hôi rồi muốn làm thêm ca hai nữa.
Nhưng hắn vừa bắt đầu động thân, Hoắc Vãn đã nức nở xin tha bằng cặp mắt hồng hồng như con thỏ nhỏ, thế là Hạ Xuyên không đành lòng giày vò cậu.
"Vậy thì đi ngâm mình tí nhé?"
Hoắc Vãn gật đầu, ngoan ngoãn để hắn bế lên.
Có thể thấy cậu đã mệt mỏi thật rồi, thậm chí còn chẳng có sức chửi người luôn nữa.
"Anh còn đến không..." Hoắc Vãn mơ màng ngâm mình trong bồn tắm.
Hạ Xuyên ôm cậu sau lưng: "Đến."
Hoắc Vãn nhắm mắt không tỏ thái độ gì, chẳng qua miệng vẫn lẩm bẩm một câu rời rạc: "Đừng có đến, nếu không là tôi không bỏ qua đâu..."
Hạ Xuyên nghe được rõ ràng.
Hắn mỉm cười nói, "Vậy ư."
Hắn cũng muốn xem xem cậu chủ nhỏ này đây sẽ không bỏ qua cho hắn thế nào.
___________
Tác giả có lời:
Hoắc Vãn: Tôi có tuyệt chiêu! ᕦ (ò_óˇ) ᕤ.