Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 16: Sáng Vẫn Bình Thường Cơ Mà Đàn Ông Đúng Là Cái Đồ Lật Mặt Như Lật Bánh Tráng






Hoắc Vãn gượng cười: "Thật, lần sau công diễn em sẽ đeo."
Hạ Xuyên phì cười: "Rõ ràng là không thích, giả quá."
Hoắc Vãn thành thực: "Chúng đẹp thật, nhưng đeo lên người em có hơi...!là lạ ấy.

Cơ mà không phải em không thích đâu, anh đã rất có tâm." Có tâm chọn đồ đẹp nhưng chẳng chuẩn chút nào, ôi trời đúng là trai...!thẳng tuột.
Hạ Xuyên hỏi cậu: "Muốn biết quà năm nay là gì không?"
Hoắc Vãn ngạc nhiên: "Anh mua tối qua rồi? Tối thế anh mua ở đâu chứ?"
"Không phải mua." Hạ Xuyên kéo chăn xuống chút.

Chỉ thấy bắp thịt trên ngực hắn bỗng có thêm một chuỗi nốt nhạc, là bản nhạc đầu tiên tự tay Hoắc Vãn sáng tác nên.

Phía dưới nốt nhạc còn có hai chữ tiếng Trung cỡ vừa đề tên Hoắc Vãn, ngay đúng vị trí trái tim.
Hoắc Vãn ngẩn người.


Vết xăm rất mới, còn hơi sưng, nhìn thôi cũng cảm thấy đau rát.
Ánh mắt cậu lóe lên vẻ kinh ngạc: "Anh chạy ra ngoài xăm giữa đêm sao?"
"Thích không?" Hạ Xuyên mỉm cười, "Có điều đây giống quà bản thân anh hơn là cho em, bởi vì anh rất thích."
Hoắc Vãn nhìn hình xăm, cổ họng nghèn nghẹn, mím môi không nói.
***
Hoắc Vãn không hiểu nổi.

Chẳng phải đã nói chỉ làm bạn giường hai tuần thôi ư, sao Hạ Xuyên còn làm như vậy chứ? Làm trái tim cậu đập thình thịch, vừa bức bối vừa hạnh phúc một cách diệu kỳ nào đó.
Cậu cảm nhận được sự nâng niu trân trọng của Hạ Xuyên.
"Em có thích không? Không thích thì anh lại nghĩ một món quà khác." Hạ Xuyên nói.
"Em..." Hoắc Vãn níu chăn che nửa mặt.

Sau khi thở dài khe khẽ, cậu lại chỉ hỏi mà không trả lời thẳng: "Anh xăm ở đó là vì thích bản nhạc em viết sao?"
"Anh nghe nhiều lần lắm, rất êm tai." Hạ Xuyên che kín hình xăm rồi áp mình lên người Hoắc Vãn.

Hơi thở hòa quyện, hơi nóng phả lên mặt Hoắc Vãn, "Nhưng anh thích dáng em đánh đàn hơn cả, tuyệt mĩ."
Hoắc Vãn bị hôn môi bất chợt.

Cậu trợn tròn cặp mắt, hàng mi khẽ rung lên.
Hạ Xuyên cúi đầu ngậm bờ môi cậu, nhuần nhuyễn trao đi một nụ hôn thắm thiết.
Sau đó hắn lại mút môi cậu mà nói: "Nhắm mắt nào em."
"Anh..."
Một bàn tay bỗng phủ lên ngăn cách ánh mắt của cậu với ánh sáng bên ngoài.

Hoắc Vãn căng thẳng.


Cậu nghĩ tới lúc được cứu trên cầu thang- cũng được bịt mắt hôm qua, thế rồi chú bướm tự dưng hít hà rồi rỏ dãi.
Hạ Xuyên vẫn chưa ngừng lại.

Hắn hôn rất bịn rịn lưu luyến.

Hạ Xuyên thầm nghĩ, sinh nhật bước sang tuổi hai mươi của mình thật sự là nóng bỏng quá mà.
*
Ba Hoắc Vãn đến Florida buổi chiều.

Món quà ông chuẩn bị là một chiếc đàn piano mới đã được đưa sẵn về trong nước.
Bạn bè ở Mỹ của cậu cũng nháo nhào chạy đến mừng sinh nhật cậu.

Lâm Thư còn vượt cả ngàn dặm, ngồi máy bay nửa ngày trời từ Trung Quốc đến nơi này.
Căn hộ chật ních người.

Sau khi thổi nến dưới sự cổ vũ của tất cả mọi người, Hoắc Vãn bị Lâm Thư nghịch ngợm quẹt bánh kem lên mũi, "Sinh nhật vui vẻ nha Vãn Vãn ~"
"Cảm ơn cậu," Hoắc Vãn tươi cười, "Nhưng mà lần sau còn bôi kem lên người tớ là tớ đánh đấy, hôm nay tớ phải sạch sẽ khô ráo mới được."
"Ô kê, nghe birthday boy, hôm nay cậu bự rất nhà ~" Nói một hồi Lâm Thư lại quệt tiếp kem lên má Hoắc Vãn.
Hoắc Vãn lấy giấy lau mặt, khịt mũi trừng Lâm Thư.
"..." Hạ Xuyên ngồi một bên im lìm như thóc, sắc mặt lạnh lùng.
Đã sớm biết Hoắc Vãn được nhiều người ưa thích, nhưng khi thật sự chứng kiến tâm trạng vẫn không vui.

Trong số những người ở đây, có đến nửa số người đều nhìn Hoắc Vãn bằng ánh mắt nóng bỏng, mến mộ lộ rõ.

Nhưng Hoắc Vãn lại hoàn toàn không phát hiện ra, ánh mắt sạch sẽ, không hề câu dẫn.
Tuy nhiên đám oanh yến này vẫn phiền, ríu ra ríu rít, trông cứ như bầy gà con líu ríu điếc cả tai.
Hạ Xuyên đút tay túi quần, đoạn đứng dậy đi ra ngoài ban công.

Hoắc Vãn đổi tư thế ngồi, khóe mắt vẫn lặng lẽ đi theo bóng lưng Hạ Xuyên.

Sau đó cậu bồn chồn cắn một quả dâu tây rồi phồng má nhai nuốt.

Thế rồi ánh mắt sáng ngời, ngọt quá đi! Tối có thể mang về phòng cho Hạ Xuyên nếm thử.
Để rồi ngẩn người ngay tức khắc, không hiểu sao mình lại bắt đầu để ý Hạ Xuyên rồi, chẳng lẽ chỉ vì đối phương cứu mình hở?
...!Thôi được rồi, lý do này cũng khá là hợp lý.
Mang cho ân nhân cứu mạng một hộp dâu tây thôi mà, bình thường lắm í, nghĩ nhiều làm gì chứ.
Cả đám bạn cùng trang lứa quây quần nói nói cười cười, bầu không khí hài hòa và rôm rả.
Hoắc Vãn đứng dậy làm bộ dọn bàn, rồi nhân cơ hội đóng nắp hai hộp dâu tây mà bỏ luôn sang bên bàn trà nhỏ kế cận, xong xuôi còn chèn điều khiển điều hòa lên đậy.

Cậu mới làm chuyện này lần đầu tiên thôi đấy, chột dạ vô cùng, ngồi xuống rồi vẫn phải mất hồi lâu mới bình tĩnh lại.
Đến giờ ăn tối Hoắc Vãn cố tình chừa ra một ghế trống cạnh mình.

Nào ngờ chờ mãi mà chỉ chờ được tin báo Hạ Xuyên có việc ra ngoài từ miệng mẹ.
Lâm Thư lập tức ngồi xuống không khách sáo, "Ủa bạn? Một ông vệ sĩ mà còn quan trọng hơn tớ hả, bạn bè gì như hạch."
Hoắc Vãn không đáp, chỉ đưa dưa hấu cho Lâm Thư, rồi lại bắt đầu ngơ ngẩn.
Trông Hạ Xuyên hôm nay không được vui vẻ lắm, có phải nhà có chuyện gì rồi không? Hay là gặp phải rắc rối nào khác? Chiều bỗng xụ mặt ra ngoài ban công, tối thì rời thẳng khỏi nhà...
Hay vì giận mình không quan tâm tới anh ấy nhỉ? Chẳng qua là cậu thấy có mấy người đến bắt chuyện với Hạ Xuyên, nên hơi dỗi tí mà thôi, cậu không cố tình bơ hắn thật mà...
Sáng vẫn đang bình thường lắm cơ mà! Đàn ông đúng là đồ hay thay đổi!
Không hề nhận ra toàn bộ tâm trí mình đã bị Hạ Xuyên chiếm đóng, Hoắc Vãn ăn một bữa cơm mà chẳng thấy vị gì..