Miên Nguyệt

Chương 17




Nam Cung Dạ Hiên đương nhiên nghe nói qua, trên thực tế, cho tới bây giờ, mọi người ở lúc đó chết hơn hai trăm năm, nhưng khi người trong võ lâm nhắc tới Thạch Thần, vẫn biến sắc. Trong đầu nắn xẹt qua một một ý niệm: “Ta hiểu được, tổ tiên các ngươi chính là ở lúc đó đi đến Ba Tư, sáng lập thánh giáo sao?”

“Đúng vậy, năm đó tổ tiên bị võ lâm Trung Nguyên liên thủ đuổi giết, tất cả cao thủ trưởng lão đã bế quan các ngươi đều tham gia, thậm chí ngay cả người tu đạo cũng tham gia, lúc này mới khiến cho tổ tiên trốn sang Ba Tư, sáng lập thánh giáo. Lúc sau hắn đắc đạo thành tiên, bạch nhật phi thăng. Bất quá hậu nhân của hắn, cũng chính là chúng ta, cũng không nguyện ý luyện tập loại đáng sợ như băng tâm quyết, cũng không người có trình độ võ học cao siêu như hắn.”

“Chẳng lẽ… Chẳng lẽ ca ca ngươi muốn luyện băng tâm quyết sao?” Nam Cung Dạ Hiên xúc động, nếu thật sự như vậy, nếu Trữ Thiên Phàm mang theo hận ý tu luyện loại công phu này, vậy cũng có thể tưởng tượng, tương lai của võ lâm Trung Nguyên chính là bộ dáng gì, thậm chí ngay cả đạo môn* cũng sẽ bị lan đến, sợ nhất sau khi hắn nhập ma, ngay cả Quan Sơn đều đối với hắn bó tay.

_Đạo môn: môn phái đạo sĩ.

Trữ Thiên Phong gật gật đầu: ”Đúng vậy a, khi Giang Thanh Hiểu đi rồi, hắn đi mật thất đem băng tâm quyết đem ra. Ta bởi vì trộm đi tìm sư huynh, mới nhìn thấy, bằng không ngay cả ta cũng sẽ không biết, ta nghĩ tâm hắn đã như tro tàn, mới quyết định tu luyện băng tâm quyết, sau đó nhất thống võ lâm Trung Nguyên.”

Nam Cung Dạ Hiên đứng dậy, trên mặt đất bước đi thong thả vài bước, cắn môi nói: “Không được, không thể để cho loại chuyện này phát sinh.”

“Cho nên, ngươi tốt nhất ngẫm lại biện pháp, ta cũng không hy vọng ca ca biến thành quái vật lạnh như tảng băng.” Trữ Thiên Phong nói xong, biết mục đích tối nay của mình đã đạt được, liền đứng dậy cáo từ.

Nơi này Nam Cung Dạ Hiên ở trong phòng vòng vo vài cái vòng, cuối cùng hạ quyết tâm.

Lại nhìn gương mặt ngủ say của Nguyệt Nha Nhi, thấy chăn của y đắp thật kín, hắn mới yên tâm đi ra cửa, phân phó ảnh vệ vẫn luôn ẩn trong bóng đêm, để bọn họ bảo vệ tốt Nguyệt Nha Nhi, vương phi cùng Giang Thanh Hiểu, sau đó hắn rời khỏi khách điếm, lại đi vào nơi mới vừa rời khỏi..

Trong tòa tẩm cung kia vẫn là đèn đuốc sáng trưng, xem ra Trữ Thiên Phàm cũng không có ngủ.

Lúc này Nam Cung Dạ Hiên dứt khoát không dấu đầu lộ đuôi, trực tiếp thoải mái tiêu sái đi vào. Bọn nha hoàn thấy hắn, chẳng những không có thất kinh, ngược lại trên mặt đều hiện ra vài tia vui sướng.

Một tiếng kêu thảm thiết truyền đến, làm cho Nam Cung Dạ Hiên biết tại sao bọn nha hoàn nhìn thấy hắn giống như nhìn đến cứu tinh, thở dài, hắn trực tiếp đi vào phòng của Trữ Thiên Phàm.

“Ngươi còn đến đây làm gì chứ? Chẳng lẽ ngươi cho rằng tính nhẫn nại của ta tốt như thế sao?” Trữ Thiên Phàm vẫn đang ngồi ở giữ bàn trở mình cầm lấy một quyển sách, đã không còn Giang Thanh Hiểu ở bên người, thanh âm của hắn cũng như hàn băng ngàn năm.

“Ta có chút lời muốn nói cùng ngươi, liên quan đến Giang Thanh Hiểu. Hy vọng ngươi có thể để cho những người khác lui ra, còn có, ta không quá thích nghe tiếng kêu thảm thiết.” Nam Cung Dạ Hiên ngồi xuống thoải mái như kẻ quen biết đã lây, đôi măt lặng hiu quạnh như cái giếng cổ xưa.

Trữ Thiên Phàm ngẩng đầu, hung tợn nhìn hắn: “Giang Thanh Hiểu đã không còn bất cứ quan hệ nào với ta, bắt đầu từ một khắc khi hắn bước qua cánh cửa kia, đã cùng ta không có nửa điểm liên quan. Nếu bây giờ ngươi còn không ra đi, ta không ngại giết ngươi, bởi vì ta hiện tại thật sự rất muốn giết người.”

“Lúc Giang Thanh Hiểu ở, ngươi cũng muốn giết người như thế sao?” Nam Cung Dạ Hiên một chút cũng không đông đậy: “Còn có, ta nghĩ ta hẳn là nên nhắc nhở giáo chủ một tiếng, ngài cầm sách, ngược rồi.”

Trữ Thiên Phàm cúi đầu nhìn, quả nhiên, quyển sách kia bị lật ngược. Tay hắn siết chặc, cuốn sách vô tội kia lập tức hóa thành nhiều mảnh nhỏ.

Hắn ngẩng đầu ngoan lệ nhìn Nam Cung Dạ Hiên, Nam Cung Dạ Hiên cũng không chút nào sợ hãi cùng hắn đối diện.

Qua một hồi lâu mà, chợt thấy Trữ Thiên Phàm vung tay lên, sau đó sâm thanh nói: “Đều đi xuống. Không có ta gọi, không được tiến vào. Mặt khác, đình chỉ hành hình, gào khóc thảm thiết phiền chết người, làm cho nàng về sau nhớ kỹ giáo huấn này.”

Bên ngoài tiếng bước chân vang lên như thủy triều bàn, Nam Cung Dạ Hiên thậm chí có thể tưởng tượng được bộ dáng của bọn nha hoàn như được đại xá. Chỉ chốc lát sau, tiếng kêu thảm thiết cũng đình chỉ.

Trữ Thiên Phàm cười lạnh nói: “Đường đường sát thủ vương gia, thế nhưng không thích nghe tiếng kêu thảm thiết, thật đúng là ngoài dự liệu của ta.”

Nam Cung Dạ Hiên cũng mỉm cười nói: “Cũng thế, ta cũng không nghĩ tới giáo chủ lại dễ dàng buông tay như vậy. Đổi lại là ta, mặc dù Nguyệt Nha Nhi cả đời cũng sẽ không yêu ta, ta cũng muốn đưa hắn buộc tại bên người, chỉ cần có thể thấy hắn, có được hắn, những thứ khác ta cũng không quản. Ta vốn nghĩ giáo chủ cũng là người như ta, không nghĩ tới ta đã nghĩ sai.”

Sắc mặt Trữ Thiên Phàm âm tình bất định, qua một hồi lâu mới hừ một tiếng, hờ hững nói: “Ngươi biết cái gì? Mười năm trước, ta làm sao không có ý tưởng như ngươi. Mà nếu ngươi thật sự làm như thế, ngươi dùng thời gian mười năm, cũng không đổi được một nụ cười dù chỉ cho có lệ của hắn, nghe không được hắn nói một câu mang nửa điểm cảm tình, ngươi sẽ biết, ta tại sao lại buộng ta.”

Nam Cung Dạ Hiên cúi đầu trầm tư, chậm rãi gật đầu nói: “Có lẽ đi, ta yêu Nguyệt Nha Nhi như vậy, nếu để ta thấy y như thế, suốt mười năm dài, có lẽ ta cũng sẽ hỏng mất.”

Trữ Thiên Phàm lạnh lùng nói: “Nếu ngươi chỉ là vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, như vậy ngươi có thể đi rồi, trước khi ta còn chưa đổi y.”

Nam Cung Dạ Hiên ngẩng đầu mỉm cười nói: “Ta đương nhiên không phải vì cái này, ta nói rồi ta có chuyện cùng với giáo chủ đàm.”

Hắn đứng lên, gặp Trữ Thiên Phàm không có phản ứng gì, liền tự nói tiếp: “Giáo chủ biết Nguyệt Nha Nhi cùng Giang Thanh Hiểu là phụ tử, vậy ngươi cũng nhất định biết được thủ đoạn ta cướp được Nguyệt Nha Nhi, cũng không sáng rọi lắm đi? Ta là từ trong phủ đường ca ép buộc y ra.”

Trữ Thiên Phàm không biết hắn muốn nói gì, nhưng một phần trong nội tâm vẫn nhịn không được có một chút hy vọng cùng chờ mong, khiến hắn dằn lại bản tính nghe Nam Cung Dạ Hiên nói tiếp.

Nam Cung Dạ Hiên nói: “Nguyệt Nha Nhi bởi vì thân phận, không có kiên cường như cha của y, nhưng y đối với ta cũng không có hảo cảm, y sợ ta, cũng hận ta, ngồi ở trên mã xa, y chỉ lui ở trong góc, dùng ánh mắt đề phòng nhìn ta. Ngay tại khi đó, ta ý thức được nếu ta chỉ lộ ra một mặt uy nghiêm của vương gia để bức bách y là không được, cho dù ta có thể có được người của y, tương lai cũng sẽ không thể có được tim của y.”

Trữ Thiên Phàm giật mình, trên mặt vẫn không có biểu tình gì, nghe Nam Cung Dạ Hiên nói tiếp.

“Thế là ta buông tha cho thân phận vương gia đến chèn ép y. Ta ôn nhu với y, quan tâm hắn, thương y, cưng chiều y, ta vốn nghĩ, chỉ cần ta vẫn thương y cưng chiều y như vậy, một ngày nào đó, Nguyệt Nha Nhi cũng sẽ rộng mở lòng đón nhận ta. Cổ ngữ nói, chân thành sở định*, lời này củng không phải là vô ích đi.”

_ chân thành sở định: dùng lòng chân thành làm việc gì đó nhất định sẽ thành công, như câu có chí thì nên đó mà.

“Nhưng ta không nghĩ tới, hiệu quả lại tốt như thế. Nguyệt Nha Nhi từ từ buông lòng phòng bị, đến chậm rãi đối với ta sinh ra cảm kích, lại bởi vì nhu tình của ta mà động tâm, cuối cùng đối với ta có cảm tình, là cái loại tình yêu sinh tử bất du*, hết thảy, chẳng qua dùng không đến ba tháng.”

_sinh tử bất du: sống chết không xa rời

Trữ Thiên Phàm thật sâu hít vào một hơi, lạnh lùng nói: “Cho nên, tối hôm nay ngươi là tới kích thích ta sao?”

Đầu Nam Cung Dạ Hiên đầy hắc tuyến: “Ngươi nghĩ ta muốn biết thành xác chết sớm hả?”

Sau đó hắn thở dài, lắc đầu nói: “Ngươi còn chưa hiểu? Khi chúng ta ở địa vị này, sau khi có được loại thân phận này, chúng ta thường thường sẽ không tự chủ được lệch khỏi quỹ đạo trái tim, giống như ngươi đi, rõ ràng muốn đối tốt với Giang Thanh Hiểu, biểu hiện trên hành động, lại trở thành bức bách, ngươi buộc hắn ăn cơm, buộc hắn nghỉ ngơi, cho dù nghĩ muốn chọc hắn vui vẻ, nhưng ở trong mắt của hắn, ngươi cũng chỉ muốn buộc hắn vui vẻ.”

Hắn nói tới đây, liền dừng một chút, khụ một tiếng nói: “Lại càng không nói tới chuyện kia, khẳng định ngươi cũng bức bách hắn làm không biết bao nhiêu lần, ngươi nói, ngươi như vậy, sao có thể làm cho hắn yêu chứ?”

“Cho dù ta buộc hắn, ta cũng là vì tốt cho hắn.” Trữ Thiên Phàm táo bạo phất tay, sau đó lại chậm rãi nắm thành nắm đấm: “Tốt lắm, bây giờ còn nói cái này làm gì chứ? Hắn yêu ta hay không cũng không còn liên quan gì, bởi vì ta đã cùng hắn… Chặt đứt tất cả tình ý, hận cùng yêu, căn bản cũng đã không còn quan trọng.”

Nam Cung Dạ Hiên buông tay nói: “Ngươi lại tới nữa, giáo chủ, ngươi hỏi lòng một chút đi, nó thật sự có thể giống như ngươi nói sao, hoàn toàn quên mất Giang Thanh Hiểu sao? Ngươi cũng biết, câu cuối cùng Giang Thanh Hiểu noi ‘Thiên Phàm, cám ơn ngươi!’ cũng không phải vì thoát thân, mà là xuất phát ra từ thiệt tình…”

Không đợi nói xong, Trữ Thiên Phàm liền đột nhiên đứng lên, vọt tới trước mặt Nam Cung Dạ Hiên, kích động lớn tiếng nói: “Ngươi nói gì? Ngươi dựa vào cái gì nói như vậy? Không… Điều đó không có khả năng, căn bản là không có khả năng, hắn chính là vì thoát thân mới nói ra, hắn chính là…”

“Ta không hiểu Giang Thanh Hiểu, chính là ta biết, khi một người đang nói lời trái lương tâm, trong thanh âm của hắn tuyệt đối sẽ không có cảm tình chân thành tha thiết như thế. Giáo chủ, xin ngươi suy nghĩ một chút, suy nghĩ một chút lấy tính cách Giang Thanh Hiểu, hắn có thể vì thoát thân, mà bức chính mình nói ra một câu trái lương tâm như vậy hay không? Xin ngươi nghĩ lại, câu hắn nói, thật sự là vì thoát thân mà làm trái lương tâm nói cho có lệ sao?”

Nam Cung Dạ Hiên nói xong câu đó, liền xoay người hướng ra cửa. Trữ Thiên Phàm ở lại thì như bị sét đánh, ngơ ngác đứng ở phía sau hắn.

Khi một chân Nam Cung Dạ Hiên đã bước ra khỏi cánh cửa, một chân khác còn chưa nhấc lên, hắn cuối cùng cũng nghe được một câu hỏi mang theo giọng diệu run rẩy truyền đến từ phía sau: “Từ từ, ngươi… Ngươi là ý gì?”

Lòng Nam Cung Dạ Hiên nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm chỉ cần ngươi bị thuyết phục là tốt rồi, hắc hắc, ta còn thực sợ ngươi cứ thế không làm gì nhìn ta đi chứ.

Bất quá ở ngoài mặt đương nhiên không thể biểu hiện ra loại may mắn này, Nam Cung Dạ Hiên thậm chí ngay cả đầu đều không quay lại, bất quá thân hình cũng ngừng lại, thản nhiên nói: “Ta có ý gì, ngươi thật sự không rõ sao? Người thông minh là không cần làm nhiều trò. Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, có lẽ, ngươi cũng có thể thử thay đổi một chút phương thức yêu Giang Thanh Hiểu.”

“Phải… Phải đổi làm sai?” Trữ Thiên Phàm ảo não ở trên bàn nện một quyền, cái bàn lập đáng thương vô tội thành vật hi sinh vỡ thành từng mãnh, hắn hướng Nam Cung Dạ Hiên hét lớn: “Ta… Ta căn bản là không thể sữa.”

“Rốt cuộc có thể hay không, không thử thử làm sao nói được chứ? Nói cho cùng, vẫn là phải xem bản thân ngưới muốn làm như thế nào.”

Bên khóe miệng Nam Cung Dạ Hiên lộ ra nụ cười như hồ ly, hắn lại tiếp tục bước chân còn lại, thản nhiên nói: “Đúng rồi, theo kế hoạch ngày mai chúng ta sẽ trở lại Trung Nguyên, còn muốn trở về trước tiệc mừng năm mới ni. Bởi vì đột ngột tăng thêm một chiếc xe ngựa, cho nên ta rất phiền não, ngươi nếu có xa phu tốt, giới thiệu một tên cho ta đi. Để hắn đi đến khách điếm trong sa mạc tìm ta là được.”

Hắn nói xong, cũng không thèm nhìn tới sắc mặt đã đen thui của Trữ Thiên Phàm ở phía sau, thoải mái tự tại tiêu sái ra phòng.

Đối với hành động bí mật đêm qua của Nam Cung Dạ Hiên, Nguyệt Nha Nhi căn bản không hề biết. Lúc Nam Cung Dạ Hiên trở về, y còn ở trên giường vù vù ngủ say mà.

Nam Cung Dạ Hiên cũng hiểu được thật mệt chết đi, nghĩ thầm làm người mai mối thật không dễ dàng a, mấu chốt là sợ ra lực còn không lấy được lòng. Trước kia mình luôn đem bà mối tới cửa đá ra ngoài, thật sự rất không nên.

Một bên hối lỗi, liền đến trên giường ngồi xuống điều tức, sau khi vận hành chân khí ba mươi sáu chu thiên* (???), quả nhiên cảm thấy được thân thể thư sướng hơn, tinh thần cũng trở nên tràn đầy, mở mắt ra vặt lại thắt lưng, thần thanh khí sảng.

Nguyệt Nha Nhi từ bên ngoài đi vào, bưng một chậu nước, bên trên treo một cái khăn mặt trắng như tuyết. Thấy hắn mở mắt, liền cười nói: “Xem ra thật sự là mệt chết rồi, ta tỉnh ngươi cũng không biết, đến, rửa cái mặt, ăn xong điểm tâm chúng ta sẽ chạy trở về. Tuy rằng mệt chút, bất quá trước ngày mồng tám tháng chạp là có thể về đến nhà, còn có thể hảo hảo nghỉ ngơi vài ngày.”

Nam Cung Dạ Hiên cười tiếp nhận khăn mặt, cũng ở trên mặt Nguyệt Nha Nhi nhẹ nhàng nhéo một cái, tiến sát vào bên tai y cười nói: ”Đúng vậy a, sang năm chúng ta liền chuẩn bị chuyện lập gia đình mà, cũng đủ vội một chút.”

“Thành… Thành gì hôn a? Ngươi… Ngươi muốn cho thái hậu cùng Hoàng Thượng chém đầu ngươi sao?” Nguyệt Nha Nhi sợ hãi, kinh hoảng nói: “Loại chuyện này cũng theo gia bọn ta, Nộn Thảo cùng chúng ta người trong phủ biết là được, truyền ra ngoài sẽ bị tột.”

“Dốt nát, tội gì a? Ngươi xem đường ca ta cưới non Nộn Thảo, cũng không không có việc gì mà sao? Nghe nói Quan Sơn sau đó cũng cùng công kê tinh kia lập gia đình, đứa nhỏ hiện giờ cũng cùng tiểu Phi lớn xấp xỉ đi? Phi, mệt thằng nhãi này ngày đó còn gạt ta nói hắn cố ý làm bộ như không biết thân phận của kê công tinh, lần này ta trở lại kinh thành mới biết được, nguyên lai hắn ngay từ đầu đã biết đó là con gà trống tinh, ngay cả nguyên hình đều gặp qua, hai người ở bên nhau không bao lâu liền tình chàng ý thiếp cố ý, hắn lại còn gạt ta, tức chết rồi.”

Nguyệt Nha Nhi trợn mắt há hốc mồm, nghĩ nghĩ, giống như Nam Cung Thừa Phong cũng đã đề cập qua một chuyện như thế, bất quá lúc ấy hắn cũng không để trong lòng, Nộn Thảo cũng không biết mà.

“Kia… Kia Hoàng Thượng liền cứ thế mở một con mắt nhắm một con mắt sao? Sẽ không cấp quốc sư định tội?” Nguyệt Nha Nhi nhức đầu: “Không đúng nha, ta cảm thấy gia bọn ta đều rất bề bộn, cũng không cùng Nộn Thảo cử hành hôn lễ a, không phải là bởi vì sợ Hoàng Thượng biết sẽ giáng tội sao?”

“Thí, hoàng huynh hắn nào có mặt mũi nói đến ai? Hoàng hậu do hắn chính là một con yêu tinh. Lại nói tiếp cũng là kỳ quái, gần đây hình như là bọn yêu tinh tụ tập lại hay sao, ngươi xem đường ca, hoàng huynh, còn có quốc sư Quan Sơn, sao đều cùng yêu tinh quấn nhau thế? Đường ca kia của ta đại khái là bởi vì Nộn Thảo không thích rầm rộ, mới không lo liệu hôn lễ. Thiết, bọn họ cưới công tinh đều được, ta lấy nam nhân lại không được? Tốt xấu nhà Nguyệt Nha Nhi của chúng ta cũng là nhân loại chính tông mà.” TBD: rủ nhau lấy chồng tập thể đấy XD không chức cao quyền trọng cũng là tiền đầy cả khố, võ công cái thế.

“Ta… Ta đang cùng ngươi nói chuyện đứng đắn a.” Nguyệt Nha Nhi trợn mắt nhìn Nam Cung Dạ Hiên: “Ngươi lại bất cần đời như thế.”

”Đúng vậy a, ta cũng đang nói nghiêm túc mà. Nộn Thảo cùng đường ca không muốn rầm rộ, nhưng là chúng ta không thể giống đường hoàng mà, ân, cũng không tính rầm rộ, mời một ít hảo bằng hữu hòa thân nhân, đãi mấy bàn tiệc rượu, bái thiên địa xong, vào động phòng, trình tự này nhất định phải có nha.”

Nam Cung Dạ Hiên ôm Nguyệt Nha Nhi: “Bảo bối nhi, ngươi biết không ta hiện tại nghĩ tới đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, máu liền xông lên não a.”

“Hảo… Tốt lắm, nhanh chóng ăn cơm đi, còn chừng chờ nữa, trời liền trưa.” Nguyệt Nha Nhi tâm hoảng ý loạn mặt đỏ hồng, tùy tiện tìm cái lấy cớ bỏ chạy ra ngoài. Nhưng y biết, lần này nghe thấy Nam Cung Dạ Hiên chuyện này, y thật sự thực uất ức thực cảm động, đoàn người rất nhanh liền ăn xong rồi điểm tâm, Nam Cung Dạ Hiên thưởng cho chưởng quầy một trăm lượng bạc trắng, đem chưởng quầy cười đến mặt mày loan loan, còn kém không một bước một lạy đưa vị thần tài này xuất môn.

“Ngồi xe ngựa đi, mấy ngày nay tất cả mọi người đều mệt muốn chết rồi, còn có đại sa mạc phải băng quá, bảo tồn thể lực quan trọng nhất.” Nam Cung Dạ Hiên chỉ tmấy chiếc xe ngựa to ngoài cửa tiệm, đem Nguyệt Nha Nhi cùng vương phi vào một toa xe.

“Cha ta đâu?” Nguyệt Nha Nhi từ trong xe ngựa nhô đầu ra, một bên hướng Giang Thanh Hiểu ngoắc.

“Ta an bài Giang minh chủ tọa một chiếc xe ngựa khác.” Trước mắt bao người, Nam Cung Dạ Hiên cũng không có biện pháp kêu kẻ trẻ trung như Giang Thanh Hiểu là nhạc phụ, đành phải xưng hô hắn là Giang minh chủ.

“Ngươi liền như Nguyệt Nha Nhi đi, gọi ta phụ thân đi, minh chủ đã là chuyện cũ trước kia, không cần nhắc lại.”

Giang Thanh Hiểu mỉm cười, theo Nam Cung Dạ Hiên đi tới chiếc xe ngựa thứ hai. Đột nhiên, thân hình hắn dừng lại.

Xa phu trên chiếc xe ngựa thứ hai mang một cái mũ lớn, đem mặt che ở hơn phân nửa, gặp Giang Thanh Hiểu cùng Nam Cung Dạ Hiên ngừng lại, hắn liền nhảy xuống xe ngựa, trầm thanh nói: “Vương gia, ta là được bằng hữu của ngài đề cử tới, nghe nói các ngươi phải về Trung Nguyên, vừa lúc ta cũng muốn đi vào đó tìm một ít nghề nghiệp làm, không biết có thể cho ta tiện đường, thay các ngươi cống hiến sức lực?”

Nam Cung Dạ Hiên dùng dư quang khóe mắt nhìn nhìn Giang Thanh Hiểu, thấy sắc mặt hắn trắng một ít, một đôi tay nắm chặt thành nắm, lại không có biểu hiện kích động khác.

Trong lòng hắn liền tính toán, trở về đầu đối với xa phu kia mỉm cười nói: “Được rồi, ngươi đã nguyện ý, ta đây cần gì phải bỏ hảo ý của ngươi.”