Báo ân??? Tiểu vương gia tin con thỏ tinh này mới là lạ!!!
Tiểu vương gia tên Mạnh Kỳ Nhiên, là em trai ruột thánh thượng hiện tại, từ nhỏ đã được thiên kiều vạn sủng mà lớn lên, bản lĩnh khác thì không có, tính khí lại rất dữ. Thời ở kinh thành trước đây vẫn hay ngày ngày gây họa.
Hoàng huynh thân yêu của Tiểu vương gia lười đi thu dọn hỗn loạn cho hắn, lại thấy Tiểu vương gia suốt ngày không có việc gì làm, ăn không ngồi rồi, chỉ giỏi gây họa, liền đơn giản tìm cớ cho hắn ra khỏi kinh thành đi du ngoạn khắp nơi, bớt cho Tiểu vương gia cả ngày lượn lờ trước mặt, nhìn thấy lại phiền lòng.
Tiểu vương gia tuy trông có vẻ công tử bột, nhưng cũng có kiến thức rộng rãi, gan lớn, Bạch Thỏ Tinh đột nhiên biến thành người làm hắn sợ hết hồn, mà giờ hắn nhìn vào con Bạch Thỏ Tinh này, vẻ ngoài cũng tạm được, môi hồng răng trắng, yểu điệu.
Có điều đáng tiếc, hắn không thích nam, cũng không thích đực.
Tiểu vương gia hừ lạnh một tiếng: "Báo ân? E là ngươi muốn hút tinh khí của ta đúng không?! Ca ca ta là đương kim thiên tử, ngươi là định thừa cơ hút long khí trên người ta để bồi bổ thân thể phải không?"
Vành mắt Tiểu bạch thỏ càng đỏ hơn, bộ dạng rưng rưng sắp khóc: "Không phải, ta không có."
Nói xong y liền bước về phía trước hai bước muốn ôm lấy Tiểu vương gia lần nữa.
"Dừng lại!" Tiểu vương gia đưa tay ngăn y lại, "Ngươi hãy đứng ở kia! Không cho phép ngươi lại đây, không được tới gần bản vương! Nếu ngươi dám lại đây, bản vương sẽ tìm đạo sĩ thu phục con yêu tinh nhà ngươi!"
Tiểu bạch thỏ dẩu môi, lặng lẽ dịch về phía trước một chút chút, oan oan ức ức nói rằng: "Nhưng ta, nhưng ta thật sự là đến báo ân mà."
"Ngươi báo ân gì? Bản vương trước đây đã gặp ngươi bao giờ chưa?" Tiểu vương gia không thèm tin lời Bạch Thỏ Tinh nói, cũng hoàn toàn cảnh giác với ôm ấp của y, "Đứng ở kia, không được phép tới gần ta!"
"Ngươi xem thân thể của ta rồi." Bạch Thỏ Tinh thấy lý do báo ân cũng không thể thuyết phục Tiểu vương gia giữ y lại, đơn giản đổi cách khác."Cho nên ngươi phải chịu trách nhiệm với người ta."
Tiểu vương gia nghĩ kỹ lại, trước đó hình như đúng là hắn có tách chân con thỏ chết bầm này ra nhìn lúc kiểm tra đực cái, nhưng chuyện này, chuyện này cũng... không liên quan tới hắn mà.
"Quy củ yêu giới chúng ta chính là như vậy, nếu ngươi đã nhìn thân thể ta, vậy thì phải chịu trách nhiệm với ta." Tiểu bạch thỏ nói oan oan ức ức, một mặt lên án, bộ dạng y như thể chỉ cần Tiểu vương gia nói một câu không chịu trách nhiệm thôi, nước mắt của y sẽ ngay lập tức tràn ra khỏi bờ mi, đồng thời nhân tiện đi ra ngoài tuyên bố với cả nhân giới yêu giới rằng hắn là gã đàn ông phụ bạc.
Tiểu vương gia làm không ít chuyện xấu khác, nhưng xưa nay không hề dính vào chuyện tình cảm, đừng nói tới yêu tinh, ngay cả với con gái hắn cũng chưa bao giờ nhiều lời quá hai câu, trận thế này của Tiểu bạch thỏ, hắn thật sự chưa bao giờ được trải qua.
Tiểu vương gia lúng túng, mặt tái, mà vẫn kiên cường chống đỡ biện giải: "Bản vương xem là nguyên hình của ngươi, không tính là xem thân thể ngươi, ngươi bớt lừa gạt bản vương đi, bản vương không bị ngươi lừa dễ vậy đâu!"
Bạch Thỏ Tinh nhìn Tiểu vương gia, vệt đỏ nơi đuôi mắt lại càng diễm lệ. Y cũng không hề nói gì, chỉ dùng đôi mắt long lanh, ngậm nước mắt, liên tục nhìn chằm chằm vào Tiểu vương gia, càng nhìn chăm chú càng khiến Tiểu vương gia chột dạ.
"Không, không được khóc!" Tiểu vương gia nói ngoài mạnh trong yếu.
Hắn vừa mới dứt lời, Tiểu bạch thỏ đã nháy mắt một cái, nước mắt liền lăn dài xuống theo khuôn mặt bầu bĩnh trắng nõn của y. Tiểu vương gia lập tức luống cuống: "Ngươi ngươi ngươi, ngươi làm gì vậy, bản vương cảnh cáo ngươi, không được khóc, thu hết nước mắt của ngươi lại cho bản vương!"
Tiểu vương gia càng nói, nước mắt của Tiểu bạch thỏ càng chảy dào dạt, nước mắt theo gò má chảy xuống treo ở dưới cằm, làm vạt áo y ướt đẫm.
Tiểu vương gia tay chân luống cuống, cuối cùng rút từ trong lòng ra một tấm khăn gấm đưa cho Tiểu bạch thỏ, bảo y lau bớt nước mắt trên mặt.
Tiểu bạch thỏ nhận lấy khăn gấm, tùy ý xoa xoa nước mắt trên mặt, sau đó đột nhiên đứng dậy, bắt đầu tháo xiêm y của mình.
Tiểu vương gia sợ tới mức nói cũng không có trật tự: "Ngươi, ngươi muốn làm gì??? Ngươi đừng, đừng lại đây, lại là bản vương gọi người đấy?!"
Tiểu bạch thỏ không để ý tới lời Tiểu vương gia nói, gỡ bỏ vạt áo, bày cả thân thể trần trụi trước mắt Tiểu vương gia.
Làn da của y rất trắng, cũng không phải tái nhợt, là một màu trắng non như tuyết, đầu v* vừa căng mẩy vừa đáng yêu, trên bụng có một lớp cơ bắp mỏng manh, hoa văn rõ ràng.
Tiểu vương gia thoáng chốc nhìn mà sững sờ, tầm mắt của hắn dừng lại trên lồng ngực trần trụi của Tiểu bạch thỏ, bắt đầu chậm rãi lướt xuống từ xương quai xanh.
Trên làn da trắng như tuyết đã bắt đầu được phủ một lớp phấn mỏng, mặt Tiểu bạch thỏ đã đỏ chín, vành mắt đỏ, hai má đỏ, vành tai càng đỏ như thể tích ra được máu.
Y tiếp tục cởi đến quần.
Xiêm y toàn bộ rơi xuống đất, cả người y đều liếc mắt một cái đã rõ mồn một, loã lồ dưới mí mắt Tiểu vương gia.
Tiểu vương gia sợ ngây người, cũng nhìn đến sững sờ, tầm mắt hắn không tự chủ được hướng xuống dưới, rơi vào quần trong Tiểu bạch thỏ.
Tiểu bạch thỏ nhỏ nhẹ nói với Tiểu vương gia: "Vậy... Giờ ngươi nhìn thân thể ta rồi, là phải chịu trách nhiệm với ta đúng không."