Mới vừa rồi vẫn là ôm, thế nhưng không biết làm sao, hai người lại lăn luôn lên giường.
Tiểu vương gia nằm ngửa trên giường, môi Miên Miên đang đặt lên yết hầu hắn, y dùng răng cắn nhẹ lên. Tiểu vương gia cắm bàn tay vào trong tóc Miên Miên, hô hấp trở nên gấp gáp, hắn vẫn còn có chút căng thẳng.
Đêm đó hắn uống hơi nhiều, ký ức với những chuyện này có chút mơ hồ, mà lại vẫn còn nhớ cảm giác thân thể bị thứ nóng bỏng như lửa kia tiến vào từng chút một. Cảm giác căng trướng lúc bắt đầu cùng với khoái cảm sau đó đã được thân thể nhớ như in, thậm chí đầu óc vừa nghĩ tới đã không nhịn được mà tự động nhức nhói.
Miên Miên hôn một mạch xuống dưới, y hôn lên lồng ngực mềm mại của Tiểu vương gia, dùng răng ngậm lấy đầu v* mài nhẹ nhàng, dùng đầu lưỡi nhấn lên mút lấy.
Tiểu vương gia choáng váng vô cùng, mặt cũng đỏ bừng, hắn muốn nói chuyện, muốn ngăn hành động của Miên Miên lại, mà thanh quản phảng phất như đã biến mất, hắn chỉ có thể há miệng phát ra từng tiếng thở dốc và rên rỉ gấp gáp.
Miên Miên vẫn đang mút liếm, tay lại lặng lẽ len vào trong quần Tiểu vương gia, chạm tới thứ đã cứng rắn của hắn, y ngậm lấy đầu ngực, nói không rõ: "Kỳ Nhiên, chàng cứng rồi này."
Tiểu vương gia thật sự không nghe được mấy lời dâm đãng xấu hổ này, hắn chỉ cảm thấy hiện giờ mình như thể bị đặt lên lửa nướng, nướng cho xương cốt đều mềm nhũn tan thành một bãi bùn nhão, chỉ có thể nằm dưới thân Miên Miên mặc y xoa nắn.
"Đừng... Đừng nói nữa." Tiểu vương gia lạc giọng, hắn muốn đưa tay đẩy Miên Miên ra, mà bàn tay hắn lại vô lực, đẩy lên người Miên Miên chỉ như gãi ngứa, càng giống như thể dục cự hoàn nghênh, làm cho con thỏ nhát gan như Miên Miên cũng muốn làm quá phận thêm một chút.
Bàn tay Miên Miên chuyển từ thứ đang gắng gượng của Tiểu vương gia ra phía sau, sờ lên đáy chậu hắn, vẽ vòng trên một mảng da nhỏ. Nếu như y không chạm tới nơi đó, Tiểu vương gia còn không biết trên người mình còn có một nơi mẫn cảm tới cực điểm như vậy, chỉ mới bị sờ, hắn đã nâng mông muốn bắn ra.
Ngón tay tiếp tục đi xuống dưới, chạm tới miệng huyệt của Tiểu vương gia. Miên Miên dùng ngón tay nhẹ nhàng nhấn nhá xoa nắn, miệng huyệt bị chạm tới, sợ hãi cắn lấy đầu ngón tay Miên Miên, kẹp lấy y, mút vào bên trong.
"Thật mềm, thật là mềm, Kỳ Nhiên, bên trong chàng thật là mềm." Miên Miên thở dài nói.
Rõ ràng bọn họ đang làm chuyện như vậy, thế nhưng vẻ mặt của Miên Miên vẫn cứ thuần khiết vô tội như trước, y chân thành nhìn về phía Tiểu vương gia, chân thành nói với hắn rằng bên trong hắn thật mềm, thật là mềm, giống như thể nói rằng đóa hoa trong sân nở thật là đẹp.
Tiểu vương gia không chịu được, cũng không chịu được kích thích tương phản giữa thuần khiết và dâm mỹ như vậy, cẳng chân hắn run lên, càng có kích động muốn bắn ngay lập tức.
Ngón tay vẫn đang không ngừng tiến công vào bên trong, Tiểu vương gia đưa tay lên che mặt, giang rộng chân mặc cho Miên Miên bừa bãi tàn phá trên người hắn.
Xiêm y chẳng biết đã bị cởi hết ra từ lúc nào, hai người bọn họ trần trụi chồng lên nhau. Ngón tay bên trong hậu huyệt đã biến thành ba ngón, giữa động tác rút ra cắm vào còn xen lẫn cả tiếng nước lách chách.
Ngực Tiểu vương gia chập trùng rất nhanh, cổ họng hắn khô khốc, căn bản không muốn cũng không thể phát ra tiếng nữa, chỉ há to miệng thở hổn hển, thở kịch liệt, thở động nhân.
Ngón tay Miên Miên ra vào nhanh chóng, đôi môi từ trước ngực Tiểu vương gia dời sang bên tai hắn, khí ức ấm áp xuyên vào tai, Tiểu vương gia bị kích thích cho run lên, thở dốc càng kịch liệt hơn.
"Kỳ Nhiên, chàng ướt quá, bên trong chàng ứa ra nước này, trơn trượt, thật mềm, damdang quá..."
Kỳ Nhiên nghe đến cuối cùng, thân thể lập tức run lên, cứ thế bắn luôn giữa tình cảnh không người nhìn, tinh dịch trắng đục dính lên bụng dưới hắn và Miên Miên, mùi tanh đặc biệt của tinh dịch lan tỏa ra cả giường, hết thảy đều hỗn loạn.
Tiểu vương gia không biết Miên Miên học được mấy câu nói này thế nào, hắn nghe mà xấu hổ không chịu nổi, lại vừa khéo càng trở nên mẫn cảm bởi những câu nói này. Giọng Miên Miên vốn đã yểu điệu, lúc gọi tên hắn còn cố ý kéo dài âm cuối, càng lộ ra vẻ nũng nịu.
Trước đây, lúc nghe Miên Miên gọi Kỳ Nhiên, Tiểu vương gia đều sẽ nghiêm mặt dạy bảo y, rằng là y phải nói chuyện cẩn thận, đừng có làm nũng õng ẹo như vậy, thế nhưng nói thì nói như vậy, mà trong lòng hắn lại thích vô cùng, chỉ hận Miên Miên không gọi nũng nịu quấn quýt si mê hơn nữa, y gọi hắn như vậy, như thể đang gọi bảo bối trân quý nhất, yêu thương nhất, giống như hắn chính là chỗ dựa duy nhất của Miên Miên vào lúc này.
Nhưng hôm nay ở trên giường, Miên Miên dùng phương thức nũng nịu, quấn quýt si mê, kéo thật dài âm cuối để gọi hắn, nói hắn thật mềm thật là mềm thật là damdang, cảm giác này giống như lột hết quần áo hắn ra rồi ném hắn ra đường lớn, là cực độ xấu hổ.
Nỗi xấu hổ trong lòng như muốn cắn nuốt cả người hắn, thân thể của Tiểu vương gia vì vài câu ô ngôn uế ngữ của Miên Miên mà đã trở nên mẫn cảm hơn bao giờ hết, chỉ là ngậm lấy vành tai của hắn, liếm một cái, hắn cũng đã có thể cứng.
Thứ nóng bỏng như lửa kia đã chạm tới miệng huyệt, đang từ từ, từng tấc từng tấc một tách miệng huyệt ra.
Vẫn là đau, vẫn là căng.
Tiểu vương gia há to miệng, bất lực thở hổn hển, nước mắt bất tri bất giác ứa ra, thuận theo khóe mắt lăn xuống.
Miên Miên nhẹ nhàng liếm đi nước mắt của Tiểu vương gia, ôm chặt lấy hắn: "Xin lỗi Kỳ Nhiên, ta lại làm chàng đau, thật xin lỗi."
Y nói xin lỗi rất chân thành, nhưng động tác lại không bị ảnh hưởng chút nào, phá tan thịt mềm đang cản trở, kiên quyết cắm vào sâu trong.
Cảm giác đau đớn căng trướng vừa quen biết vừa xa lạ.
Tiểu vương gia ngước ánh mắt thất thần lên, bờ mi hắn run rẩy, trông đáng thương cực kỳ.
Miên Miên quấn quyện mút mát đầu lưỡi Tiểu vương gia, y thấy Tiểu vương gia như vậy, trong lòng lại ân ẩn vui vẻ.
Thật tốt, là y đã biến Kỳ Nhiên thành bộ dáng hiện tại, Kỳ Nhiên đẹp đến như vậy, chỉ có y được nhìn thấy, chỉ có y.
Tính khí nóng bỏng vùi bên trong thân thể trong nháy mắt lại căng lớn lên một vòng, Tiểu vương gia sợ hãi, hai chân đạp loạn muốn trốn, lại bị Miên Miên đang làm đến đỏ mắt một lần nữa kéo trở về, ghìm chặt hắn lên thứ kia của mình.
Hắn bị Miên Miên làm cho hoàn toàn rối loạn, hai bờ mông cũng bị vỗ đỏ, cảm giác căng trướng sảng khoái đan dệt, Tiểu vương gia đã không nhận rõ mình rốt cuộc có cảm giác gì nữa, nước mắt hắn càng chảy càng dữ dội, giờ chỉ muốn có người ôm lấy hắn.
Hắn duỗi tay về phía Miên Miên, Miên Miên sững sờ, sau đó thuận thế bế xốc người hắn lên. Tay Tiểu vương gia ôm lấy cổ Miên Miên, ngồi trên người y bị y làm cho lênh đênh chìm nổi.
Môi Miên Miên dao động qua lại trên cổ Tiểu vương gia, nhẹ nhàng ôn nhu gọi tên hắn.
"Kỳ Nhiên... Kỳ Nhiên..."
Tay Tiểu vương gia vỗ lên lưng Miên Miên, trượt một mạch xuống xương cụt, sau đó, cả người Miên Miên lập tức cứng lại, y run lên một cái, sau đó cứ thế bắn ra giữa lúc đang cương cứng như vậy.
Miên Miên ngây người, Tiểu vương gia cũng ngây người.
Yêu, yêu tinh này cũng có lúc không được?
Tiểu vương gia không dám nói cũng không dám hỏi, hắn nhìn vành mắt thoáng cái đã đỏ hoe của Miên Miên, vắt óc nghĩ ra lời để an ủi y.
"Miên Miên, chuyện này... Đây cũng là chuyện thường tình thôi, ngươi không cần, không cần..."
Hắn còn chưa nói hết, nước mắt Miên Miên đã rơi xuống, y khe khẽ khóc thút thít, trông rất đáng thương.
Thứ mới vừa bắn ra vẫn còn chưa mềm xuống, Tiểu vương gia thử hơi di chuyển mông, hắn không biết phải an ủi Miên Miên thế nào, việc này cũng quá là... gì đó. Hắn suy nghĩ, sau đó nói với Miên Miên: "Nếu không thì... thử lại?"
"Không, không phải là ta không được đấy chứ?" Miên Miên vẫn đang khóc.
Tiểu vương gia luống cuống tay chân, thay y lau đi nước mắt: "Đâu có, đêm đó không phải là vẫn được lắm à, lần này có lẽ là phát huy không tốt thôi, chúng ta thử lại, thử lại lần nữa là biết."
Miên Miên giọng mũi rất nặng, nhưng vẫn gật đầu "Ừm" một tiếng.
...
Tiểu vương gia cùng Miên Miên thử một buổi trưa, cuối cùng cũng tìm được nguyên nhân.
Chỉ cần hắn vừa chạm tới lưng Miên Miên, Miên Miên sẽ xuất sớm, có điều y bắn nhanh, cứng cũng nhanh, qua mấy lần đã bắn cho bụng Tiểu vương gia căng phồng, như thể mang thai mấy tháng, lúc vệ sinh, tinh dịch chảy từng dòng ra ngoài, giống như thể không tự chủ được.
Tiểu vương gia vết thương cũ chưa lành đã thêm một đống vết mới, còn bị làm cho tay chân nhũn ra, tứ chi vô lực, thực sự là, cái được không đủ bù cái mất!