1
Tôi thích Lục Hằng.
Từ nhỏ tôi đã biết.
Kể ra thì trong khu của chúng tôi cậu ta là người trông đẹp nhất.
Vậy nên, lúc nhỏ chơi trò gia đình, tôi đều ôm chân cậu ta đòi đóng vai vợ.
Sau đó bị cậu ta đẩy xuống hố cát, lần nào cũng như vậy.
Nhưng mà tôi không khóc.
Một mình từ từ bò ra khỏi hố cát.
Ôm chân ngồi ở một bên, nhìn cậu ta ôm “vợ” của mình, lấy đồ ăn đựng một đống cát đưa cho cô ấy và nói “Vợ vất vả rồi”.
Lúc này tôi sẽ cười hì hì tiếp một câu “Không vất vả”.
Sau đó, mẹ thấy tôi về nhà luôn dính đầy bùn đất trên người, véo tai tôi yêu cầu tôi giải thích.
Tôi nói, không thể trách con được, tại Lục Hằng quá đẹp trai ấy chứ.
Mẹ nghe xong lời biện minh của tôi liền mắng tôi là đồ mê trai, mới tí tuổi ranh mà đã háo sắc.
Nhưng mà tôi có cách nào đâu chứ.
Nếu mắt tôi bị mù từ khi mẹ sinh ra tôi thì tốt biết mấy.
Như vậy thì tôi sẽ không thích Lục Hằng nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại, bây giờ tôi thật sự đã mù rồi!
Có người gọi loại tình huống này là cầu được ước thấy.
Vậy thì bây giờ tôi sẽ bắt đầu nhắc đi nhắc lại câu kiếp sau đừng gặp Lục Hằng nữa, nhắc đến tận ngày tôi c.hết, không biết có thể thành hiện thực hay không.
......
À phải rồi, không biết bạn đã bao giờ nếm vị của cát chưa.
Nếu chưa thì đừng cố thử.
Lúc nhỏ, mỗi lần bị đẩy vào hố cát đều có cát chui vào miệng tôi.
Khô khô chát chát khó ăn lắm.
2
Ba tôi bị tai nạn xe hơi sau khi lái xe trong tình trạng say rượu.
Ông ấy c.hết rồi.
Ba của Lục Hằng lúc đó cũng đang ở trên xe, cùng nhau c.hết.
Bị ba tôi hại c.hết.
Vào ngày tang lễ, trời đổ mưa.
Mẹ ôm tôi khóc rất dữ dội, tôi ôm bức ảnh của ba, nhìn vào một chiếc ô đen trước mặt.
Lúc đó tôi không có khái niệm về cái c.hết.
Chỉ là mẹ nói với tôi, ba sẽ không bao giờ trở về nữa.
Sẽ không ôm Miên Miên nữa, sẽ không cho Miên Miên cưỡi ngựa nữa.
Tôi cảm thấy rất buồn, bàn tay nhỏ bé chạm vào người ba ở trong bức ảnh lén lút khóc nhiều lần.
Nhưng khóc mãi khóc mãi lại bỗng nhiên nhớ tới Lục Hằng.
Ba của cậu ấy cũng đi rồi, cậu ấy có buồn giống như tôi, có trốn đi một góc để khóc giống như tôi không?
Thế là tôi nhân lúc mẹ không chú ý, lén chạy đến chỗ Lục Hằng.
Những người ở chỗ cậu ấy đều nhìn tôi bằng ánh mắt rất hung dữ, tôi rất sợ, nhưng vẫn muốn tìm Lục Hằng.
Trong túi của tôi có đựng loại kẹo mà tôi thích nhất, là ba mua cho tôi.
Ba nói, ăn kẹo mỗi khi buồn sẽ giúp tôi vui lên.
Tôi muốn đưa kẹo cho Lục Hằng.
Tôi không muốn cậu ấy buồn.
Vậy nên tôi đã che ô đi tìm, tìm mãi tìm mãi, cuối cùng tìm thấy cậu ấy ở phía sau một đống cỏ.
Cậu ấy đang khóc với đôi mắt đỏ hoe.
Tôi lấy kẹo ra khỏi túi, tiến lên muốn đưa cho cậu ấy.
Nhưng vào khoảnh khắc cậu ấy nhìn thấy tôi, lông mày liền nhíu chặt, hình như cậu ấy rất tức giận, còn tức giận hơn so với những lúc tôi làm phiền cậu ấy trước đây.
Cậu ấy xông tới, dùng một lực rất mạnh đẩy ngã tôi.
Ô và kẹo rơi hết xuống đất, còn tôi ngã xuống vũng bùn, chiếc váy đen trở thành váy bùn.
Từng hạt mưa rơi xuống trên mặt tôi rất đau.
Tôi nghe thấy cậu ấy nói, “Tôi ghét cậu! Cậu đền ba cho tôi đi! Sao cậu không đi c.hết đi!”
Nói xong, cậu ấy liền đạp tôi một cái rồi bỏ chạy.
Lục Hằng thật xấu xa.
Tôi thích cậu ấy.
Cậu ấy lại ghét tôi.
Tôi muốn làm cậu ấy vui.
Cậu ấy lại muốn tôi c.hết.
Chà, lúc đó tôi thực sự rất buồn.
Tôi ngồi xuống đất, nhặt từng viên kẹo lên.
Lòng bàn tay đầy bùn, trên vỏ kẹo cũng đầy bùn.
Tôi bóc một viên kẹo, bỏ vào trong miệng.
Trong kẹo không có bùn.
Nhưng ba lừa người, rõ ràng ăn kẹo rồi mà Miên Miên vẫn rất buồn.
Miên Miên nhớ ba nhiều lắm.
Ba có thể trở về ôm Miên Miên rồi mới rời đi không?
......
Tôi đã quay về với toàn thân đầy bùn đất.
Aiz, không hiểu sao mỗi lần gặp Lục Hằng tôi đều khiến mình trở nên bẩn thỉu.
Khi mẹ thấy tôi, càng khóc dữ dội hơn.
Đôi mắt của mẹ khóc đến đỏ hoe, giống như mắt của con thỏ vậy.
Người khác nói cho mẹ biết chuyện Lục Hằng đã đẩy tôi.
Mẹ vừa khóc vừa xin lỗi tôi.
Mẹ nói với tôi, đây là gia đình chúng ta nợ Lục Hằng.
Ồ, vậy nên Lục Hằng không phải là đứa trẻ hư.
Cậu ấy ghét tôi là có lí do.
Cậu ấy muốn tôi c.hết cũng là có lí do cả.
3
Mẹ và tôi chuyển nhà rồi.
Đổi sang một ngôi nhà rất nhỏ.
Ngày đầu tiên chuyển đến nơi ở mới, mẹ ngồi xổm xuống, nhìn tôi, hốc mắt đỏ bừng.
Mẹ nói: “Thiệt thòi cho Miên Miên rồi.”
Nhưng tôi không cảm thấy thiệt thòi.
Tôi đưa tay xoa đầu mẹ, nói: “Miên Miên thích nơi này.”
Mặc dù ở đây không có những người bạn tốt của tôi.
Cũng không có Lục Hằng.
Nhưng mà Miên Miên lớn rồi, phải ở bên mẹ, thay ba bảo vệ mẹ.
4
Tôi trở lại rồi.
Khi tôi học cao trung, mẹ chuyển công tác, trở về thành phố ban đầu.
Chỉ là nơi ở không giống như lúc trước.
Tôi cũng không thể gặp lại bạn tốt trước đây của tôi.
Không thể gặp lại Lục Hằng.
Nghĩ tới đây đột nhiên có chút buồn, động tác dọn dẹp nhà mới cũng dần chậm lại.
Thật kì lạ, rõ ràng đã không gặp Lục Hằng nhiều năm như vậy, có khi cậu ấy thậm chí còn chẳng nhớ tôi là ai.
Tôi vẫn nhớ cậu ấy, vẫn muốn trở thành bạn bè với cậu ấy.
Nhưng mà, cậu ấy từng nói cậu ấy ghét tôi.
......
Ể?
Khoan đã.
Ghét một người có phải sẽ rất khó có thể quên họ không?
Ô, mẹ bắt đầu hét vào mặt tôi rồi.
Mẹ mắng tôi vì tôi lau cửa sổ chậm như rùa.
Rùa dễ thương biết bao.
Sau này tôi nhất định phải nuôi hai con rùa, một con tên là Miên Miên, một con tên là Hằng Hằng.
Rùa có tuổi thọ rất cao.
Nuôi chúng cùng với nhau là có thể ở bên nhau lâu dài.
......
Được rồi, tôi phải ngừng tưởng tượng để lau cửa sổ đây.
Không thì giẻ lau trên tay mẹ sẽ xuất hiện trên đầu tôi trong giây tiếp theo mất.
5
Tôi gặp lại Lục Hằng rồi!
Ngày đầu tiên chuyển trường đã gặp được!
Không ngờ tôi và cậu ấy cùng học chung một trường cao trung!
Tôi rất vui, rất rất vui.
Vui đến mức lúc nhìn thấy cậu ấy liền lập tức quên mất chuyện cậu ấy ghét tôi.
Tôi chạy đến sân vận động, lớn tiếng chào hỏi và cổ vũ cho cậu ấy.
Cậu ấy cầm quả bóng, quay đầu lại khi nghe thấy giọng nói của tôi, nhưng vào khoảnh khắc cậu ấy nhìn thấy tôi, cậu ấy liền cau mày.
Cậu ấy rất chán ghét tôi, tôi có thể cảm nhận được cách đó nửa sân vận động.
Giây tiếp theo, một quả bóng rổ đập mạnh vào tôi.
Vai đau quá.
Có khi nào bị trật khớp rồi không.
Cũng may không đập vào mặt.
Bạn xem, quả nhiên Lục Hằng vẫn còn ghét tôi.
Tôi ôm vai nhìn Lục Hằng đi từng bước về phía tôi.
Cuối cùng đứng trước mặt tôi, ngược lại với ánh sáng.
Ý?
Hình như cậu ấy đẹp trai hơn rồi, đẹp hơn gấp trăm lần so với lúc nhỏ.
Nhưng biểu cảm của cậu ấy rất dữ tợn, hai tay cũng nắm rất chặt.
“Ai cho phép cậu xuất hiện ở đây?” Cậu ấy nói.
May là cậu ấy không nói ra câu “Sao cậu vẫn chưa đi c.hết đi?”.
Không thì tôi nghĩ, có thể tôi sẽ rất đau lòng.
Tôi ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười với cậu ấy.
“Đã lâu không gặp, Lục Hằng.”
Biểu cảm của cậu ấy càng khó coi hơn, nghiến răng nghiến lợi hỏi tôi, “Sao cậu vẫn chưa đi c.hết đi?”
Tôi đau lòng rồi.
Rõ ràng đã là học sinh cao trung, tại sao Lục Hằng cứ phải nói ra những lời khiến người ta đau lòng như vậy.
Bạo lực là không thể chấp nhận được!
Mà thôi, Miên Miên phải rộng lượng một chút, không so đo với cậu ấy.
6
Tôi ngồi cùng bàn với Lục Hằng.
Là cô giáo chủ nhiệm sắp xếp.
Tôi rất vui.
Nhưng Lục Hằng lại rất tức giận.
Hình như cậu ấy không muốn nhìn thấy tôi.
Mặc dù tôi rất vui, nhưng cũng không muốn nhìn thấy Lục Hằng không vui.
Vậy nên, tôi đã đến gặp giáo viên chủ nhiệm.
Nhưng cô giáo chủ nhiệm nói, trong lớp không có vị trí nào khác, bảo tôi miễn cưỡng thích nghi với vị trí này.
Tôi không miễn cưỡng, thậm chí còn có chút mừng thầm.
Nhưng khi tôi về lớp học, chỗ ngồi của tôi đã bị người khác sơn lên đủ loại màu sắc, bàn bị dao quẹt xước nhiều nhát, cặp cũng bị lật tung dưới đất, sách vở và bút rơi đầy đất, chi chít dấu chân.
Tôi biết ai đã làm.
Vì vậy, tôi lặng lẽ trở lại chỗ ngồi, lặng lẽ nhặt cặp sách lên, dùng tay để phủi đi dấu chân trên sách vở, đặt gọn gàng vào trong cặp, sau đó dùng khăn ướt để lau sạch màu sắc trên chỗ ngồi, tự mình sang lớp học bên cạnh để lấy một cái bàn mới.
Bàn rất nặng, tôi đi rồi dừng lại nhiều lần mới mang được về lớp.
Từ đầu đến cuối, Lục Hằng ngồi ở một bên bàn, dựa lưng trên ghế nhìn tôi làm xong.
Sau đó, mặt tỉnh bơ dùng một chân đạp đổ bàn ghế của tôi.
“Lục Hằng.”
Tôi nhẹ nhàng gọi cậu ấy.
“Giáo viên sắp vào lớp rồi, cậu làm vậy sẽ bị phạt đấy.”
Dường như cậu ấy không nghĩ tới tôi sẽ nói như vậy, ngạc nhiên trong giây lát.
Sau đó nhảy ra khỏi ghế, lại giẫm mấy cái lên sách của tôi rồi quay đi rời khỏi lớp học.
Aiz, xin lỗi sách nha.
Hại mày bị giẫm đạp hơi nhiều.
Hy vọng mày có thể rộng lượng như tao, tha thứ cho Lục Hằng.
Cậu ấy không phải đứa trẻ hư.
Là gia đình chúng ta khiến cậu ấy trở thành như vậy.
7
Mẹ biết tôi ngồi cùng bàn với Lục Hằng.
Hình như mẹ nhớ ra gì đó, hốc mắt lại bắt đầu đỏ lên.
Mẹ đúng là một con ma thích khóc nhè.
Mỗi sáng mẹ sẽ nấu hai phần bữa sáng, một cho tôi và một cho Lục Hằng.
Tôi phát hiện, phần của Lục Hằng luôn luôn ngon hơn của tôi.
Trứng chiên của tôi bị cháy, nhưng của cậu ấy thì không.
Tôi có một quả trứng luộc, nhưng cậu ấy lại có hai quả.
Ngay cả sữa của cậu ấy đôi khi còn nhiều mililit hơn của tôi.
Thôi kệ đi.
Miên Miên là con gái, nên giữ dáng, ăn ít một chút.
Nhưng tôi không dám nói cho mẹ biết, bữa sáng mà mẹ vất vả dậy sớm để nấu đều bị Lục Hằng ném vào thùng rác, bị thùng rác ăn.
Thế là tôi đặt tên cho thùng rác kia là Lục Hằng.
Như vậy, khi được mẹ hỏi, tôi có thể nói: “Hôm nay Lục Hằng lại ăn hết bữa sáng mẹ nấu đó nha!”
Tôi không muốn để mẹ đau lòng.
Lúc mẹ đau lòng đến đỏ hoe khóe mắt thật sự chẳng đẹp chút nào.
Nhưng thật đáng xấu hổ khi lãng phí thức ăn.
Vậy nên, sau đó tôi một mình ăn hai bữa sáng.
Ăn đến nỗi bụng sắp vỡ tung, lên lớp buổi sáng cũng không có tinh thần để học.
Aiz, khoảng thời gian đó tôi đã mập lên vài cân.
Mẹ còn nghĩ tôi lén mua đồ ăn vặt bên ngoài nên mới mập như vậy.
Mẹ đã trừ tiền tiêu vặt của tôi.
Tôi rất buồn, cuốn tiểu thuyết ưa thích của tôi không thể mua được nữa.
Đều tại Lục Hằng.
Nhưng tôi lại nghĩ đến lúc nhỏ đến nhà Lục Hằng làm khách.
Hình như ba cậu ấy là người nấu ăn trong gia đình.
Bây giờ ba cậu ấy đi rồi, không biết bữa sáng của Lục Hằng do ai nấu.
Nghĩ đến đây tôi lại không tức giận nữa.
Chỉ nói với mẹ là Lục Hằng và tôi gần đây đang giảm cân, bữa sáng ăn rất ít.
8
Thì ra Lục Hằng vẫn luôn đứng số một trong lớp.
Nhưng tôi đã vô tình lấy đi vị trí số một của cậu ấy.
Tôi rất phiền muộn.
Lục Hằng lại sắp ghét tôi nhiều hơn một chút rồi.
Quả nhiên, khi đại diện của lớp phát bài thi của tôi, vẻ mặt rất phức tạp.
Cầm bài thi tới tay tôi mới phát hiện, bài thi bị người khác dùng bút vẽ vài đường, vết mực bị nhòe đi, giấy cũng bị rách.
Lục Hằng thật sự là một tên nhỏ mọn.
Rõ ràng là tôi không cố ý, sau này không bao giờ giành vị trí số một nữa là được mà.
Cô giáo chủ nhiệm tìm tôi và Lục Hằng.
Cô ấy chất vấn Lục Hằng tại sao lại làm như vậy.
Lục Hằng nghiêng đầu không trả lời.
Thật là một tên nhóc cứng đầu.
Tôi vội kéo tay cô giáo chủ nhiệm giải thích: “Không phải Lục Hằng, là em tự học thấy áp lực quá mới vẽ linh tinh vào đó.”
Vẻ mặt cô giáo chủ nhiệm còn ngờ vực.
Tôi ôm tay cô ấy làm nũng: “Thật sự không phải Lục Hằng đâu, cô Tô đừng trách cậu ấy nữa.”
Cuối cùng, cô ấy vẫn không thể lay chuyển được tôi, thả Lục Hằng về.
Sau khi Lục Hằng đi, đổi lại cô ấy kéo tay tôi nói rất thành khẩn: “Miên Miên, nếu em bị bắt nạt nhất định phải nói với cô nhé.”
Cô giáo chủ nhiệm thật tốt, tốt hơn Lục Hằng gấp trăm lần.
Nhưng thật có lỗi, đối với một giáo viên tốt như vậy, tôi vẫn nói dối.
Tôi cũng không thể nói với cô ấy, Lục Hằng đối xử với tôi tệ như vậy, là vì tôi nợ cậu ấy rất nhiều thứ.
......
Đúng rồi, sau đó tôi thật sự không thi đạt vị trí số một nữa.
Mà đứng vững ở vị trí số hai!
Bạn nên khen tôi là người biết kiểm soát điểm số.
9
Một nữ sinh đứng chặn tôi lại ở đầu cầu thang.
Cô ấy ăn mặc rất kỳ lạ, tóc nhuộm màu tím.
“Giang Miên Miên phải không?”
Tôi gật đầu, không hiểu sao cô ấy lại biết tên tôi.
Khắc tiếp theo, cổ áo của tôi bị túm lại.
Tại sao một cô gái lại đáng sợ như vậy.
Cô ấy nhìn tôi, đôi mắt trợn trừng.
Hình như cô ấy tức giận, nhưng tôi không biết tại sao cô ấy lại tức giận.
“Chính mày đã vứt món quà mà tao tặng cho Lục Hằng đúng không? Mày chán sống rồi chứ gì?”
Vứt bỏ quà tặng của người khác là hành vi bất lịch sự, Miên Miên tuyệt đối sẽ không làm.
Vậy nên tôi lắc lắc đầu, nói một câu: “Không phải mình.”
Cô ấy lại từng bước áp sát tôi, trên mặt lửa giận bừng bừng:
“Có người nói nhìn thấy mày sau khi tan học lén về lớp, mày còn dám nói không phải mày à!”
Lén về lớp với ném quà có liên quan gì tới nhau sao?
Tôi không hiểu.
Hơn nữa, tôi cũng đi tặng quà mà nhỉ.
Nếu muốn trở thành bạn bè, không phải nên tặng quà sinh nhật sao?
Nhưng Lục Hằng ghét tôi, vì để quà của mình không bị ném đi ngay trước mặt, tôi chỉ có thể lén về lớp sau giờ tan học để nhét nó vào trong bàn của cậu ấy.
Tôi còn có cách nào đâu chứ…
Vì thế tôi càng dùng sức lắc đầu: “Thật sự không phải mình.”
Nhưng dường như cô ấy càng tức giận hơn, xách cổ áo tôi đi đến cầu thang, sau đó buông tay, đẩy một cái vào trước ngực tôi.
“Kẻ nói dối phải chịu trừng phạt!”
Trong nháy mắt mất trọng lượng, khi tôi còn chưa kịp phản ứng được gì.
Tôi đã lăn bao nhiêu bậc thang.
Tôi không biết.
Không để ý đến số lượng.
Tôi chỉ biết toàn thân đang rất đau.
Đầu, tay, cơ thể, chân, không chỗ nào không đau.
Trong lúc hoảng loạn, tôi nghe thấy giọng nói của nữ sinh đó.
Cô ta thế mà lại cũng có thể phát ra giọng nói õng ẹo như vậy.
Cô ta nói tôi không cẩn thận ngã xuống, cô ta muốn kéo tôi lại nhưng không được.
Xuy~
Tôi nhổ một bãi nước miếng vào cô ta ở trong lòng.
Làm gì có người nào mở to hai mắt nói dối giữa ban ngày như vậy, nguyền rủa cô ta ác giả ác báo!
Nhưng sau đó, tôi nghe được một tiếng cười lạnh.
Là giọng nói rất quen thuộc.
Cậu ấy nói, tôi đáng đời.
Ha ha.
Thì ra người ác giả ác báo là tôi.
Tôi quên mất.
Lục Hằng hận tôi nhất.
Cậu ấy muốn tôi c.hết nhất.
Nhưng cậu ấy phải thất vọng rồi.
Tôi chỉ đau khắp người, hình như không hề có dấu hiệu sắp c.hết.
Dường như có thứ gì đó đang chảy ra từ trong mắt tôi.
Không ổn rồi, tôi đã biến thành một con ma thích khóc giống mẹ mất rồi.
Nhưng Miên Miên không phải kẻ nói dối.
10
Hệ thống giám sát ở cầu thang bị hỏng.
Lục Hằng nói dối.
Cậu ấy nói với giáo viên rằng tôi đã tự ngã xuống cầu thang.
Cậu ấy nói chính mình đã nhìn thấy, có thể làm chứng.
Tôi dường như có chút tức giận, lại dường như cảm thấy có chút oan ức.
Là do Lục Hằng nói dối không chớp mắt sao?
Nói dối luôn là một đứa trẻ hư.
Tôi quyết định ghét cậu ấy một chút.
(Còn tiếp)