Miễn Cưỡng Tiểu Yêu Tinh, Vương Gia! Ta Lại Muốn Ở Trên Ngươi

Chương 20




"Rõ ràng người đó nhảy xuống nước, các ngươi đều nhìn thấy, sao giờ lại không có?" Lão Vạn thở phì phò gào thét, giọng nói kia khiến mọi người hoảng sợ, Tuyết Tuyết xen lẫn trong bầy cá cũng không khỏi sợ run người, theo bản lăng bơi đến nơi xa hơn.

"Vạn ca!" Có một hạ nhân trẻ tuổi đi đến gần lão Vạn: "Vạn ca, có câu này ta không biết có nên nói hay không, nếu ta nói, chúng ta đừng tìm người này nữa, đi nói thẳng với Vương gia, cho dù có phạm tội, Vương gia cũng sẽ không làm gì chúng ta, cùng lắm thì xử phạt một chút, dù sao cũng tốt hơn so với thần linh."

"Cái gì?" Những lời này dẫn tới sự hiếu kỳ của mọi người, mọi người đồng loạt vậy đến trước mặt hắn, nhưng lại nghe thấy lão Vạn nói: "Lời ngươi nói có ý gì? Tìm một người mà thôi, sao lại nhắc đến thần linh?"

"Vạn ca!" Người nọ đè thấp giọng, tiếp tục nói: "Vạn ca, không phải ta nói hưu nói vượn, đúng là lúc cô nương kia nhảy xuống nước ta có nhìn thấy... Cũng nhìn thấy nàng chưa vào đến nước đã biến thành một con cá!"

"Biến thành cá?" Lão Vạn lắc đầu như trống gỏi, "Không thể nào, không thể nào! Người làm sao có thể biến thành cá! Mà cho dù như ngươi nói, nàng là thần tiên hoặc yêu quái, khi bị chúng ta khi dễ như vậy, nàng phải phản khán mới đúng, nào có thần tiên nào yếu kém như vậy?"

"Lão Vạn!" Hai người xuống nước tìm người cũng theo đó nói: "Tiểu tử này nói đúng tám phần! Ngươi nghĩ đi, chúng ta tận mắt thấy nha đầu kia nhảy xuống hồ cá. Những người ở trong phủ nhiều năm đều biết, hồ cá này bốn phía bị phong kín, không có đường ra. Vậy bây giờ nàng đi nơi nào? Một người sống sờ sờ giờ không thấy đâu nữa, trừ bỏ nói nàng biến thành cá, còn có thể nói được cái gì khác?"

"Đúng rồi!" Lại một người nói: "Lão Vạn! Mặc kệ nàng có phải thật sự là biến thành cá hay không, ít nhất đây cũng là một lý do để nói với Vương gia!"

Những lời này đã nhắc nhở lão Vạn, đúng vậy, mặc kệ có phải là sự thật hay không, ít nhất trước mặt Vương gia cũng có một câu trả lời thỏa đáng. Đến lúc đó có phải tìm tiếp hay không, cũng không phải chuyện của bọn hắn nữa rồi.

"Được!" Hắn vung tay lên, "Liền làm như vậy, sáng mai ta sẽ đến nói với Vương gia!"

Lúc Cảnh Nghị nghe được tin tức này, hoàn toàn không cho là vớ vẩn giống như trong tưởng tượng của bọn hạ nhân, mà ngược lại hắn nghiêm túc suy nghĩ rất lâu.

Mười năm nay tuy nói hắn ở biên quan nhưng vẫn phái thám tử đi tìm hiểu Cảnh vương phủ ở kinh thành, một khắc cũng không rời.

Tuy nơi đó không phải nhà của hắn, nhưng hắn vẫn có thể biết được một số việc.

Mà chuyện hắn nghe được nhiều nhất trong mười năm nay là, đệ đệ Cảnh Hiên kia của hắn thích một con cá.

Thám tử nói Cảnh Hiên nuôi một con cá chép vàng trong phòng mình, không có việc gì còn thì thầm nói chuyện với nó.

Trừ lần đó ra, hắn còn để cho hạ nhân cho con cá kia ăn một thứ kỳ quái gì đó, thậm chí đồ ăn trên bàn cơm của mình cũng chia ra một phần cho con cá kia ăn.

Mà bây giờ, bọn hạ nhân nói nha đầu vừa vào phù kia biến thành cá nhảy vào hồ nước, chuyện hoang đường như vậy, khi hắn nghe thấy lại không hề cảm thấy bất ngờ chút nào.

"Vương gia!" Thấy hắn lâu không lên tiếng, lão Vạn kia mang theo lá gan lớn hỏi hắn: "Vương gia! Vậy cô nương kia thì sao..."

"Đi gọi người vây hồ cá kia lại cho bổn vương!" Cảnh Nghị vung tay lên, hạ một mệnh lệnh khiến cho lão Vạn có chút giật mình, "Một người đứng kề tiếp một người, phải vây thật chặt! Còn nữa, từ giờ trở đi, hạ nhân trong phủ không được cho cá ăn!"

Lão Vạn khẽ run rẩy, cảm giác ớn lạnh khiến hắn rùng mình.

Lời này của Vương gia là có ý gì? Chẳng lẽ hắn biết nha đầu kia thật sự là cá tính?

Chẳng lẽ những gì tên hạ nhân kia nhìn thấy đều là thật?

Hắn lo lắng, nếu đây đều là sự thật, mình năm lần bảy lượt muốn đoạt lấy nha đầu kia, sẽ không gặp báo ứng gì chứ?

"Thất thần cái gì? Nhanh đi!" Trong lòng Cảnh Nghị có chút bực bội, giống như cũng cảm thấy quyết định này của mình có chút khó hiểu.

Lão Vạn nhận mệnh rời đi, nha hoàn bắt đầu truyền đi chuyện ma quái này trong vương phủ, trong nhất thời, hạ nhân trong vương phủ bị sự kiện này làm cho hoảng sợ.

Tuyết Tuyết bơi trong hồ cá, trong lòng dần buông lỏng xuống.

Mặc kệ như thế nào, ít nhất cũng có thể bảo vệ trong sạch cùng tính mạng của nàng.

Nghĩ đến, vạn vật luôn quay về với tổ tông!

Nàng là cá, cho dù có nỗ lực biến thành người như thế nào, nhưng cuối cùng vẫn ở trong nước mới có thể bình an được.

Tuyết Tuyết phiền lòng chìm xuống đáy hồ, những người hạ nhân này đã vây hồ cá lại.

Nàng không biết Cảnh Nghị muốn làm gì, nhưng xem ra trước mắt hắn còn chưa muốn vớt sạch sẽ cá ở nơi này lên.

Nàng chỉ muốn chống đỡ mấy ngày, cùng lắm là mười ngày, Cảnh Hiên không biết có đến nơi được không?

Cảnh Hiên, hắn có đến chứ?

Chỉ dựa vào một con chim ưng? Chỉ dựa vào hình vẽ một con cá trên mặt đất, hắn sẽ cùng con chim ưng kia chạy tới biên quan này sao?

Chợt cảm thấy bi thương, bọn họ xa nhau tám tháng, nay mình lại chạy ra khỏi Cảnh vương phủ, như vậy Cảnh Hiên có thể quên đi nàng hay không?

Hạ nhân trong vương phủ có lo bị phạt mà nói với hắn con cá Tuyết Tuyết kia đã chết rồi hay không?

Vô số ý nghĩ xuất hiện trong đầu Tuyết Tuyết, nàng bắt đầu lo lắng không biết mình có xa cách Cảnh Hiên từ đây hay không, nàng lo lắng mình có thể bị nhốt ở Cảnh vương phủ giả này không ra được nữa hay không.

Nàng có rất nhiều lo lắng, trong đầu có rất nhiều phiền muộn, thế cho nên ba ngày liên tiếp không có ai đưa đồ ăn tới hồ cá này, nàng cũng không để ý.

Nàng là cá tu hành, mười ngày nửa tháng không ăn gì cũng không thành vấn đề.

Ba ngày mà thôi, thân thể Tuyết Tuyết vốn không có bất kỳ kháng nghị gì.

Nhưng mà những con cá khác lại không được vậy!

Đến sáng ngày thứ tư, rốt cuộc nàng cũng cảm thấy trong hồ cá này có cái gì đó không đúng.

Những đồng loại vốn dĩ bơi chung quanh mình rất nhiều, giờ bắt đầu dần không có tinh thần, một số ít vẫn còn vùng vẫy bơi lên, một số lại chìm xuống đáy hồ giống như nàng.

Nhưng nàng là không muốn động, mà chúng nó lại không động được.

Tuyết Tuyết nóng vội, không ngừng bơi qua bơi lại ở giữa đồng loại.

Nơi này không có cá tu pháp lực, nhưng vì khoảng cách gần, nàng vẫn có thể dùng niệm lực của mình để khai thông bọn chúng.

"Các ngươi làm sao vậy? Có chuyện gì sao?" Tuyết Tuyết không ngừng gọi, vừa bơi vừa không ngừng la lớn: "Hình như các ngươi không có tinh thần, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"