Bọn Tuần Tam, Hồng Trần tiên tử, Tập Phong cũng thi nhau phóng xuất pháp khí, công kích về phía Thị Huyết Sa. Thình lình nó há to miệng hút mạnh một cái. định hút hết những pháp khí này vào miệng.
Ai nấy thấy vậy kinh hãi, điều khiển pháp khí tránh khỏi cơn trốt xoáy của nó. Nếu bị Thị Huyết Sa hút pháp khí vào miệng, sau đó dùng hàm răng cứng rắn sắc nhọn của nó cắn, e rằng dù là cực phẩm pháp khí cũng sẽ bị trọng thương.
Cũng may Thị Huyết Sa cũng không nhắm vào mấy món pháp khí của bọn họ, mà chuyển cơn trốt xoáy sang hướng khác, hút con hổ gỗ còn lại vào miệng. Nó còn đang hài lòng nuốt chửng thân thể hổ gỗ kia, thình lình phát ra tiếng kêu thảm thiết giống như trẻ nít.
Hai đạo hồng quang từ trong mắt nó bắn ra, cả hai mắt nó đều thủng một lỗ to hơn một tấc, máu tươi đang chảy ròng ròng ra ngoài, nhất thời không thể thấy được mọi vật.
Thì ra Triệu Địa thừa cơ Thị Huyết Sa không đề phòng. giấu hai mũi phi châm vào trong hai con hổ gỗ. Đợi đến khi Thị Huyết Sa nhai hổ gỗ, hắn mới điều khiển hai mũi phi châm này từ trong đâm ra ngoài theo đôi mắt nó.
Toàn thân nó được bao phủ một lớp vảy vô cùng cứng rắn, cực phẩm pháp khí cũng khó mà công phá, nhưng bên trong thân thể hết sức mềm mại gặp phải phi châm công kích, cho nên mới bị Triệu Địa đánh lén đắc thủ.
Hai mắt nó đau đớn vô cùng, không thể nhìn thấy gì cả, nó trở nên giận dữ, bằng vào cảm ứng khí tức xông tới cắn bừa về phía bọn Triệu Địa.
Mọi người xuất ra thuẫn đen, khăn đỏ, quạt vàng... đủ các loại phòng ngự pháp khí ngăn cản hành động của Thị Huyết Sa, đồng thời linh hoạt tránh né khắp nơi. Thị Huyết Sa vì không còn thị lực cho nên cũng không có cách nào công kích được bọn họ.
Hai tiếng phập vang lên, Triệu Địa lại bắn ra hai mũi phi châm, đâm xuyên qua hàm Thị Huyết Sa.
Hai thanh phi đao màu vàng của Hồng Trần tiên tử và Quyển Lãng Qua của Tuần Tam cũng tìm được thời cơ thích hợp tránh khỏi hàm răng sắc bén của Thị Huyết Sa, sau đó chém mạnh vào mặt nó, nhất thời máu thịt bầy nhầy một mảng.
Thị Huyết Sa càng đau đớn hơn nữa, lòng cảm thấy sợ hãi. Nó dùng vây lưng khổng lồ không ngừng đánh vào màn hào quang màu đỏ, muốn phá vòng vây chạy trốn.
Nhưng vào lúc này, Tập Phong từ trước tới nay vẫn chưa tìm được cơ hội xuất thủ, rốt cục đã xuất ra pháp khí Lưu Tinh Chùy của mình. Y nện mạnh một cái vào đầu Thị Huyết Sa, đập tan một mảng vẩy, lộ ra vết thương to như nắm tay, thân hình Thị Huyết Sa cũng theo đó ngã xuống.
Phi đao của Hồng Trần tiên tử, Quyển Lãng Qua của Tuần Tam phối hợp ăn ý, nhắm vào vết thương chém xuống, bổ ra hơn phân nửa đầu yêu thú. Thị Huyết Sa kêu thảm một tiếng như trẻ nít, ngã ầm lăn ra đất, thân thể nặng nề của nó đập lõm mặt đảo san hô xuống mấy tấc.
Đây coi như là yêu thú cấp năm đầu tiên mà mọi người giết chết, bởi vì có chuẩn bị đầy đủ cho nên cũng không vất vả gì nhiều. Nhìn Thị Huyết Sa ngã xuống, ai nấy đều lộ vẻ vui mừng.
- Cuối cùng cũng chết, yêu thú cấp năm này quả thật khó chơi, nếu không phải nhờ lão Ngũ đánh lén đắc thủ, sợ rằng thật sự không làm gì được nó. Không biết vì sao lớp vảy của nó cứng rắn tới mức như vậy, Uyên Ương song đao của ta nổi danh là sắc bén, nhưng cũng không chém được nó.
Hồng Trần tiên tử thở ra một hơi thật dài, sau đó đi tới định quan sát xem vảy Thị Huyết Sa có chỗ nào kỳ dị.
- Cẩn thận!
Triệu Địa cùng Tập Phong đồng thời kinh hô thất thanh.
Trong lúc hai người thét lên nhắc nhở, đồng thời cũng ném hai món phòng ngự pháp khí trong tay mình ra, chắn trước thân hình Hồng Trần tiên tử. Lúc này Thị Huyết Sa vốn không nhúc nhích thình lình quét vây đuôi thật mạnh về phía Hồng Trần tiên tử.
Hai tiếng ầm ầm vang lên, hai món phòng ngự pháp khí đều bị đuôi Thị Huyết Sa đánh bay, nhưng công kích của đuôi nó cũng đã bị ngăn chậm lại một chút. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Hồng Trần tiên tử đã tế xuất một món pháp khí như chiếc khăn lụa, hóa lớn thành hai ba trượng, bảo vệ toàn thân mình.
Đuôi Thị Huyết Sa lặng lẽ không tiếng động đánh vào khăn lụa, đánh bay cả người lẫn khăn Hồng Trần tiên tử ra xa năm sáu trượng.
Quyển Lãng Qua của Tuần Tam lại bổ mạnh vào vết thương Thị Huyết Sa một cái, hoàn toàn cắt lìa đầu nó, lần này rốt cục Thị Huyết Sa cũng không thể sống lại được nữa.
Hồng Trần tiên tử từ dưới đất bò dậy, khạc ra một ngụm máu tươi, thấy ánh mắt lo lắng của mọi người đang nhìn mình, nở một nụ cười xin lỗi.
- Không có gì đáng ngại! Nghỉ ngơi một hồi là được!
Tập Phong nói:
- Ừ. Muội hãy dùng một đạo Hồi Sinh phù để bổ sung thể năng một chút. Trận chiến này mọi người đều hao phí không ít linh lực, ngồi tĩnh tọa nghỉ ngơi một hồi đi.
Nói xong, y lấy ra một món pháp khí trường đao rạch theo vết thương trên thi thể Thị Huyết Sa, gỡ lớp vảy mịn màng của nó ra. Sau đó lại tìm kiếm trong đầu nó một hồi, lấy ra một viên nội đan màu đỏ máu to chừng một tấc, chính là yêu đan của Thị Huyết Sa cấp năm.
Kế đó y không ngừng gỡ ra từng chiếc răng cứng rắn của Thị Huyết Sa, cuối cùng lấy ra một chiếc bình nhỏ, dùng Dẫn Hồn thuật thu yêu hồn của nó vào.
Triệu Địa thích thú quan sát Tập Phong làm hết thảy những chuyện này. Hiển nhiên trong những người này, Tập Phong quen thuộc nhất với tài liệu yêu thú, những bộ phận nào có giá trị, lấy như thế nào, gần như y biết hết sức rõ ràng, cho nên mỗi lần thu lấy chiến lợi phẩm đều là do y hoàn thành.
- Lần này nhờ có phi châm Ngũ đệ đánh lén đắc thủ, lập công đầu, yêu đan cấp năm của Thị Huyết Sa này thêm vào yêu hồn và tài liệu khác trị giá khoảng sáu ngàn linh thạch. Một mình Ngũ đệ ba thành, còn lại bốn người chúng ta chia đều.
Tập Phong theo thói quen sau khi thu thập tài liệu yêu thú xong xuôi, chia phần cho mọi người.
Nếu là năm người hợp lực vây giết, như vậy thường là chia đều. Nếu có người xuất chủ lực, vậy một mình người đó độc chiếm ba thành, còn lại mọi người chia đều. Nếu có người hoàn toàn không có xuất lực, cũng được chia một thành, phần còn lại chia đều cho những người khác.
Cách chia như vậy tồn tại đã lâu, hơn nữa Tập Phong cũng xử lý hết sức công bình, những người khác không ai dị nghị.
Một ngày sau, năm người đã ổn định lại bay lên giữa không trung, tiếp tục phi hành về phía sau tìm yêu thú khác.
Hơn hai năm sau, trên một đảo nhỏ hoang vu có diện tích chừng vài trăm trượng, không phải là quá lớn, trong một pháp trận có lực phòng ngự bình thường. nhưng lại có hiệu quả che giấu, ngăn cách thần thức bên ngoài xâm nhập rất tốt, bọn năm người Tập Phong đang vây quanh một đống tài liệu yêu thú, nhỏ giọng thương lượng.
- Thật sự phải đi về sao? Năm người chúng ta đang giết đến lúc cao hứng, chỉ trong thời gian ngắn ngủi chưa tới ba năm đã giết được ba bốn chục con yêu thú, trong đó có bốn con yêu thú cấp năm. Nếu cứ tiếp tục săn giết yêu thú như vậy chừng bốn năm năm nữa, nhất định sẽ giàu to!
Tuần Tam nói với giọng vô cùng tiếc nuối. Tập Phong thở dài một cái, nói:
- Không đi không được! Nửa năm qua chúng ta liên tục hai lần gặp tu sĩ Kết Đan kỳ, may nhờ bọn họ cũng chỉ là hành động đơn độc, hơn nữa đối phương cũng không phải người tàn nhẫn thích giết chóc. Bằng không hôm nay chúng ta có thể đoàn tụ đủ năm người hay không rất là khó nói...
- Tu sĩ Kết Đan kỳ lợi hại tới như vậy sao. Tập Đại ca cũng là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, cộng thêm bốn người chúng ta, chẳng lẽ không có lực chống lại tiền bối Kết Đan kỳ hay sao?
Hồng Trần tiên tử nghi hoặc hỏi.
- Không sai, mấy chục năm trước ta và Địch Nhị từng tận mắt thấy tu sĩ Kết Đan kỳ đấu pháp với nhau, có thể nói là long trời lở đất, đáng sợ vô cùng. Pháp khí của tu sĩ Trúc Cơ kỳ có lợi hại tới đâu, trước mặt pháp bảo của cao nhân Kết Đan kỳ cũng không chịu nổi một đòn. Huống chi tốc độ phi hành của tu sĩ Kết Đan kỳ cực nhanh, cho dù muốn chạy trốn cũng không thể được.
Tập Phong ngừng lại một chút, sau đó nói tiếp:
- Ở vùng biển Ngoại Tinh Thần này, hàng năm có rất nhiều tu sĩ chết đi, một phần trong số đó là làm mồi trong bụng yêu thú, số còn lại là bị tu sĩ cao cấp hơn chú ý tới, giết người đoạt bảo. Nếu ở lúc bình thường, tu sĩ Kết Đan kỳ thường là săn giết yêu thú từ đảo số Sáu trở ra, nhưng hiện tại thú triều sắp tới, mật độ yêu thú tăng lên khá nhiều, không ít tu sĩ Kết Đan kỳ đã chạy tới đảo số Năm săn giết yêu thú cấp bốn.
- Mặc dù giá trị yêu thú cấp bốn hơi thấp, nhưng nếu số lượng nhiều cũng có thể kiếm được không ít linh thạch. Huống chi đối với tu sĩ Kết Đan kỳ, trong vùng biển đảo số Năm này, bọn họ cũng giống như bá chủ. Nếu để cho bọn họ nhìn trúng túi trữ vật của mình, quá nửa sẽ phải chịu độc thủ thê thảm.
- Ta cũng tán thành trở về nghỉ ngơi và hồi phục.
Triệu Địa trong khi thảo luận rất ít mở miệng, vô cùng khiêm tốn, chợt nói ra quan điểm của mình:
- Tập Đại ca nói có lý, ngày sau còn dài, thu hoạch lần này của chúng ta không nhỏ, đủ cho mấy người chúng ta tu luyện một đoạn thời gian. Không bằng tiêu thụ hết thành quả lần này trước, sau đó hãy trở lại Ngoại Tinh Thần săn giết yêu thú. Hơn nữa chúng ta thu hoạch càng nhiều, lại càng dễ dàng khiến cho cao cấp tu sĩ nổi lòng tham, càng về sau, càng nguy hiểm!
Triệu Địa nói ra lời này cố nhiên là lo lắng nguy hiểm, nhưng cũng có tư tâm của hắn trong đó. Trải qua cuộc sống thợ săn gần ba năm qua ở Ngoại Tinh Thần, hắn đã tích lũy kinh nghiệm phong phú về săn giết yêu thú, hơn nữa kế hoạch một mình ra biển săn giết yêu thú của hắn cũng càng ngày càng trở nên hoàn thiện.
Chi cần trở về chuẩn bị một phen, hắn tin rằng mình có thể săn giết yêu thú hết sức dễ dàng, hiệu suất còn cao hơn cả đội ngũ năm người hiện tại một bậc.
- Mục đích quan trọng nhất là tích lũy kinh nghiệm đã đạt tới, hắn không còn lòng dạ nào ở lại vùng biển nguy cơ trùng trùng, cao thủ như mây này.
Thật ra thì cho dù Tập Phong không đề cập tới, hắn cũng sẽ chủ động nói ra chuyện này.
Ý kiến của bốn người có hai thuận hai chống, tất cả mọi người đưa mắt nhìn về phía Địch Nhị từ trước tới giờ vẫn chưa phát biểu ý kiến.
Chỉ chốc lát sau, Địch Nhị mặt không lộ vẻ gì, bình thản nói:
- Trở về!
Tập Phong gật đầu một cái nói:
- Nhị đệ cũng nói như vậy, chúng ta hẳn nên trở về đi thôi. Trước khi trở về hãy phân chia những tài liệu và yêu đan thu hoạch lần này.
- Lần này thu hoạch không nhỏ, túi trữ vật trên người ta cũng sắp sửa không chứa nổi. Mỗi người các ngươi đều biết số linh thạch phân mình là bao nhiêu, sau khi trừ đi phí truyền tống, số còn lại chỉ cần đổi lấy tài liệu có giá trị tương đương là được.
- Ngũ đệ, mặc dù đây là lần đầu tiên đệ cùng bọn ta họp thành đội săn giết yêu thú, nhưng biểu hiện vô cùng xuất sắc, đệ hãy chọn trước tài liệu và yêu đan đi. Bất quá, Đại ca có một câu tận đáy lòng, với tu vi của đệ hiện tại, dùng yêu đan cấp ba luyện chế ra mấy loại đan dược là đủ rồi, không cần thiết sử dụng yêu đan cấp năm.
- Dù sao yêu đan cấp năm cũng chỉ có mấy viên, mà mấy người chúng ta ai cũng rất muốn. Nhưng nếu đệ vẫn muốn lấy yêu đan cấp năm, đương nhiên cũng có thể được chia một viên.
Triệu Địa khẽ mỉm cười, nói:
- Đạo lý mà Tập Đại ca nói, đệ rất hiểu. Yêu đan cấp ba chỉ hữu dụng đối với tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ trở xuống, cho nên đệ xin nhận hết. Số còn lại đệ sẽ đổi lấy một ít tài liệu yêu thú. Về phần yêu đan cấp bốn cùng cấp năm, đệ dùng có hơi lãng phí, để lại cho mọi người phân phối đi thôi.
Cao cấp yêu đan thủy chung vẫn là bảo vật mà tu sĩ nào cũng coi trọng. Triệu Địa làm như vậy, khiến cho bốn người còn lại đều hết sức hài lòng, thậm chí cảm thấy có chút có lỗi với hắn. Vì vậy lúc Triệu Địa lựa chọn tài liệu yêu thú, bọn họ cό ý nhường cho hắn chọn nhiều một chút.
Triệu Địa cũng không khách sáo, lấy đi gần một nửa tài liệu yêu thú cấp bốn, cấp năm, những thứ này đều là nguyên liệu hắn có thể dùng để luyện chế pháp khí Linh Cụ. Về phần một ít tài liệu yêu thú cấp năm khác, dù trân quý thật nhưng hắn không biết luyện chế thế nào, cho nên không chọn.
Ké tiếp, Hồng Trần tiên tử, Tuần Tam, Địch Nhị mỗi người chọn mấy viên yêu đan cấp bốn, cùng với một ít tài liệu yêu thú, mà Tập Phong độc chiếm bốn viên yêu đan cấp năm cùng một ít tài liệu còn lại.
Tập Phong đợi tất cả mọi người chọn lựa xong xuôi, bèn thu lại pháp trận che giấu, cũng thu tất cả tài liệu còn thừa vào túi trữ vật, giọng y nghe hết sức thành khẩn:
- Lần này mấy vị huynh đệ, Tứ muội đều cố ý nhường lại yêu đan cấp năm cho ta, mà quả thật ta cũng rất cần một ít yêu đan cấp năm để luyện chế Cố Nguyên đan, chuẩn bị cho xung kích Kết Đan kỳ. Cho nên lần này ta cũng không khách sáo, nếu có một ngày ta may mắn Kết Đan thành công, cũng sẽ không quên một phen tâm ý của mọi người hôm nay.
Hồng Trần thản nhiên cười một tiếng, nói:
- Nếu Đại ca Kết Đan, sau này mang theo mấy người chúng ta tới vùng biển Ngoại Tinh Thần này săn giết yêu thú cấp năm, há không phải là chuyện dễ dàng sao, cần gì để ý mấy viên yêu đan cấp năm hôm nay. Huống chi bọn tiểu muội có được rất nhiều yêu đan cấp bốn cùng tài liệu đáng giá như vậy, cũng đủ giúp cho tu vi tăng tiến không ít.
Tập Phong đang định lên tiếng nói gì đó, thình lình sắc mặt đại biến, kinh hô thất thanh:
- Có người đến, cẩn thận!
Lúc này ngoài hàng chục dặm trên không có một luồng hắc khí đang bay về phía đảo nhỏ nơi bọn Triệu Địa đang ở, tốc độ cực nhanh như điên cuồng.
- Là tu sĩ Kết Đan kỳ ư?
Hồng Trần tiên tử khẩn trương hỏi.
- Không biết, quá xa nên không biết được rõ ràng. Nếu như là tu sĩ Kết Đan kỳ cũng không chạy được, với độn tốc của tu sĩ Kết Đan kỳ, có lẽ phải gấp đôi chúng ta trở lên. Theo nhưng luồng hắc khí kia, tám thành là người của Ma môn, chúng ta cẩn thận một chút, lặng lẽ chờ biến.
Tập Phong căn dặn.
- Ma môn ư, chính là tu sĩ của Doanh Châu tiên đảo...
Tuần Tam thấp giọng nói, giọng nói có vẻ sợ hãi.
Đại hán Tuần Tam này bình thường lộ vẻ không sợ trời không sợ đất, hiện tại chưa thấy mặt địch nhân đã khiếp hãi như vậy, quả thật là chuyện hết sức không bình thường.
Triệu Địa cũng cảm thấy khẩn trương trong lòng. hắn biết rất ít về tu sĩ phe Tà đạo, rốt cục những người này có thủ đoạn gì, hắn cũng không biết rõ ràng. Nhưng chỉ cần không phải là tu sĩ Kết Đan kỳ, cũng không tới nỗi không có cách nào đối phó.
Tốc độ của luồng hắc khí kia cực nhanh, chỉ sau khoảng thời gian tàn một nén nhang đã ngừng lại trước đảo. Rốt cục hắc khí dần dần phai nhạt, lộ ra năm bóng người.
Những người này ai cũng mặc áo ngắn màu đen, mi tâm có một luồng hắc khí, khiến cho người ta vừa nhìn thấy phải sợ hãi, ngoài ra cũng không có điểm nào là đặc biệt.
Trên người bọn họ cũng có linh quang chớp động, thoạt nhìn trừ hai tên tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ ra, còn lại toàn là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ.
Mặc dù xét về thực lực, đối phương vẫn cao hơn một chút, nhưng rốt cục cũng không có tu sĩ Kết Đan kỳ, cũng không chênh lệch quá xa. Triệu Địa thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Tập Phong ôm quyền nói:
- Các vị là tu sĩ Ma môn của Doanh Châu tiên đảo, chúng ta là tán tu của Bồng Lai tiên đảo, không có qua lại gì với quý môn, chẳng hay các vị tới đây có chuyện gì?
Một thanh niên Trúc Cơ hậu kỳ tướng mạo anh tuấn trong đó liếc mắt nhìn Tập Phong, nói:
- Nếu biết chúng ta là tu sĩ Ma môn, vậy bản thiếu chủ cũng không nói lời thừa. Sát khí trên người ngươi không ít, hẳn là giết không ít cao cấp yêu thú ở Ngoại Tinh Thần tích lũy mà thành. Như vậy đi, năm người các ngươi để lại tất cả túi trữ vật, sau đó ngoại trừ ngươi ra, bốn người còn lại có thể rời đi.