Thiếu nữ nghe vậy hết sức vui mừng, hơi nghiêng mình thi lễ.
- Nếu là như vậy, xin mời tiền bối ngồi đây chờ trong giây lát. Giá của loại pháp trận này, Tiểu Anh cũng không dám làm chủ, phải mời tiểu thư nhà chúng ta tới định đoạt...
Nói xong, thiếu nữ nhẹ nhàng đi vào nội đường sau quầy. Hiển nhiên trong nội đường đã bố trí cấm chế nào đó vô cùng ảo diệu, Triệu Địa theo bản năng phóng xuất thần thức, nhưng phát hiện thần thức của mình chỉ có thể quanh quẩn bên trong khách sảnh này. Nếu hắn muốn dò xét trong nội đường hay những tầng lầu khác, sẽ bị một bức vách mỏng mơ hồ ngăn chặn, không thể tiến vào. Bức vách vô hình này cũng không có gì hung hiểm bá đạo, chỉ là ngăn cản thần thức mà thôi, không làm thần thức của hắn tổn hại. Hơn nữa bức vách vô hình cho hắn cảm giác như có như không, càng làm cho hắn cảm thấy cấm chế này vô cùng huyền diệu, sâu không lường được. Chính vì như vậy, lòng tin của hắn vào Huyền Dịch các này lại càng tăng thêm mấy phần.
Triệu Địa chỉ ngồi trong chốc lát, thiếu nữ áo xanh tên Tiểu Anh kia đã dẫn một thiếu nữ vận y phục trắng toát, mặt đeo mạng che mặt màu trắng đi vào khách sảnh.
Dao động linh lực trên người thiếu nữ này hùng mạnh hơn Tiểu Anh rất nhiều, không ngờ rằng cũng là một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ.
Bạch y nữ tử nhẹ nhàng thi lễ với Triệu Địa một cái, nói:
- Ra mắt đạo hữu!
Chẳng qua là mấy chữ ngắn ngủi thường dùng thăm hỏi lẫn nhau, nhưng thanh âm hết sức dễ nghe, khiến cho Triệu Địa nghe xong lập tức có hảo cảm rất lớn với thiếu nữ này.
Hắn cũng đã sớm đứng dậy, khom người đáp lễ:
- Ra mắt tiên tử!
- Thứ cho tiểu nữ nhiều lời, xin hỏi đạo hữu họ gì? Là vừa đến Tây Tinh đảo chúng ta không lâu hay vẫn một mực tiềm tu không ra? Trước kia tiểu nữ chưa từng thấy qua các hạ.
Giọng thiếu nữ rõ ràng dịu dàng, êm tai vô kể, khiến cho người ta hết sức thoải mái. Triệu Địa mỉm cười hồi đáp:
- Tại hạ họ Triệu, đúng là mới tới quý địa không lâu. Tiên tử chưa thấy qua tại hạ cũng là hết sức bình thường.
- Thì ra là Triệu đạo hữu, nghe Tiểu Anh nói đạo hữu muốn mua một ít phòng ngự pháp trận Trúc Cơ kỳ mạnh nhất...
Thiếu nữ áo trắng cũng không có ý tiếp tục tán gẫu, hỏi thẳng vào vấn đề.
- Không sai, tại hạ cần mấy bộ pháp trận tốt dùng để bảo vệ động phủ. Để tránh thừa dịp tại hạ không có trong động phủ, bị hạng chuột nhắt cướp sạch không còn.
Triệu Địa gật đầu nói.
- Nếu muốn bảo vệ động phủ, không chỉ cần uy lực hùng mạnh, hơn nữa phạm vi trận pháp có thể bao trùm cũng không thể quá nhỏ. Không biết đạo hữu nghe nói qua Lục Luân Tuyệt Linh trận cùng Thiên Phúc Lưỡng Cực trận hay chưa?
Thiếu nữ áo trắng hơi suy tư một hồi, nói ra tên hai loại trận pháp mà Triệu Địa chưa từng nghe thấy.
Triệu Địa có vẻ ngượng ngùng nói:
- Chưa, tại hạ không biết chút gì về trận pháp, kính xin tiên từ giới thiệu cho nhiều hơn một chút.
- Ha ha, hai loại trận pháp này đều là thượng cổ đại trận cải biến mà thành, đạo hữu chưa nghe nói qua cũng là bình thường.
Thiếu nữ áo trắng khẽ mỉm cười, tiếp tục nói:
- Lục Luân Tuyệt Linh trận kia có thể bao trùm phạm vi năm sáu chục dặm, thích hợp nhất dùng để phòng thủ toàn bộ động phủ. Mặc dù năng lực phòng ngự của pháp trận này cũng không phải là xuất sắc, nhưng hết sức hùng mạnh về các phương diện như che giấu linh khí, che giấu địa hình... Động phủ được pháp trận này bao phủ, cho dù là tiền bối Kết Đan sơ kỳ, nếu không tới gần bên cạnh cố ý dò xét cũng sẽ rất khó phát hiện.
- Về phần Thiên Phúc Lưỡng Cực trận lại là pháp trận đơn thuần về phòng ngự, tuy rằng phạm vi bao phủ có hạn, nhưng lực phòng ngự lại rất cao. Cho dù là bốn năm tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ cường công chính diện, cũng có thể chống đỡ nửa ngày.
- Đạo hữu có thể dùng Lục Luân Tuyệt Linh trận che giấu toàn bộ động phủ trong đó, sau đó dùng Thiên Phúc Lưỡng Cực trận bảo vệ khu vực trung tâm. Phối hợp sử dụng hai loại pháp trận này chỉ cần không bị tiền bối Kết Đan kỳ để mắt tới, động phủ của đạo hữu sẽ vững chắc như tường đồông vách sắt, không hề sơ sót.
Triệu Địa gật đầu liên tục, cao hứng nói:
- Tiên tử nói như vậy quả nhiên huyền diệu, hai loại trận pháp phối hợp sử dụng, cùng thi triển sở trường bổ sung sở đoản cho nhau, quả thật là một ý hay. Đã là như vậy, xin hỏi tiên tử hai loại pháp trận này có dễ dàng bốô trí hay không, giá cả thế nào?
Thiếu nữ áo trắng hơi có vẻ đắc ý nói:
- Hai loại trận pháp này đều là thượng cổ đại trận, vốn là vô cùng phức tạp, cho dù là một Trận Pháp sư thành thạo cũng phải mất thời gian mấy tháng mới có thể bố trí xong. Nhưng người cải tiến hai loại trận pháp này chính là một đời kỳ tài, đã cải biến đơn giản hóa hai trận pháp này rất nhiều, cũng luyện chế được trận kỳ trận bàn tương ứng.
- Đạo hữu chỉ cần nghiêm khắc dựa theo trận pháp chỉ thị, đặt những trận kỳ trận bàn này vào vị trí chính xác. Sau đó khảm linh thạch lên trên là cό thể kích phát sử dụng pháp trận. Cho dù đạo hữu không biết gì về trận pháp, cũng có thể bố trí xong hai trận pháp này chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi.
- Về phần giá cả...
Thiếu nữ áo trắng ngừng lại một chút, mới nói:
- Giá của mỗi trận pháp như vậy đều trên một ngàn linh thạch, nếu đạo hữu có thành ý mua hai bộ, vậy bản điếm sẽ tính giá hai ngàn linh thạch.
Hai ngàn linh thạch! Triệu Địa kinh hô trong lòng, mặc dù hắn đã sớm chuẩn bị tâm tư, biết pháp trận này giá cả không rẻ, nhưng cũng không ngờ tới lập tức sẽ phải bỏ ra hai ngàn linh thạch.
Đối với một ít tu sĩ Trúc Cơ kỳ nghèo khó, hai ngàn linh thạch cơ bản cũng là toàn bộ tài sản, hắn cũng hơi không dám lấy ra một lần nhiều linh thạch như vậy. Nhưng hai loại trận pháp này quả thật rất thích hợp với nhu cầu trước mắt của hắn, không thể không mua.
Triệu Địa nhất thời không trả lời, mà là cau mày suy tư.
Hai thiếu nữ cũng không thúc giục, đều lẳng lặng chờ đợi đối phương đáp lại. Dù sao đây là một khoản linh thạch không nhỏ, nếu đối phương không hề suy tính sảng khoái đồng ý, như vậy sẽ làm cho các nàng tò mò.
Triệu Địa suy tư một hồi, mới nói:
- Trong tay tại hạ cũng không có nhiều linh thạch như vậy, muốn dùng vật này để đổi, không biết ý tiên tử thế nào?
Dứt lời, Triệu Địa móc ra một chiếc hộp gỗ nhỏ màu đỏ, điểm nhẹ một cái, hộp gỗ lập tức bay về phía thiếu nữ áo trắng.
Thiếu nữ áo trắng mang theo chút vẽ nghi ngờ mở hộp gỗ ra, chì thấy một viên đan dược nửa trong suốt màu tím lớn chừng một tấc, toát ra mùi thuốc kỳ dị thấm tận lòng người.
- Trú Nhan đan!
Giọng nói thiếu nữ áo trắng một mực bình thản từ trước tới nay, đột nhiên thanh âm cao lên rất nhiều, kinh hô thất thanh. Bất quá trong nháy mắt sau, thiếu nữ áo trắng lại khôi phục bình tĩnh, nói với Triệu Địa:
- Phải chăng đây chính là Trú Nhan đan trong truyền thuyết, chỉ cần uống vào một viên là có thể vĩnh viễn giữ được nét thanh xuân, dung nhan sẽ không trở nên già?
- Không sai, chính là loại đan dược này, chẳng hay tiên tử thu loại đan dược với giá cả thế mào?
Triệu Địa thấy đối phương lộ vẻ hơi mất bình tĩnh trong khoảnh khắc, cũng đoán nhất định Trú Nhan đan của mình sẽ bán được một cái giá khá cao.
- Không biết trong tay đạo hữu còn có loại thuốc này không, tiểu nữ bằng lòng mua hết, về mặt giá cả chắc chắn sẽ làm cho đạo hữu hài lòng?
Thiếu nữ áo trắng dường như không thỏa mãn với một viên Trú Nhan đan, muốn mua nhiều hơn nữa.
- Tiên tử khéo nói đùa, viên Trú Nhan đan này cũng là tại hạ hao tốn hơn phân nửa tài sản tích góp mới mua được, không có nhiều hơn.
Triệu Địa khẽ cười khổ, thành khẩn nói. Lời này của hắn cũng không phải giả, ngày đó hắn lấy của Giản Hinh Nhi ba viên Trú Nhan đan thứ đan, dùng tiểu đỉnh nuôi dưỡng thành Trú Nhan đan thông thường, Chính hắn uống vào một viên, đưa cho Giản Hinh Nhi một viên, viên trong tay thiếu nữ áo trắng bây giờ quả thật là viên cuối cùng của hắn