Đối với Triệu Địa đã quen xa xỉ dùng thượng phẩm linh thạch tĩnh tọa, phẩm chất linh mạch không quan trọng, chỉ cần phí phải nộp không cao quá, tự nhiên không thành vấn đề. Cho nên đảo có một dược cốc nhỏ, hạ phẩm linh mạch kia rất đáng để hắn cân nhắc, mặc dù trong dược cốc này cũng không có linh thảo linh dược quý trọng gì.
Nhưng sau đó hắn thấy tin tức một đảo nhỏ khác, làm cho hắn hết sức động tâm:
Lạc Già đảo, có một hạ phẩm linh mạch, dài một trăm mười dặm, rộng bốn mươi dặm, dưới đất có Địa Phế Chi Hỏa, có xây dựng một Địa Hỏa phòng. Dân số trên đảo mười lăm vạn, mỗi năm nộp một trăm linh thạch.
Mặc dù hắn đã là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, có thể vận dụng linh khí chân nguyên trong Đan Điền phát ra Tiên Thiên Chân Hỏa, dùng để luyện khí luyện đan. Nhưng làm như vậy sẽ tiêu hao linh lực rất lớn, không thể chịu đựng trong thời gian quá dài.
Sau này Triệu Địa cần luyện khí luyện đan, nếu dùng Địa Phế Chi Hòa để thay thế Tiên Thiên Chân Hỏa, có thể tiết kiệm được rất nhiều linh lực, cũng tương đương với tiết kiệm không ít thời gian tĩnh tọa. Về phần linh mạch ở đó chỉ là hạ phẩm cùng với phí dụng một trăm linh thạch, hoàn toàn không cần suy nghĩ.
Sau khi Triệu Địa nghĩ như vậy bèn hỏi lão nhân:
- Tại hạ thấy hứng thú với Lạc Già đảo này, có thể thuê nó được chăng?
Lão nhân còn chưa mở miệng, chợt một tiếng “Chậm đã!” từ ngoài đại điện vọng vào.
- Bản nhân cũng muốn thuê Lạc Già đảo này!
Một đại hán khôi ngô mặt đầy râu xồm xoàm nhanh chóng đi vào trong điện, người còn chưa tới, giọng nói của y đã tới trước.
Triệu Địa cùng lão nhân nghe vậy đều sửng sốt. Lão nhân thầm nghĩ nhiều năm qua, Lạc Già đảo này bởi vì linh mạch thấp kém cộng thêm tiền thuê không rẻ, cho nên vẫn không có ai hỏi tới, hôm nay lại có hai tên tu sĩ chỉ danh muốn mướn đảo này, thật là kỳ quái.
Triệu Địa cũng hết sức buồn bực trong lòng, đại hán này có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, còn cao hơn mình một bậc, chẳng lẽ đảo mà mình vừa ý lại phải chắp hai tay dâng tặng cho người khác?
- Ông đạo hữu, bản nhân cũng chọn trúng Lạc Già đảo này, kính xin Ông đạo hữu định đoạt!
Đại hán hắng giọng nói.
- Chuyện này...
Lão nhân lộ vẻ khó xử:
- Vị đạo hữu này tới trước một bước, tới trước thì được, hay là Tuần đạo hữu tìm một chỗ khác đi...
Nếu đổi lại là những tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ khác, với tu vi của lão nhân căn bản không thèm để ý. Nhưng lão nhân nhận ra tên đại hán trước mắt này, không chỉ thực lực bản thân y không tầm thường, còn là huynh đệ sinh tử chí giao của một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ rất có uy vọng trên Tây Tinh đảo, lão cũng không dám đắc tội.
- Hừ, cái gì mà tới trước là được, hiện tại bản nhân cũng đã tới nơi này, mà đảo này cũng chưa có chủ nhân, vì sao không cạnh tranh công bằng, quyết một phen cao thấp? Không phải là bản đảo có quy tắc hay sao, nếu hai tên tu sĩ chọn trúng cùng chỗ tu luyện, có thể so tài đấu pháp, người thắng sẽ được quyền làm chủ.
Giọng nói đại hán rền vang, mấy câu nói này nói lại nhanh, giống như gầm thét.
- Cái này.
Lão nhân trong dạ cũng không vui, nhưng cũng không dám phát tác, nói với Triệu Địa:
- Bổn đảo quả thật có quy định này, vị đạo hữu này thấy chuyện này thế nào?
- So tài đấu pháp, không thương hại tới tánh mạng chứ?
Triệu Địa cau mày hỏi.
- Hừ, thương hại tánh mạng đương nhiên là không được phép, bất quá nếu bản nhân sơ ý một chút, khó tránh khỏi sẽ đánh đạo hữu trọng thương.
Đại hán cười lạnh một tiếng, lời nói có y uy hiếp. Triệu Địa khẽ mỉm cười, nói:
- Đã là như vậy, tại hạ cũng không muốn dễ dàng buông tha cho đảo này, kính xin đạo hữu hạ thủ lưu tình! Chẳng hay chúng ta sẽ tỷ thí so tài vào lúc nào, ở đâu?
Đã không phải là đánh nhau sinh tử, hơn nữa Triệu Địa cũng muốn tìm một cơ hội để xem thực lực giữa mình và tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ chênh lệch tới mức nào. Cho nên hắn mới quyết định so tài tranh đảo, dù sao nếu không địch lại, bất cứ lúc nào cũng có thể nhận thua, cẩn thận một chút cũng sẽ không bị thương.
Đảo nhỏ này đối với hắn mà nói rất là thích hợp, mặc dù không biết đối phương nhìn trúng đảo này ở điểm nào, nhưng hắn cũng không muốn nhường lại dễ dàng như vậy.
Đại hán thấy đối phương cũng không thối lui, không giận mà cười nói:
- Ha ha, thì ra đạo hữu cũng vô cùng can đảm. Tới muộn không bằng tới sớm, ngay bây giờ đi! Chúng ta ra ngoài đại điện quyết một phen thắng bại, kính xin Ông đạo hữu làm công chứng!
Đại hán này là người nóng tính, hơn nữa lại thích so tài đấu pháp, thấy Triệu Địa ứng chiến, lập tức ngứa tay khó nhịn nhao nhao muốn thử.
Triệu Địa gật đầu một cái, cùng lão nhân theo đại hán đi ra bên ngoài đại điện.
- Đạo hữu cẩn thận, pháp khí người này là Quyển Lãng Qua thuộc tính Thủy, đây là một món cực phẩm pháp khí thuộc tính Thủy có lai lịch rất lớn, uy lực không thể khinh thường!
Tu sĩ họ Ông truyền âm nói với Triệu Địa.
- Đa tạ đạo hữu nhắc nhở!
Triệu Địa cũng truyền âm đáp lại, thầm nghĩ khối trung phẩm linh thạch mình vừa bỏ ra cũng không phải là vô ích. Hiển nhiên lão nhân này sợ linh thạch vào tay rồi lại phải chạy ra, cho nên cố ý nghiêng về phía mình. Nếu hắn cùng đại hán bất phân thắng bại, quá nửa lão nhân này sẽ xử cho Triệu Địa thuê Lạc Già đảo. Về tình về lý, lão nhân cũng sẽ không giúp đại hán.
Đại điện cơ hồ chiếm cứ toàn bộ đỉnh núi, trên núi bên ngoài điện thật ra không có nơi rộng rãi để tỷ thí. Vì vậy đại hán cùng Triệu Địa thi nhau bay trên không, cách xa nhau hơn mười trượng, thi lễ lẫn nhau một cái.
- Cẩn thận!
Đại hán hét lớn một tiếng, tay phải đột nhiên vung lên, một thanh giáo màu lam bay về phía Triệu Địa.
Triệu Địa đã chuẩn bị từ sớm cũng vung hai tay áo lên, tám điểm sáng màu đỏ chợt lóe, bay ào ạt về phía giáo màu lam và đại hán.
Đây là mười ba phi châm pháp khí mà Triệu Địa lấy được của tu sĩ họ Khuông, cả bộ pháp khí này có tên là Hồng Vân Thập Tam Châm. Trong túi trữ vật của tu sĩ họ Khuông có một quyển điển tịch nhắc tới, nếu đồng thời xuất ra mười ba phi châm này, trận thế vô cùng lợi hại, diệu dụng vô cùng, khó gặp đối thủ trong số tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Đáng tiếc là với thần thức hiện tại của hắn chỉ có thể miễn cưỡng thao túng tối đa mười phi châm, chín phi châm trở xuống là vô cùng linh hoạt, thu phát tùy tâm.
Đây còn là do thần thức hắn đã vượt xa tu sĩ cùng cấp, nhớ lại trước kia, tu sĩ họ Khuông cũng là Trúc Cơ sơ kỳ, bất quá chỉ có thể xuất ra một lần sáu phi châm mà thôi.
- Cực phẩm phi châm pháp khí! Còn nhiều như vậy...
Đại hán thấy thủ đoạn của Triệu Địa, sắc mặt lộ vẻ kinh hãi.
Không chỉ có y, ngay cả lão nhân Trúc Cơ hậu kỳ một bên cũng tỏ ra hoảng sợ.
Tốc độ công kích của phi châm pháp khí cực nhanh, làm người ta khó lòng phòng bị. chính là loại pháp khí mà các tu sĩ không muốn đối mặt nhất trong số muôn vàn loại pháp khí. Nếu là chất liệu của phi châm cũng hết sức ưu tú, vậy sẽ càng dễ dàng đột phá phòng ngự pháp khí của đối thủ, là thủ đoạn công kích khiến cho người ta hết sức đau đầu nhức óc.
Mà nhiều phi châm pháp khí hợp thành bộ pháp khí như vậy, càng hết sức khó giải quyết.
Hai tiếng keng vang lên, hai chiếc phi châm từ mé bên chạm vào giáo màu lam, đẩy nó ra xa chừng một trượng. Giáo màu lam này của đại hán cũng là vật phi phàm, phi châm cũng không lưu lại bất cứ dấu vết gì trên đó.
- Được rồi, ta nhận thua!
Đại hán thấy hai phi châm của đối phương đã đỡ được một đòn của giáo mình, ngoài ra còn có mấy phi châm khác đang bay về phía mình, nhất thời biết đối thủ không thể khinh thường, chỉ cần sơ ý một chút sẽ bị phi châm đâm trúng trọng thương, cho nên dứt khoát nhận thua.
Mặc dù miệng đã nhận thua, y vẫn móc ra một tấm thuẫn màu lam chắn trước người mình.
Triệu Địa nhẹ nhàng vung tay áo lên, tám điểm sáng màu đỏ này lập tức quay đầu về phía Triệu Địa, chui vào trong tay áo hắn như trước.