Kế đó hắn rời khỏi phường thị Tây Tinh đảo, ngự khí bay tới Viễn Thiếu phong nằm ở phía Nam đảo.
Lúc bay trên không, Triệu Địa quan sát Tây Tinh đảo mới phát hiện ra, đảo này còn lớn hơn nhiều so với mình tưởng tượng. Bởi vì hắn quét mắt nhìn qua, những ngọn sơn phong trên đảo trùng trùng điệp điệp nhiều không đếm xuể, chiếm hết hơn phân nửa Tây Tinh đảo, trong đó có hơn trăm ngọn sơn phong cao hơn ngàn trượng.
Dưới chân những ngọn sơn phong này là một thung lũng rộng hàng ngàn dặm, cùng với hàng chục cái hồ lớn nhỏ. Bất kể là phường thị náo nhiệt hay thành trấn thôn trang dành cho phàm nhân đều tụ tập trong thung lũng này.
Phi hành trên bầu trời Tây Tinh đảo chừng một ngày đêm, rốt cục Triệu Địa cũng đã nhìn thấy Viễn Thiếu phong nằm ở phía Nam đảo. Trên đỉnh núi có một ngôi lầu lấp lánh kim quang, từ xa đã có thể nhìn thấy.
Trên ngọn núi cũng không có cấm chế pháp trận, Triệu Địa dễ dàng bay vào trong núi, đáp xuống trước mặt ngôi lầu.
Ngôi lầu này chẳng những xa hoa tráng lệ, kiến trúc cũng vô cùng quý phái. Mỗi tầng lầu như vậy có bảy tám cây ngọc trụ to lớn màu trắng, mỗi một cột đều cao hai mươi trượng, to mười mấy người ôm không xuể. Trên những ngọc trụ này được dùng kim tuyến điêu khắc kim long ngọc phượng vô cùng sinh động.
Dược Long các, đây là ba chữ to khắc trên lầu các, từng đường nét toát ra vẻ cổ xưa khó tả.
Triệu Địa chỉ nhìn lướt qua lầu các khí vũ phi phàm này, lập tức cất bước tiến vào trong đại điện.
So với bên ngoài hùng tráng, trang trí bên trong lầu tỏ ra tinh xảo tỉ mỉ hơn nhiều. Bất kể là các loại đồ án trên nóc điện được khảm bằng Hỏa Quang thạch đủ màu phong phú, hay bình phong, bàn ghế trong đại điện, đều được điêu khắc đồ án tinh tế tỉ mỉ. Đại điện này cũng không phải là quá rộng, nhưng chứa trăm người vẫn thừa sức.
Một lão nhân đang nằm nghiêng trên một chiếc ghế dài, thấy Triệu Địa đi vào cũng chỉ miễn cưỡng hé mắt một cái, hoàn toàn không có ý đứng lên.
Triệu Địa thầm kinh hãi trong lòng, tuy rằng diện mạo lão nhân này hết sức tầm thường, nhưng từ linh lực phát tán có thể thấy được, tu vi của lão chắc chắn là Trúc Cơ hậu kỳ không thể nghi ngờ. Lập tức hắn đi tới trước người lão nhân chừng năm sáu trượng, khom người ôm quyền thi lễ nói:
- Tại hạ mới tới Tây Tinh đảo, muốn tìm một nơi bảo địa làm động phủ, kính xin đạo hữu chỉ điểm cho đôi chút.
Dứt lời hắn bèn móc ra một khối trung phẩm linh thạch, đặt trên bàn gỗ màu tím trước mặt lão nhân.
Lão nhân chợt lóe tinh quang trong mắt, thần sắc uể oải lười nhác hoàn toàn biến mất, thay vào đó là dáng vẻ hân hoan, nhiệt tình cười nói:
- Đạo hữu khách sáo rồi, với thân phận tu sĩ Trúc Cơ kỳ của đạo hữu, có thể chọn một ngọn sơn phong cỡ nhỏ trên bản đảo làm động phủ tu luyện. Tây Tinh đảo chúng ta sơn mạch linh khí thịnh vượng, lại là thượng phẩm linh mạch vào hàng nhất đẳng.
- Chỉ cần đạo hữu bằng lòng gánh vác một ít tạp vụ trên đảo, chẳng những có thể được sử dụng miễn phí một ngọn sơn phong làm động phủ, hơn nữa hàng năm sẽ còn được phát một khoản linh thạch. Nếu đạo hữu không thích bị tạp vụ câu thúc, chỉ cần giao nạp một số phí dụng nhất định, cũng có thể mướn một ngọn sơn phong của bản đảo sử dụng lâu dài.
Đối với thái độ thay đổi của lão nhân như vậy, Triệu Địa không cảm thấy ngạc nhiên, ở Tu Tiên Giới, không có ích lợi không làm gì được. Chuyện không có lợi lộc gì cho mình, có rất ít người chịu làm. Nếu có thể có được ích lợi nhất định, sẽ có nhiều người hùa theo. Nếu ích lợi lớn, thậm chí có thể khiến cho rất nhiều người cam lòng mạo hiểm tính mạng. Có tiền là có thể sai khiến quỷ thần, Tu Tiên Giới chính là như vậy.
Tu sĩ Trúc Cơ kỳ có thể chiếm dụng cả một ngọn núi làm động phủ cho mình, tin tức này thống nhất với tin tức lấy được từ Tiếu Diệp, nhưng Triệu Địa vẫn bất động.
Bởi vì theo Tiếu Diệp nói, những người an bài động phủ trong sơn mạch của Tây Tinh đảo này, chỉ riêng tiền bối Kim Đan kỳ đã có hai mươi mấy người. Thậm chí đảo chủ Tây Tinh đảo là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng lập động phủ trên ngọn chủ phong. Triệu Địa thân mang bí bảo, thật sự không dám làm bạn với những cao nhân này.
Ngoại trừ Tây Tinh đảo ra, xung quanh còn có hàng trăm hòn đảo cỡ trung và hàng ngàn hòn đảo cỡ nhỏ. Trên những đảo này đều có linh mạch, có thể cho phép tu sĩ mở động phủ tu luyện.
Thông thường mà nói, đảo chủ một hòn đảo cỡ trung đều là tiền bối Kim Đan kỳ, mà tu sĩ Trúc Cơ kỳ chỉ có thể cai quản đảo cỡ nhỏ.
Theo ý Triệu Địa, hắn muốn tìm một đảo nhỏ độc lập mở động phủ trên đó, tránh những cao nhân mà mình không chọc nổi.
Vì vậy Triệu Địa bèn nói:
- Đa tạ đạo hữu chỉ điểm. Bất quá tại hạ trời sanh tính lười nhác, cũng không muốn nhận tạp vụ gì, cũng không muốn tu luyện trên Tây Tinh đảo tu sĩ dày đặc này. Xin hỏi đạo hữu, có một ít đảo nhỏ thích hợp chưa có đảo chủ hay không, tại hạ muốn tìm một chỗ tĩnh lặng làm động phủ để ở?
- Chuyện này rất dễ.
Lão nhân vừa nói vừa lấy ra một quyền trục đưa cho Triệu Địa, lại nói:
- Đây là bản đồ cả Tây Tinh đảo, phàm là những điểm toát ra linh quang màu trắng, chính là những địa điểm cho phép tu sĩ Trúc Cơ kỳ lựa chọn. Nếu trên điểm trắng lại có thêm màu đỏ, chứng tỏ nơi đó đã có người chiếm dụng, đạo hữu hãy tự do lựa chọn một chỗ không người.
Triệu Địa nhận lấy quyển trục, đánh một đạo linh lực lên trên đó, quyển trục treo lơ lửng trên không trung, chậm rãi triển khai, hơn nữa chậm rãi bành trướng, trở thành một bức họa cực lớn, rộng hơn mười trượng, cao hai ba trượng.
Trên bản đồ này có hàng ngàn đảo lớn có nhỏ có, ở trung tâm là một hòn đảo lớn nhất, có ghi chú ba chữ Tây Tinh đảo.
Trên những đảo này đều có linh quang màu xám hay trắng chớp động không ngừng, cũng có vài chục chỗ kim quang chớp động chói mắt. Triệu Địa suy đoán, những chỗ kim quang hẳn là nơi tiền bối Kim Đan kỳ trú ngụ, còn những điểm màu xám xuất hiện nhiều nhất, hẳn là của tu sĩ Luyện Khí kỳ.
Những điểm có linh quang thể hiện những đảo có linh mạch, những đảo không có linh mạch, cho dù lớn tới mức nào cũng không được thể hiện trên bản đồ này.
Về phần Tây Tinh đảo, bởi vì trên đó địa phương có thể cung cấp tu tiên quá nhiều, bản đồ này không ghi chú cặn kẽ. Có lẽ là có một bản đồ khác đặc biệt ghi chép địa hình và những nơi tu luyện trên Tây Tinh đảo.
Trong số những điểm sáng này đã có gần một nửa có chấm đỏ trên đó, có nghĩa là đã có chủ. Triệu Địa bắt đầu chậm rãi tìm những điểm màu trắng mà trên đó không có chấm đỏ, tìm nơi phù hợp cho mình.
Nếu rót thần thức vào những điểm sáng, trên bản đồ còn hiện ra thêm một ít tin tức cho biết linh mạch trên đảo này lớn hay nhỏ, mật độ linh khí ra sao, số lượng phàm nhân trên đảo bao nhiêu, cùng số linh thạch hàng năm cần giao nộp.
Lâm Ba đảo, có một trung phẩm linh mạch cỡ nhỏ, dài hai mươi dặm, rộng mười lăm dặm. Dân số trên đảo là ba mươi vạn, hàng năm giao nộp năm mươi linh thạch.
Quang Hoa đảo, có một thượng phẩm linh mạch cỡ nhỏ, dài ba mươi dặm, rộng hai mươi dặm. Dân số trên đảo là hai mươi vạn, hàng năm giao nộp hai trăm linh thạch.
Thừa Hoan đảo, có một trung phẩm linh mạch cỡ nhỏ, dài chín mươi dặm, rộng sáu mươi dặm. Dân số trên đảo là bốn mươi vạn, hàng năm giao nộp tám mươi linh thạch.
Đa Hà đảo, có một hạ phẩm linh mạch cỡ nhỏ, dài hai trăm dặm, rộng năm mươi dặm, có một linh dược cốc cỡ nhỏ. Dân số trên đảo là ba mươi vạn, hàng năm giao nộp bốn mươi linh thạch.
Triệu Địa phát hiện, phàm là đảo có thượng phẩm linh mạch, phí dụng phải nộp sẽ rất cao, mà hạ phẩm linh mạch thấp hơn rất nhiều. Đây là vì mật độ linh khí của thượng phẩm linh mạch nồng đậm hơn nhiều, tốc độ tu luyện có thể nhanh hơn ở trung phẩm linh mạch tới một phần tư, cho nên có rất nhiều tu sĩ tranh đoạt.