Ngoại trừ món Phù Bảo khó được kia, nội dung trong túi trữ vật của thanh niên áo trắng thật là phong phú.
Không chỉ có bảy tám món thượng phẩm pháp khí khá tốt, hơn nữa còn có một khối giống như đá cuội, to bằng quả trứng gà, bề ngoài bình thường nhưng lại nóng bỏng. Nhìn kỹ có thể thấy được rất nhiều hoa văn hình ngọn lửa màu vàng chớp động không ngừng, vô cùng quỷ dị.
Đây chính là Kim Diễm thạch, một loại tài liệu cực tốt để luyện chế pháp bảo thuộc tính Hỏa, là đặc sản của Kim Diễm quốc. Thậm chí có tu sĩ cho rằng tên của Kim Diễm quốc chính là có nguồn gốc từ loại tài liệu pháp bảo này.
Lần này trong số nhiệm vụ tưởng thưởng Trúc Cơ đan, cũng có một nhiệm vụ Kim Diễm thạch.
Và như vậy, Triệu Địa có thể dễ dàng đổi được ba viên Trúc Cơ đan.
Trong túi trữ vật còn có một món vật kỳ lạ, thu hút sự chú ý của Triệu Địa.
Đây là một khối ngọc tròn to bằng bàn tay màu lam nhạt, trong đó một mặt giống như la bàn có khắc nhiều ký hiệu khác nhau, mặt kia khắc một con Ngũ Trảo Kim Long đang đằng vân giá vũ. Dường như là một loại pháp khí đặc biệt dùng để dò xét, chỉ thị phương hướng.
Mặc dù không hiểu vật này có tác dụng đặc biệt gì, Triệu Địa vẫn thu nó vào trong một hộp ngọc hình vuông.
Dĩ nhiên những thứ này chẳng đáng là gì nếu so với chiếc áo choàng thần bí được thanh niên áo trắng xưng là tàn phẩm pháp bảo kia.
Triệu Địa trìu mến vuốt ve chiếc áo choàng nửa trong suốt toát ra ánh sáng màu vàng mờ mờ. Vừa chạm tay vào, hắn có cảm giác trơn mịn bóng loáng, không giống như tơ lụa thông thường, cũng không giống như da thú, mà có hơi giống như ngọc mềm thật mỏng.
Hắn cố gắng dùng thần thức xâm nhập vào áo choàng này, kết quả thần thức mới vừa tiếp xúc vật này lập tức bị dời đi nơi khác vô cùng khó hiểu. Nếu không phải là hắn tận mắt nhìn thấy áo choàng nằm trong tay mình, mà chỉ nhắm mắt dùng thần thức thăm dò, thậm chí không thể phát giác được bảo vật này dù nó chỉ nằm trong gang tấc.
Thì ra áo choàng này có tác dụng chuyển dời thần thức, hơn nữa còn không có cách nào phát giác. Chẳng trách nào thanh niên áo trắng khoác áo choàng này, dù chỉ cách Triệu Địa chừng bảy tám trượng. Triệu Địa vẫn không thể nào phát hiện.
Triệu Địa đang định bí mật ẩn núp mấy ngày, tốt nhất đừng gặp phải một tu sĩ nào cả, áo choàng này vừa khéo có tác dụng rất lớn.
Vì vậy Triệu Địa dùng thượng phẩm linh thạch ngồi tĩnh tọa, khôi phục linh lực, sau đó tìm được một sơn động mặc áo choàng thần bí vào người, kiểm tra lại túi trữ vật.
Chiến lợi phẩm quá nhiều, một túi trữ vật đã không thể nào chứa hết. Triệu Địa chọn lọc lại một phen, những thứ thường dùng và những bảo vật quan trọng để riêng vào một túi trữ vật, mà một ít pháp khí tài liệu không quan trọng cho vào một túi trữ vật khác.
Làm xong những chuyện này, hắn bèn lấy ngọc giản có ghi Bách Xảo Phổ ra dán lên trán mình, dùng thần thức chậm rãi đọc nội dung trong đó.
Mặc dù cực phẩm pháp khí linh hoạt dễ sử dụng, hơn nữa uy lực cũng hùng mạnh, nhưng hao phí linh lực không nhỏ. Nếu so ra, Triệu Địa thích hợp sử dụng Linh Cụ nhất, cho nên trong những ngày qua, hắn vẫn tìm hiểu phương pháp luyện chế Linh Cụ. Triệu Địa tính toán sau khi trở lại Thái Hư môn sẽ luyện chế ra một số Linh Cụ, tăng cường thực lực của mình.
Sau khi đánh một trận với thanh niên áo trắng, hắn đã giật mình kinh hãi không ít. Nếu như liên tục gặp phải hai tên đệ tử tinh anh như vậy, Triệu Địa cảm thấy nhất định là mình lành ít dữ nhiêu.
Hắn âm thầm nghĩ, chẳng trách nào trong những lần nhiệm vụ Hàng Long cốc, tỷ lệ tu sĩ sống sót ít tới mức đáng thương. Hắn thân mang nhiều loại dị bảo còn như vậy, nếu những tu sĩ khác gặp phải đệ tử tinh anh giống như thanh niên áo trắng, nhất định là không có chút sức đánh trả nào.
Mấy ngày sau, Triệu Địa đang trong sơn động tĩnh tâm đọc Bách Xảo Phổ, chợt cảm giác được áo choàng thần bí truyền đến một tia gợn sóng. Triệu Địa khẽ mỉm cười, hắn biết điều này có nghĩa là ở gần đây đang có tu sĩ dùng thần thức thăm dò nơi này.
Tính ra trong mấy ngày cuối cùng này, đã xảy ra hai mươi mấy lần như vậy. Hơn nữa tuyệt đại đa số thần thức đều cuồng bạo dị thường, hiển nhiên là đang tìm mục tiêu. Chỉ có một ít thân thức dò xét lộ ra vẻ vô cùng cẩn thận, quá nửa là đang dò xét nguy hiểm.
Mà mấy ngày nay cũng chính là những ngày điên cuồng cuối cùng của Hàng Long cốc.
Đệ tử tầng mười ba bình thường và đệ tử loại chốt thí càng không cần phải nói, có thể nói chỉ còn sống sót lưa thưa vài người. Cho dù là tu sĩ Luyện Khí kỳ đỉnh phong tự cho mình là đệ tử tinh anh, cũng tử thương không ít.
Một ít đệ tử tinh anh chưa lấy được bảo vật, cho dù gặp phải đối thủ có thực lực tương đương cũng sẽ không ai đi đường nấy, mà quyết định tử chiến một trận.
Có được áo choàng thần bí này, thậm chí Triệu Địa không cần sử dụng Nặc Linh thuật, lặng lẽ tránh thoát được giai đoạn nguy hiểm này.
Mà tu sĩ không có thủ đoạn ẩn nấp, độn thuật hữu hiệu, cho dù là cố ý tránh né, cũng rất khó trốn thoát các đệ tử tinh anh săn giết.
Triệu Địa thầm tính toán, hiện tại đúng là thời gian một tháng kể từ khi vào cốc tới nay. Trong hôm nay, các tu sĩ Trúc Cơ kỳ tiếp ứng bên ngoài Hàng Long cốc sẽ lợi dụng Thất Lân đại trận mở một lối ra ở Bình An cốc. Chỉ cần đến được lối ra này, chuyến đi Hàng Long cốc của hắn coi như kết thúc mỹ mãn.
Triệu Địa cảm thấy tâm trạng rất tốt, đang chuẩn bị đứng dậy, chợt trên áo choàng lại truyền tới một đạo dao động thần thức, xem ra lại có tu sĩ xuất hiện gần đây.
Điều quỷ dị là cỗ thần thức này nhìn qua không cuồng bạo cũng không hùng mạnh, sau khi quét qua áo choàng một cái, thình lình dường như nhắm kỹ áo choàng, không bị dời đi chỗ khác mà chui thẳng vào trong áo choàng.
Triệu Địa vội vàng dốc hết toàn lực sử xuất Nặc Linh thuật, che giấu tất cả khí tức của mình. Sau vài hô hấp, rốt cục trên áo choàng không còn dao động thần thức nữa, rốt cục đạo thần thức này đã rời khỏi áo choàng.
Triệu Địa cẩn thận phóng thần thức ra xa, liên tiếp vài lần, thần thức của hắn có thể kiểm tra đại khái trong phạm vi hơn hai trăm trượng, cũng không phát hiện những tu sĩ khác tồn tại.
Triệu Địa bị chuyện này dọa cho giật nảy mình, kiên nhẫn ở trong sơn động thêm hai canh giờ nữa. Sau đó hắn mượn Thổ Độn phù, từ lòng đất chạy thẳng vào Bình An cốc.
Khi tới gần cửa ra, Triệu Địa mới bao bọc cho mình bảy tám màn hào quang phòng ngự đủ các màu sắc, chui lên mặt đất. Mặc dù lúc này hắn cảm ứng được cách mình chừng hai trăm trượng có hai tên tu sĩ dường như đang đánh nhau, nhưng hắn cũng không kịp suy nghĩ quá nhiều, phóng nhanh tới lối ra đen ngòm có đường kính chừng bảy tám trượng.
Bên trong lối ra đen ngòm, không nhìn thấy gì cả, khiến cho Triệu Địa có hơi lo lắng đề phòng, nhưng lại vô cùng ngắn, chỉ có ba bốn trượng mà thôi. Với tốc độ của Triệu Địa chỉ trong nháy mắt đã vọt ra khỏi Hàng Long cốc, lập tức nhìn thấy mấy chục tu sĩ ăn mặc khác nhau chia làm bảy nhóm, đang đứng ở gần cửa ra, nhìn mình chăm chú với đủ các thần sắc như kinh ngạc, nhạo báng, coi thường, lạnh lùng cùng vui sướng...
- Triệu sư đệ, đệ có thể bình an đi ra, thật là không tệ!
Một giọng nữ dễ nghe vang lên, chính là Kim Diệp tiên tử vừa nhìn thấy Triệu Địa lao ra khỏi cốc, tỏ vẻ hết sức vui mừng. Mà lúc này bên cạnh nàng còn có một tu sĩ thanh niên Thái Hư môn Luyện Khí kỳ tầng mười hai, chính là tên sư đệ từng cùng bọn Kim Diệp tiên tử, Triệu Địa tiêu diệt Bích Hàn Giao.
- Đa tạ sư tỷ quan tâm!
Triệu Địa nói với Kim Diệp tiên tử, sau đó thức thời đứng vào đội ngũ Thái Hư môn.
- Quý môn không hổ là đệ nhất tông môn Kim Diễm quốc, không ngờ có tới ba tên tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng mười hai hoàn thành nhiệm vụ sống sót ra khỏi Hàng Long cốc. Không biết mấy vị tu sĩ cấp thấp này có thần thông gì giữ mạng vậy?