Một thanh tiểu kiếm màu bạc dài hơn một thước toát ra uy áp kinh người phóng vút lên cao, mười mấy đạo hồng quang hội tụ lại với nhau, hóa thành một con hỏa mãng to như thùng nước, xông về phía tu sĩ họ Bạch.
Ngay từ lúc trước khi vào cốc, Triệu Địa từng động sát tâm đối với người trước mắt này, hôm nay gặp đối phương trong cốc, hắn lập tức quyết định phải hạ sát thủ. Vì ôm mục tiêu tốc chiến tốc thắng, hắn không chút nương tay, vừa lên đã sử dụng đòn sát thủ thường dùng nhất.
- Cực phẩm pháp khí!
Tu sĩ họ Bạch cảm thấy uy áp kinh khủng của tiểu kiếm màu bạc, lập tức đoán ra được đẳng cấp của nó, trong lòng vô cùng kinh hãi, mặt cắt không còn giọt máu.
- Y vội vàng cầm trong tay một món pháp khí trông như gượng đồng màu tím đã chuẩn bị săn, chiếu về phía tiểu kiếm màu bạc đang xé không bay tới. Đồng thời phóng xuất một thanh trường kiếm vàng chói chém về phía hỏa mãng kia.
- Long Tuyền kiếm!
Sau khi Triệu Địa thấy đối phương phát ra trường kiếm màu vàng, kinh ngạc hết sức phát ra một tiếng hô khẽ, sắc mặt không vui không giận của hắn từ trước tới nay cũng không nhịn được lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc.
Thanh trường kiếm màu vàng này rõ ràng là món thượng phẩm pháp khí mà hắn tặng cho Giản Hinh Nhi, do tự tay hắn luyện chế mà thành, hôm nay thấy đối phương sử dụng, hắn chỉ cần liếc mắt nhìn qua là nhận ra.
Ngay sau đó hắn khống chế hỏa mãng, để tránh va chạm đồng quy ư tận cùng Long Tuyền kiếm. Vì vậy lúc hỏa mãng và kim kiếm sắp sửa tiếp xúc với nhau, hỏa mãng chợt bay ngược trở lại, sau đó tự bạo nổ ầm một tiếng, hóa thành điểm điểm hồng quang, biến mất không thấy.
Lúc này trong gương đồng mà tu sĩ họ Bạch tế xuất phát ra một cột sáng to bằng miệng chén, chiếu vào tiểu kiếm màu bạc, bất ngờ chế ngự tiểu kiếm giữa không trung không nhúc nhích. Nhưng chỉ sau một lần hô hấp, tiểu kiếm đã giãy ra khỏi cột sáng màu tím trói buộc, tiếp tục chém về phía tu sĩ họ Bạch.
Thấy cảnh này, cho dù là trên người tu sĩ họ Bạch còn mấy cái vòng bảo vệ, nhưng trong nháy mắt lập tức tâm ý nguội lạnh, dứt khoát nhắm hai mắt lại chờ bị tiểu kiếm chém thành hai đoạn.
- Vì sao ngươi lấy được thanh kiếm này?
Triệu Địa khống chế tiểu kiếm màu bạc cũng không trực tiếp chém xuống, mà là trôi lơ lửng trên đỉnh đầu tu sĩ họ Bạch chừng bốn năm thước, sau đó hắn chỉ vào trường kiếm màu vàng hỏi tu sĩ họ Bạch.
- Hừ, muốn giết cứ giết, nói nhảm nhiều làm gì chứ! Không ngờ ngươi lại có cực phẩm pháp khí. Giản nha đầu vẫn còn xem thường ngươi!
Tu sĩ họ Bạch mở mắt, ngẩng nhìn lên thấy tiểu kiếm màu bạc treo trên đầu mình. Tuy rằng sắc mặt y lộ vẻ sợ hãi, nhưng giọng điệu cũng rất ương ngạnh, không có vẻ gì là cầu xin tha thứ.
- Cái gì xem thường? Chẳng lẽ không phải là ngươi trộm kiếm này từ chỗ Giản Hinh Nhi Sao?
Triệu Địa lạnh lùng nói.
- Hừ, cái gì mà trộm? Kiếm này là Giản Hinh Nhi tự tay tặng cho ta, để cho ta vào trong Hàng Long cốc có thêm được một thanh thượng phẩm pháp khí!
Tu sĩ họ Bạch nghe từ “trộm kiếm”, dường như bị sỉ nhục tới cực độ, gương mặt vốn trắng bệch của y lập tức đỏ bừng lên.
- Hả, cho ngươi? Vì sao nàng tặng kiếm cho ngươi, không phải là nàng vẫn không thèm để ý tới ngươi sao?
Triệu Địa cười lạnh một tiếng, lộ ra vẻ “ngươi nói nghe hết sức buồn cười”. Triệu Địa cười lạnh giễu cợt làm tu sĩ họ Bạch hết sức tức giận, y lớn tiếng quát:
- Làm sao ta biết vì sao nàng muốn tặng cho ta? Ta tham gia lần này Hàng Long cốc còn không phải là vì nàng sao?
- Bởi vì màng ư?
Triệu Địa khẽ cau mày.
- Không sai, vào buổi sáng Trúc Cơ tỷ thí, nàng tự tìm tới ta, nói với ta rằng dù ta và nàng đều là tu sĩ Tam Linh Căn, nhưng nếu ta muốn xứng với Giản Hinh Nhi nàng, tu vi tối thiểu cũng phải là Trúc Cơ kỳ. Chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ được nàng trên Tu Tiên Giới mạnh được yếu thua, giúp nàng một tay.
- Cho nên sau khi Trúc Cơ tỷ thí thất bại, vì Trúc Cơ đan ta liền ghi danh tham gia nhiệm vụ Hàng Long cốc lần này, thanh kiếm này cũng là do nàng tự tay giao cho ta sau khi biết ta ghi danh.
Tu sĩ họ Bạch trời sinh không chịu nổi oan uổng, giải thích rõ ràng một hơi.
- Ý của nàng nói là nếu ngươi Trúc Cơ thành công, nàng sẽ gả cho ngươi, có phải không?
Triệu Địa lạnh lùng hỏi.
- Không sai, mặc dù không cό nói rõ, nhưng chính là ý này. Hừ! Mặc dù ta không biết ngươi làm sao lấy được cực phẩm pháp khí, nhưng với tư chất Linh Căn của ngươi, cho dù chuẩn bị cho ngươi một hai viên Trúc Cơ đan, muốn Trúc Cơ thành công căn bản chỉ là nằm mơ.
- Mà nói không chừng lúc ấy, Giản Hinh Nhi đã bế quan đi ra, trở thành một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, ngươi cho rằng một tên tu sĩ Ngũ Linh Căn như ngươi có thể xứng với nàng sao, ha ha! Nực cười, thật là mực cười, ha ha ha...
Tu sĩ họ Bạch càng nói càng đắc y, cuối cùng cười rộ lên như điên như cuồng.
- Rất tốt! Nếu không phải là ngươi đã thấy được cực phẩm pháp khí của ta, có lẽ ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Dù sao ngươi bất quá chỉ có tính chân tiểu nhân, vẫn đáng yêu hơn so với phường ngụy quân tử.
Triệu Địa thản nhiên nói, dường như đang nói với tu sĩ họ Bạch, cũng như đang lẩm bẩm một mình. Đồng thời ngón tay hắn điểm ra một chỉ về phía tiểu kiếm màu bạc. Ngân quang chợt lóe. mấy lớp vòng bảo vệ của tu sĩ họ Bạch lập tức bị chém tan tác giống như sắt rỉ, bản thân tu sĩ họ Bạch cũng bị cắt đứt đầu, máu tươi phun cao ba thước.
Triệu Địa thu hồi gương đồng màu tím, trường kiếm màu vàng và tiểu kiếm màu bạc vào túi trữ vật, nhanh nhẹn tháo túi trữ vật của tu sĩ họ Bạch bên hông xuống. Sau đó ngón tay hắn búng một cái, một hỏa cầu bay ra, thiêu thi thể y hóa thành tro tàn.
Sau khi Triệu Địa làm xong hết thảy, nhanh chóng dọn dẹp lại dấu vết đánh nhau, lập tức thi triển Nặc Linh thuật tìm một khe đá kín đáo xa xa, trốn vào trong đó.
Sau nửa canh giờ, Triệu Địa vận hết thần thức cảm ứng được có một nhóm tu sĩ đi vào khu vực quái thạch này, nhân số từ hai mươi người trở lên.
Hẳn trong Hàng Long cốc không thể xuất hiện đội ngũ khổng lồ như vậy mới phải. Hai mươi mấy người tụ tập lại đi tìm bảo, xác suất sẽ hết sức thấp, cho dù tìm được một hai món bảo vật, cũng không thể nào chia được.
Triệu Địa vô cùng nghi hoặc, thi triển Nặc Linh thuật tới cực hạn, chẳng những không để lộ ra chút linh lực nào, ngay cả hơi thở, nhịp tim của mình cũng yếu tới mức gần như vô hình.
Người còn chưa tới, thanh âm đã truyền đến tai Triệu Địa:
- Uông sư huynh, chúng ta cứ như vậy đi thẳng tới chỗ đó sao, có nên chờ các vị sư huynh đệ một chút không?
Đây là giọng hơi sắc nhọn của một thiếu niên.
- Không cần.
Đây là một giọng trầm thấp của một trung niên, chỉ nghe y ngừng lại một chút, sau đó nói tiếp:
- Ngũ sư tổ đã thông báo rõ ràng, tối đa chỉ có thời gian nửa tháng để tập hợp chuẩn bị. Cho dù đến lúc đó, đồng môn sư huynh đệ tụ tập lại với nhau không tới một nửa, nhưng nếu trong số ba người Minh sư đệ, Trình sư đệ cùng ta có ít nhất hai người có mặt, sẽ phải tiếp tục thi hành nhiệm vụ.
- Giờ phút này thời gian đã qua được gần một nửa, mặc dù vẫn không thấy Trình sư đệ, nhưng ta cùng Minh sư đệ đều ở đây. Hơn nữa nơi này còn có chừng hai mươi đồng môn sư đệ, coi như là đến được hơn phân nửa có thừa, đủ để bắt đầu hành động. Nếu trì hoãn thêm một thời gian nữa, không làm được nhiệm vụ Ngũ sư tổ giao phó, vậy số Trúc Cơ đan mà tông môn hứa thưởng cho chúng ta sẽ tan thành mây khói.
- Không biết vì sao lần này Ngũ sư tổ lại tỏ ra rộng rãi như vậy, chẳng những ban cho bọn ta rất nhiều pháp khí cực kỳ hùng mạnh, hơn nữa còn hứa hẹn chỉ cần tìm được một chút đầu mối, thậm chí không cần xâm nhập vào địa phương ấy, đã thưởng cho mỗi một huynh đệ dò ra một viên Trúc Cơ đan.