Mịch Tiên Lộ

Chương 36: Dưỡng Thần Đan




- Nói nhảm, ta lấy đâu ra trung phẩm Băng Linh Thạch! Phải biết loại linh thạch biến dị thuộc tính hiếm thấy như Băng Linh Thạch, Phong Linh Thạch cùng Lôi Linh Thạch, giá cả cao gấp hai ba mươi lần linh thạch Ngũ Hành bình thường. Nếu ta mua nổi trung phẩm Băng Linh Thạch, cần gì mua chiếc thuẫn nát này của ngươi, sao không lấy số tiền đó mua một món cực phẩm pháp khí tốt nhất?

- Là ngươi không biết hàng! Ngươi chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ, cho ngươi cực phẩm pháp khí ngươi dùng được sao? Ngươi có thể phát huy ra toàn bộ uy năng của cực phẩm pháp khí sao? Linh Cụ hiếm hoi như vậy, vật lấy hiếm làm quý, có hiểu chưa!

- Hừ, pháp khí dùng linh lực của bản thân, muốn dùng thế nào thì dùng! Linh Cụ của ngươi tiêu hao linh lực của linh thạch, một khối trung phẩm Băng Linh Thạch đắt như vậy, dùng mấy lần đã hao hết tất cả linh lực sạch sẽ, lại phải đổi một khối khác!

- Ngươi nói Linh Cụ hiếm hoi, đó là bởi vì Linh Cụ căn bản là gân gà. Tấm thuẫn nát của ngươi cho dù khảm trận pháp Băng Linh Thạch lên, bất quá cũng chỉ tương đương năng lực phòng ngự của tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Nhưng dùng một lần cũng tương đương với hao tốn mấy trăm linh thạch, ai thèm dùng tấm thuẫn nát của ngươi chứ?

- Đúng vậy, tu sĩ Luyện Khí kỳ không dùng nổi, tu sĩ Trúc Cơ kỳ có dùng cũng không tăng thực lực lên bao nhiêu, thuần túy chỉ là lãng phí linh thạch.

- Ngươi không biết dùng, không có nghĩa là người khác cũng không biết! Tám trăm linh thạch không trả giá, ngươi không mua coi như xong, đừng làm trở ngại ta làm ăn!

- Còn dám rao giá tám trăm linh thạch ư, lừa gạt kẻ ngốc mà thôi... Số tiền ấy đã có thể mua được một món thượng phẩm pháp khí rất tốt, thậm chí gần đủ mua cực phẩm pháp khí. ngươi nghèo quá hóa điên rồi sao?

- Mắng ai vậy, có mua hay không, ngươi mới nghèo điên rồi!

Triệu Địa chỉ nghe được bốn chữ “trung phẩm Linh Cụ”, lập tức liền bị hấp dẫn, trở thành một thành viên trong số tu sĩ vây xem.

Đây chính là pháp khí đặc biệt mà lúc phát huy toàn lực, tương đương với tu vi tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Hắn lập tức nhớ tới một ít ghi chép liên quan tới Linh Cụ trong một bản cô thư.

Nghiêm chỉnh mà nói, Linh Cụ cũng là một loại pháp khí. Khác với pháp khí thông thường chính là, Linh Cụ không phải là nhờ vào hấp thu linh lực bản thân tu sĩ mà phát huy uy lực. Ngược lại lúc tu sĩ khống chế Linh Cụ, chỉ cần rót vào một ít linh lực tạo tác dụng khống chế dẫn dắt là được. Nguồn linh lực chủ yếu cung cấp cho Linh Cụ chính là linh thạch khảm trên đó.

Đây là một phương thức luyện khí cổ xưa từ thời thượng cổ lưu truyền cho tới bây giờ. Hiện tại bởi vì đủ loại nguyên nhân, rất ít xuất hiện, cơ hồ chỉ còn lại trong sách vở.

Tất cả Linh Cụ đều có lỗ trên đó để khảm linh thạch vào, từ đó hấp thu linh lực bên trong linh thạch, phát huy ra uy năng vốn có của Linh Cụ. Đồng thời mỗi một lần sử dụng Linh Cụ, linh thạch khảm trên Linh Cụ cũng sẽ tiêu hao một ít linh lực, đến khi linh lực trong linh thạch tiêu hao hết sạch, nhất định phải thay linh thạch mới có thể tiếp tục sử dụng.

Mà Linh Cụ cũng không phải là bất cứ linh thạch nào cũng có thể sử dụng. Căn cứ vào thuộc tính của nguyên liệu sử dụng lúc luyện chế Linh Cụ, Linh Cụ chỉ có thể sử dụng linh thạch mang linh lực có thuộc tính tương xứng.

Hai người đang tranh cãi kia nhắc tới Băng Linh Thạch như vậy, xem ra Linh Cụ này là do tài liệu thuộc tính Băng luyện chế mà thành, chỉ có thể dùng Băng Linh Thạch mới có thể kích phát uy năng Linh Cụ, khảm vào linh thạch có những thuộc tính khác sẽ không có hiệu quả gì.

Linh Cụ ngoại trừ khác nhau về thuộc tính của linh thạch khảm trên đó ra, đẳng cấp cũng khác nhau.

Căn cứ điểm này, có thể chia Linh Cụ đơn giản làm hạ phẩm Linh Cụ, trung phẩm Linh Cụ cùng thượng phẩm Linh Cụ, phân biệt đối ứng với hạ phẩm linh thạch, trung phẩm linh thạch cùng thượng phẩm linh thạch.

Hạ phẩm Linh Cụ chỉ cần dùng hạ phẩm linh thạch là có thể kích hoạt sử dụng, trung phẩm Linh Cụ nhất định phải có trung phẩm linh thạch mới có thể phát huy toàn bộ uy năng. Thượng phẩm Linh Cụ dĩ nhiên là sử dụng thượng phẩm linh thạch.

Uy năng của hạ phẩm Linh Cụ tương đương với tu vi Luyện Khí kỳ, trung phẩm Linh Cụ có thể đạt tới mức một đòn toàn lực của Trúc Cơ kỳ. Mà thượng phẩm Linh Cụ nếu được gắn thượng phẩm linh thạch, là có thể phát huy uy lực kinh khủng tương đương với tu sĩ Kim Đan kỳ trở lên.

Thông thường mà nói, bị bản thân chất liệu Linh Cụ hạn chế, Linh Cụ cấp thấp sẽ không thể trang bị linh thạch đẳng cấp cao. Nếu miễn cưỡng gắn trung phẩm linh thạch lên hạ phẩm Linh Cụ, không chỉ có mức tiêu hao linh lực gia tăng thật lớn, hơn nữa công hiệu có thể phát huy ra lại xê xích không nhiều với gắn hạ phẩm linh thạch. Ngược lại bởi vì sử dụng linh thạch cấp bậc quá cao, bản thân Linh Cụ cũng sẽ phải chịu tổn hại, không dùng được mấy lần sē hư hông.

Ngược lại, nếu gắn hạ phẩm linh thạch vào trung phẩm Linh Cụ, uy lực có thể phát huy ra cũng chỉ có một phần rất nhỏ mà thôi.

Trong cổ tịch còn nhắc tới, mặc dù Linh Cụ uy lực kinh người, nhưng tiêu hao linh thạch cũng cực kỳ kinh khủng. Sử dụng Linh Cụ một lần tương đương với một đòn dốc hết toàn lực của tu sĩ Luyện Khí kỳ cao cấp, sẽ hao tồn từ một tới vài khối hạ phẩm linh thạch. Mà muốn uy năng Linh Cụ đạt tới mức tu sĩ Trúc Cơ kỳ, vậy nhất định phải sử dụng trung phẩm linh thạch. Chuyện này đối với tu sĩ thông thường quả thật là không thể chịu nổi hao tổn.

Chính là vì có đủ thứ hạn chế, Linh Cụ đã gần như tuyệt tích ở Tu Tiên Giới.

Nhưng Triệu Địa cũng không nghĩ như vậy, linh thạch đối với người khác mà nói dĩ nhiên trân quý, đối với hắn lại là không bao giờ dùng hết. Nếu như hắn có thể có một món trung phẩm Linh Cụ, cũng coi như có thêm một thủ đoạn để giữ mạng.

“Trung phẩm Băng Linh Thạch không lấy được, hạ phẩm Băng Linh Thạch vẫn có thể đổi được mấy khối. Đến lúc đó dùng tiểu đỉnh thăng cấp một khối là được rồi.” Triệu Địa nghĩ như vậy. Nhưng số tám trăm linh thạch cũng quá nhiều, nếu một tên đệ tử Luyện Khí kỳ một lần lấy ra nhiều linh thạch như vậy, nhất định sẽ bị người chú ý, ngược lại là được không bằng mất.

Đang lúc Triệu Địa suy tư xem có nên xuất thủ hay không, chợt nghe một thanh âm lạnh như băng quen thuộc vang lên:

- Trung phẩm Linh Cụ thuộc tính Băng ư?

Để ta xem một chút.

Người vừa nói chuyện chính là vị tu sĩ họ Lãnh mặt như cương thi, lúc Triệu Địa mới nhập môn đã từng gặp qua. Không biết y cũng đã tới sau lưng Triệu Địa từ lúc nào.

Người vây xem toàn là tu sĩ Luyện Khí kỳ, đột nhiên nghe sau lưng có một vị sư thúc Trúc Cơ kỳ lên tiếng, tất cả đều vội vàng tránh ra một bên.

Triệu Địa cũng nhanh chóng lui qua một bên. Đã có tu sĩ Trúc Cơ kỳ nhìn trúng, vậy chắc chắn là hắn không dám ra tay mua.

Người bán là một thanh niên đại hán râu quai nón, nghe nói như thế cũng lập tức hai tay nâng lên tiểu thuẫn hình thoi trong suốt kia:

- Mời Lãnh sư thúc xem qua.

Lúc này tu sĩ họ Lãnh còn cách tiểu thuẫn chừng một trượng, nhưng tay phải y chộp cách không về phía tiểu thuẫn một cái, tiểu thuẫn giống như có mắt, tự động bay vào trong tay y.

Triệu Địa thấy vị Lãnh sư thúc này quan sát tiểu thuẫn hồi lâu, chợt lật bàn tay một cái. lòng bàn tay đã có thêm một khối linh thạch trong suốt, toát ra vài tia hàn khí màu trắng lạnh như băng.

- Trung phẩm Băng Linh Thạch!

Trong đám tu sĩ vây xem có kẻ hô lên tên của khối linh thạch trong suốt này.

Tu sĩ họ Lãnh khảm khối Băng Linh Thạch vào một chỗ lõm của tiểu thuẫn hình thoi. Linh thạch vừa gắn, tiêu thuẫn đã kêu bùng một tiếng, phát ra linh quang mờ mờ, khiến cho những tu sĩ vây xem kể cả Triệu Địa phải cảm thấy rùng mình.

- Hừ! Bất quá chỉ là một món tàn phẩm mà thôi, ngươi xem đây!

Tu sĩ họ Lãnh nhìn tiểu thuẫn hình thoi mấy lần, tay chỉ vào một góc tiểu thuẫn, giọng không vui nói với người bán.

Tất cả mọi người theo nhìn ngón tay y đang chỉ, quả nhiên ở vị trí đó dường như không cung ứng linh lực, cũng không có linh quang phát tán ra.

Pháp khí phòng ngự quan trọng nhất là phải hoàn chỉnh, lúc phòng ngự không thể có góc chết. Nếu có sơ hở rõ ràng như vậy, bị đối phương bắt được nhược điểm không ngừng công kích, vậy rõ ràng là tự đưa mình vào chỗ chết.

- A, sư thúc minh giám, sư điệt cũng không biết đây là tàn phẩm.

Đại hán râu quai món kinh hãi, vội vàng giải thích.

- Hừ!

Họ Lãnh tu sĩ cũng không nhiều lời, lấy trung phẩm Băng Linh Thạch ra, sau đó trả tiểu thuẫn kia cho đại hán râu quai nón.

- Hừ, một món tàn phẩm Linh Cụ còn đòi bán tám trăm linh thạch, thèm linh thạch tới mức hóa điên rồi...

Giọng nói này là của một vị tu sĩ vừa rồi tranh cãi cùng đại hán râu quai nón.

Đại hán râu quai nón đỏ bừng mặt mũi, nhưng trước mặt tu sĩ họ Lãnh cũng không dám nói gì.

Nếu đã là tàn phẩm có tác dụng không lớn, lại hao phí rất nhiều, tự nhiên tu sĩ vây xem cũng đều mất đi hứng thú. Bao gồm cả tu sĩ họ Lãnh, bảy tám người dần dần rời khỏi gian hàng này, đi sang nơi khác.

Tại chỗ chỉ còn lại một mình Triệu Địa.

Hắn chờ cho mọi người rời đi hết, ngăn đại hán vẻ mặt như đưa đám đang dọn hàng, thấp giọng nói:

- Tàn phẩm Linh Cụ cũng không thể bán tám trăm linh thạch, bao nhiêu linh thạch ngươi mới chịu bám?

Đại hán sửng sốt, không ngờ rằng có người đã biết là tàn phẩm còn muốn mua thứ gân gà này, vội vàng mở miệng trả lời:

- Các hạ... Các hạ muốn mua ư, chỉ bán ba trăm, không, chỉ bán hai trăm linh thạch.

Y đã hạ quyết tâm, giảm giá lúc trước thấp xuống gấp mấy lần.

- Được rồi.

Triệu Địa móc ra hai khối trung phẩm linh thạch, đưa cho đại hán. Đại hán vô cùng vui vẽ thu lấy linh thạch, giao tiểu thuẫn cho Triệu Địa, đồng thời còn trả lại mười khối hạ phẩm linh thạch. Ở Cổ Lĩnh nhai này, giá trao đổi một viên trung phẩm linh thạch là một trăm lẻ năm hạ phẩm linh thạch.

Triệu Địa nhanh chóng thu tiểu thuẫn vào trong túi trữ vật, cũng không quay đầu lại đi tới những gian hàng khác.

Không bao lâu sau, Triệu Địa lại biến đổi thanh âm mấy lần đi dạo mấy cửa hàng cùng gian hàng, dùng tỷ lệ một đổi từ hai mươi lăm tới ba mươi, đổi được mấy khối hạ phẩm Băng Linh Thạch.

Nhưng mục đích quan trọng nhất của chuyến đi này – đổi một ít đan dược có ích cho gia tăng tu vi – vẫn chưa đạt tới.

Dù sao Thái Hư môn nhiều nhất chính là loại đệ tử Luyện Khí kỳ cao cấp giống như hắn, nếu có loại đan dược này bán ra, chỉ sợ sẽ bị mua sạch không còn trong nháy mắt. Cho dù là bán với giá trên trời, Thái Hư môn cũng không thiếu một ít tu sĩ đến từ những đại gia tộc tu tiên giàu có, sẵn lòng vung ra từng đống lớn linh thạch để mua đan dược.

Tìm cả một vòng vẫn không tìm được đan dược thích hợp, Triệu Địa có chút bất đắc dĩ. Chẳng lẽ trong nửa năm tới, tu vi của hắn sẽ phải dừng lại ở tầng thứ mười một sao? Với tư chất Linh Căn của hắn, cho dù dùng thượng phẩm linh thạch tĩnh tọa tu luyện, cũng rất khó thăng lên một cấp trong một quãng thời gian ngắn.

Triệu Địa buồn bực nghĩ như vậy, đồng thời cũng đi vào cửa hàng bán đan dược cuối cùng trên Cổ Lĩnh nhai.

- Đan dược có ích cho tu vi của tu sĩ Luyện Khí kỳ cao cấp ư?

Chưởng quỹ cửa hàng là một thiếu phụ vẫn còn phong vận dư âm, lặp lại câu hỏi của Triệu Địa, sau đó mới nói:

- A câu hỏi của đạo hữu, mỗi lần hội giao dịch diễn ra đều có không dưới hai ba mươi người hỏi tới. Đáng tiếc linh dược trợ giúp cho tu vi hữu hiệu như Tẩy Tủy đan, Dịch Cân hoàn... thật sự là cực ít lưu thông ra ngoài. Tuyệt đại đa số dưới tình huống vừa mới luyện ra lò đã bị tranh nhau mua hết, tạm thời bản điếm cũng không có những linh dược này.

- Thứ đan cũng không có sao? Nếu có, ta cũng mua thử một ít.

Triệu Địa lại hỏi.

- Thứ đan ư? Cũng không có, thứ này bán đắt không ai mua, bán rẻ cũng không kiếm được bao nhiêu linh thạch, toàn là tặng kèm theo lúc bán đan dược bình thường.

Thiếu phụ tiếc nuối nói, một lát sau nàng lại nói:

- Bất quá bản điếm có một loại đan dược, cũng có hiệu quả đối với tu sĩ Luyện Khí kỳ cao cấp gọi là Dưỡng Thần đan. Không biết đạo hữu có từng nghe qua hay chưa?

- Dưỡng Thần đan ư, phải chăng là một loại đan dược có thể gia tăng thần thức tu sĩ? Bất quá ta nghe nói hiệu quả tăng lên hết sức không rõ ràng, cơ hồ không có tác dụng gì.

Triệu Địa suy nghĩ một hồi, hồi đáp.

Thiếu phụ hé nhoẻn miệng cười, nói:

- A, đạo hữu nghĩ như vậy sai rồi. Dưỡng Thần đan quả thật có thể gia tăng thần thức tu sĩ, bất quá gia tăng thần thức không rõ ràng trực tiếp giống như gia tăng linh lực. Nhưng bản nhân có thể bảo đảm, chỉ cần dùng một lượng thứ đan nhất định, đạo hữu nhất định có thể cảm nhận rõ ràng thần thức có biến hóa cực lớn. Thuốc này đã tồn tại hơn ngàn năm, nếu chỉ có hư danh làm sao có thể tồn tại cho đến ngày nay?

- A, chưởng quỹ nói có lý, Dưỡng Thần đan này có giá thế nào?

Triệu Địa cảm thấy có hứng thú với Dưỡng Thần đan này, trước kia hắn không cảm thấy thần thức không đủ dùng, bây giờ sau khi thường xuyên luyện khí mới phát hiện chỗ cần dùng tới thần thức quá nhiều, thần thức không đủ làm gì cũng không thuận tiện.

- Năm mươi linh thạch một viên, nếu như một lần mua nhiều, bản điếm sẽ tặng thêm một số thứ đan.

Thiếu phụ báo ra một cái giá khiến cho Triệu Địa cảm thấy có thể chấp nhận.

Sau khi Triệu Địa mua mấy viên Dưỡng Thần đan cùng với một số lớn Dưỡng Thần đan thứ đan, bèn tìm một góc vắng tháo đấu bồng xuống.

Sau đó hắn đi Đa Bảo các trắng trợn không kiêng nể mua sắm một ít tài liệu luyện khí phụ trợ thường dùng. Những thứ này cũng không trị giá bao nhiêu linh thạch, hắn cũng không cần đề phòng gì.

Về phần nguyên liệu chế phù, hắn suy nghĩ một hồi rốt cục quyết định tạm thời không mua. Hắn cũng đã tính toán xong, sẽ tranh thủ thời gian sắp tới học tập đạo luyện khí. Còn việc luyện chế phù lục Luyện Khí kỳ trung cao cấp, đợi sau này hãy tính.

Sau khi đi hai vòng ở Cổ Lĩnh nhai không gọi là lớn lắm này, không còn nhìn thấy thứ gì ly kỳ nữa, Triệu Địa bèn đi tới tiệm trà Tiên Khách Mính nằm ở cuối đường, ngồi xuống gọi một bình Vân Vụ Linh Mính đặc sản của Khuông Lư sơn mạch, vừa thưởng thức trà vừa chờ Giản Hinh Nhi.

Vân Vụ Linh Mính này không hồ là thượng đẳng linh trà, lá trà xòe ra như đao, xanh tươi mơn mởn. Nước trà có lẫn màu vàng trong màu xanh biếc, thậm chí có vài tia sương trắng mờ mờ ngưng tụ ở miệng chén mà không tiêu tan.

Mới vừa uống vào miệng, Triệu Địa liền cảm giác được một mùi hương thơm ngát mê người, thần thanh khí sảng, thấm vào tận đáy lòng người. Hắn uống thêm một hớp, lại thấy mùi vị tinh thuần, nhấm nháp kỹ lại thấy trong vị nồng đậm có hơi chát thanh, thật là có hậu. Cho dù Triệu Địa là người không hiểu về trà đạo, uống vài hớp cũng cảm thấy ngon.

Đến khi Triệu Địa uống hơn một nửa bình Vân Vụ Linh Minh, rốt cục Giản Hinh Nhi cũng đã xuất hiện.

“Thần sắc thật là cao hứng!” Đây là ấn tượng nảy sinh khi Triệu Địa vừa nhìn thấy Giản Hinh Nhi. Lúc này hai gò má Giản Hinh Nhi ửng đỏ, trên trán đổ mồ hôi lấm tấm, đôi mắt trong veo như nước toát ra thần sắc hưng phấn. Cộng thêm y phục màu hồng phấn trên người nàng càng lộ ra vẻ xinh đẹp động lòng người.

Nàng vừa xuất hiện trong quán trà, lập tức liền hấp dẫn không ít ánh mắt. Rất nhiều tu sĩ đều làm như vô ý liếc nhìn qua, kể cả Triệu Địa bên cạnh cũng bị người ta liếc nhìn mấy lần.

- Có đổi được thứ gì tốt hay không?

Triệu Địa khẽ mỉm cười hỏi, đồng thời đưa cho nàng một chén linh trà.

- A, huynh đoán thử xem.

Giản Hinh Nhi úp úp mở mở. Dường như nàng đang khát, sau khi nhận lấy linh trà uống một hơi cạn sạch. Sau đó nàng tiện tay phóng xuất một đạo Cách Âm thuật, một màn hào quang nhỏ nhàn nhạt bao bọc Triệu Địa cùng nàng vào trong đó.