Chưởng quỹ dịch trạm ngừng một chút như cố ý nhấn mạnh, sau đó mới nói tiếp:
- Có lẽ là thiếu gia cũng đã từng nghe qua danh tiếng Hiên Viên đại đế, đây là bậc đế vương truyền kỳ, bằng vào lực của mình cơ hồ thống nhất toàn bộ mười mấy quốc gia ở miền Đông Thiên Nguyên đại lục. Mặc dù Đại Hạ đế quốc do ngài thành lập có lịch sử không lâu, chỉ kéo dài được ngàn năm, nhưng đã sinh ra ảnh hưởng vô cùng rộng lớn sâu xa. Hiên Viên đại đế tuổi già không để ý tới chính sự, đặc biệt xây dựng Hiên Viên thành này làm hành cung, cuối cùng dưỡng già ở Hiên Viên thành này.
- Thậm chí có truyền thuyết, có bảo tàng khổng lồ trong lăng mộ Hiên Viên đại đế cũng ở trong Hiên Viên thành, khiến cho rất nhiều nhân sĩ chạy tới dò tìm, nhưng mấy vạn năm qua thủy chung vẫn không ai tìm được.
- Còn một giả thuyết khác là Hiên Viên đại đế căn bản không có lăng mộ. Vị đế vương truyền kỳ này hành sự kỳ lạ, cũng rất có khả năng không chôn của cải theo mình. Hiên Viên đại đế thuở nhỏ cuộc sống nghèo khổ, nhưng thiên phú hơn người. Tin đồn ngài không cha không mẹ, lại có thể một tuổi đọc sách biết chữ, hai tuổi tập võ, ba tuổi nói ra những đạo lý còn sâu sắc hơn cả người lớn vài phần. Lúc năm tuổi vì tư chất thông minh cho nên được Huyện lệnh địa phương nhìn trúng, mời ngài làm tham mưu. Sáu tuổi bằng vào tài hoa hơn người chấn nhiếp cả nước, mười tuổi đã thống lĩnh quận phủ phát triển thành một châu...
Mấy tên người làm làm việc cũng hết sức nhanh nhẹn, chỉ qua không tới nửa canh giờ, trong khi La chưởng quỹ vẫn còn đang thao thao bất tuyệt giới thiệu sự tích truyền kỳ về Hiên Viên đại đế, bọn họ cũng đã chuẩn bị xong những thứ mà Triệu Địa cần.
Triệu Địa vung tay lên, cắt đứt lời La chưởng quỹ đang cảm thấy miệng khô lưỡi khô, chỉ nói một câu “Đi Loan Thành” liền lên xe ngựa, bỏ lại La chưởng quỹ sau lưng.
La chưởng quỹ không thèm đề ý, ngược lại cảm thấy thiếu gia người ta có tiền hẳn nên ra vẻ như vậy, trong lòng lại càng tin hơn vài phần về thân phận của Triệu Địa.
Triệu Địa ngồi xe ngựa rời khỏi Hiên Viên thành không lâu, Bảo Lợi đương trên Trường An nhai ôn ào giống như một chảo dầu sôi.
- Cái gì, không thấy tiểu từ kia ư? Cái gì gọi là không thấy, ngươi đừng nói với ta rằng vết thương trên người hai người các ngươi là bị hắn đánh. Tiểu tử này nhìn qua đã biết không phải là kẻ biết võ công, lý nào hai người các ngươi không đánh lại hắn? Có lẽ là hai người các ngươi muốn nuốt lấy hai mươi lăm lượng vàng kia, cho nên sử dụng khổ nhục kế này để gạt ta chăng? Hừ, nói cho các ngươi biết, lúc lão tử dùng chiêu số này, các ngươi vẫn còn đang quấn tã...
- Cái gì, thương thế kia là chính các ngươi đánh sao? Các ngươi không đi bắt tên tiểu từ quê mùa kia, lại đánh nhau làm gì? Chớ dùng lời gạt ta, nói thật ra ta định chia đều hai mươi lăm lượng vàng cho ba người chúng ta, hai người các ngươi mỗi người có thể được chia bảy tám trăm lượng bạc, còn có cái gì không hài lòng, ngay cả ta cũng chỉ được một phần mà thôi. Các ngươi nghe cho kỹ, thức thời thì ngoan ngoãn giao vàng ra đây, bằng không để cho ta tra ra dấu vết, sẽ làm cho các ngươi chỉ có thể nuốt vào mà không thể nhả ra!
- Chớ có làm bộ, quỳ xuống cũng bằng vô dụng, nếu giao vàng ra, ta sẽ cho các ngươi quỳ xuống...
Hiên Viên thành cách Loan Thành không tới hai ngàn cây số, vả lại đường đi toàn là đại lộ bằng phẳng. Theo Triệu Địa suy đoán, ban ngày lên đường, buổi tối nghỉ ngơi có thể đi được hai, ba trăm cây số một ngày, chừng bảy, tám ngày là có thể chạy tới. Những ngày qua hắn vẫn một mực nhắm mắt dưỡng thần, cơ hồ không rời khỏi xe ngựa.
Phong Hỏa Báo Bao Đại Trụ là một tên tiểu đầu mục sơn tặc trên Xà Dữ sơn. Mười mấy năm trước, một nữ thân nhân y bị một phú gia công tử vũ nhục, xấu hổ suýt chút nữa nhảy sông tự vẫn. Sau khi thiếu nữ này được người cứu sống bèn lên quan phủ trạng cáo tên phú gia công tử kia, kết quả không biết vì sao ngược lại bị khép vào tội gây chuyện, giam vào trong huyện nha.
Thuở ấy vóc dáng Bao Đại Trụ hết sức cường tráng, sức lực mạnh mẽ kinh người, tính khí cũng vô cùng nóng nảy. Sau khi y nghe nói chuyện này, trước hết bèn đi tìm tên công từ kia nói lý, lại bị gia đình nhà đó đánh cho vỡ đầu sứt trán. Bao Đại Trụ vô cùng nóng giận, vào một đêm trời tối đen như mực châm dầu đốt cháy cả nhà tên công tử kia, sau đó trốn ra ngoài Loan Thành ngàn dặm làm sơn tặc.
Một ngày này, Phong Hỏa Báo Bao Đại Trụ đang ở một nơi kín đáo trên đỉnh núi như thường lệ, giám thị người qua lại trên quan đạo dưới chân núi, chợt nhận được tin thám tử tiền tuyến báo lại, có một chiếc xe ngựa “có hàng”. Mặc dù nhìn qua hai chiếc xe ngựa này cũ nát, lại chỉ có hai con ngựa kéo, trên xe chỉ có một xa phu. Theo dấu bánh xe để lại trên mặt đường, có thể thấy hàng hóa vận chuyển trên xe không nhẹ. Thám tử còn nhắc nhở y nếu muốn động thủ phải mau mau một chút, bởi vì phía sau không xa có một chiếc xe ngựa bốn ngựa kéo, sợ là không lâu sẽ đuổi kịp.
- Đi Lạc Phượng khẩu bày mai phục, tới giờ lập tức động thủ, tốc độ phải nhanh.
Bao Đại Trụ lập tức truyền lệnh xuống.
- Có cướp, chạy mau!
Lúc Triệu Địa đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần trong thùng xe, chợt nghe hai tên xa phu kinh hô thất thanh. Dường như hai tên xa phu này đã tập luyện từ lâu, xe ngựa vừa dừng bánh đã lập tức chia ra hai bên nhào xuống, sau khi lăn lông lốc mấy vòng bèn nhanh chân bỏ chạy.
- Đừng chạy! Những lời này có đến từ sơn tặc, cũng có đến từ Triệu Địa. Nhưng cũng không có ai đuổi theo, hai tên xa phu trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng. Tốc độ biến mất nhanh chóng như vậy, dường như không kém gì mấy con tuấn mã vốn đã được rèn luyện.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Triệu Địa cũng từ trong xe đi ra. Hắn xuất hiện trước xe ngựa dùng thần thức quét một lần, đã biết xảy ra chuyện gì.
Bảy tám tên sơn tặc đang đánh cướp một chiếc xe ngựa phía trước, mà hắn bất quá chỉ là đúng lúc đi ngang qua mà thôi. Không biết đây coi như là Triệu Địa không may, hay là những tên cường đạo này xui xẻo.
Nếu đã bị hắn bắt gặp, hắn cũng không thể khoanh tay. Bao Đại Trụ đang định vung đao lấy mạng khổ chủ của xe ngựa kia đang quỳ dưới đất cầu xin, chợt thấy một thiếu niên nhà giàu không nhanh không chậm từ trong xe ngựa phía sau đi ra, giọng điệu uể oải nói:
- Ta không nhìn thấy gì cả, cũng sẽ không nói gì, chi bằng các ngươi cho ta đi qua. Sau này đường ai nẩy đi, cũng không ai làm khó dễ ai.
Mặc dù giọng điệu của hắn dường như có vẻ van xin, nhưng không hề lộ chút sợ sệt nào.
Bao Đại Trụ hừ lạnh một tiếng, y ghét nhất chính là loại phú gia công tử này, chết đến trước mắt còn bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ không biết chữ chết viết như thế nào sao. Y đưa mặt ra hiệu cho một tên sơn tặc đen đúa gầy gò ở gần Triệu Địa, tên kia lập tức hô to một tiếng:
- Người có thể đi, để tính mạng lại!
Đồng thời điên cuồng múa tít đại đao trong tay, đánh về phía Triệu Địa.
Thiếu niên nhà giàu thở dài, tên sơn tặc đen đúa nghĩ thầm:
- Lúc này mới than thở đã chậm rồi!
Đây cũng là ý nghĩ cuối cùng trong đời y.
Triệu Địa chẳng qua chi phóng xuất một Hỏa Cầu thuật lúc tên sơn tặc này xông lên, nháy mặt đã đốt cháy y thành tro bụi. Những tên sơn tặc khác nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này, nhất thời ngẩn người ra một lúc.
- Chạy mau!
Không biết tên sơn tặc nào đầu óc nhanh nhẹn kêu lên, đám sơn tặc kể cả Bao Đại Trụ vội vàng vứt đi vũ khí nặng nề, chạy như ong vỡ tổ vào trong rừng rậm hai bên quan đạo.
Triệu Địa đưa mắt nhìn những sơn tặc này thoát đi, cũng không có ý muốn đuổi theo. Hắn không có hứng thú chủ trì công đạo, đối phó đám phàm nhân này. Hơn nữa hắn cũng chỉ là đi ngang qua nơi đây, rất nhanh sẽ đi tới Lưu Vân phường thị xa xôi, càng không sợ những người này thấy mặt mình sẽ gây ra tai họa gì. Người tu tiên vốn không chung sống cùng một thế giới với phàm nhân.
“Đây là cái gì?” Triệu Địa chợt phát hiện ra trong đám vàng bạc rơi rải rác bên cạnh xe ngựa một chiếc tiểu đỉnh kỳ quái. Tiểu đỉnh này có ba chân hai quai, còn có một nắp đỉnh. Trên nắp đỉnh và thân đỉnh tròn trịa có khắc hoa văn kỳ quái, nhìn kỹ một chút, có thể thấy những đạo phù văn này dường như vật sống.
Tiểu đỉnh này rất giống pháp khí của tu sĩ, nhưng lại không hề thấy chút linh quang chớp động nào. Chuyện thật sự khiến cho Triệu Địa cảm thấy kinh hãi trong lòng chính là, rõ ràng hắn đã nhìn thấy tiểu đỉnh này ở đâu đó. Tiểu đỉnh này cho hắn cảm giác cực kỳ quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời làm sao cũng không nghĩ ra.
Hắn nâng tiểu đỉnh lên cần thận nghiên cứu, phát hiện dưới đá tiều đỉnh dường như có khắc chữ. Sau khi quan sát cẩn thận. Triệu Địa giật mình kinh hãi, khẽ kêu lên:
- Càn Khôn! Không ngờ đây lại là hai chữ Càn Khôn trong cổ Hán ngữ!
Chỉ trong thoáng chốc, Triệu Địa đã nhớ ra mình từng thấy tiểu đỉnh này ở đâu.