Mị Vương Tướng Môn Thế Gả Phi

Chương 34: Chiến thần Cửu vương hồi quân doanh




“Ngươi, lên đây cho ta!” Quản sự cao to, giọng cũng cao, tiếng nói hùng hậu có lực xuyên thấu khiến tất cả mọi người đều nhất thời giật mình.

Tiểu Thúy ngây ra, ngón tay bởi vì căng thẳng quá độ mà nắm chặt, lòng bàn tay đều là bùn cát do thao luyện trên sân, nói thật ra, Liễu Lâm Ba cả ngày ở trong phủ điên điên dại dại, nha hoàn dưới tay nhưng thật ra chưa từng chịu qua ủy khuất gì, Liễu Lâm Ba sẽ không để cho chuyện như vậy phát sinh, trêu chọc phá hoại gì đều có chủ nhân võ công cao cường hữu dũng hữu mưu che chở, thời gian lâu dài dưỡng thành cái kẻ chuyên làm nũng giỏi khoa môi múa mép, nhưng là hiện tại, hết thảy đều rối loạn.

Tiểu nha hoàn thân thể run cầm cập, nước mắt vòng quanh nhưng lại không để rơi ra, khiến người ta nhìn thực sự đau lòng.

“Ta, ta không đứng dậy nổi.”

“Người khác đều không có chuyện gì, ngươi sao lại nhiều chuyện như vậy, mau lên đây cho ta! Dựa vào người như ngươi đi đánh trận, sớm đã bị kẻ địch cắt cổ ! Lên!”

Tiểu Thúy sắc mặt càng thêm trắng bệch, rõ ràng bị dọa cho phát sợ, lúc này liền dứt khoát không dám lên tiếng.

“Người đến, đem hắn kéo ra ngoài cho ta! Không phục tùng mệnh lệnh, xử theo quân pháp, hai mươi đại bản!”

“Vâng!” Tướng sĩ đứng bên cạnh ôm quyền, liền đi về hướng Tiểu Thúy, Liễu Lâm Ba đứng ở hàng sau, vội vàng chạy lại ngăn cản đường đi của hai người kia.

“Đại nhân, người xem hắn đúng là mệt muốn chết rồi, không phải cố ý không phục tùng mệnh lệnh, bọn họ mới vừa vào quân doanh rất nhiều cái không biết, sau này sẽ chú ý nhiều hơn.”

“Muốn thay hắn cầu xin?” Quản sự híp lại con mắt nhìn về phía Liễu Lâm Ba, trực giác nói cho hắn, thiếu niên này tuyệt đối không phải vật trong ao.

Liễu Lâm Ba gật đầu, “Đúng vậy.”

Chỉ thấy ánh mắt thiếu niên trước mặt lấp lánh có thần, ánh mắt sắc bén từ nhún nhường chuyển thành tức giận. “Ta có nguyên tắc của ta, quân doanh có quy củ của quân doanh”, Tả tiên phong ngữ khí nghiêm khắc, mang theo ý tứ không hề thương lượng.

Tuy rằng ở cổ đại ngây người mười sáu năm, nhưng là loại sự tình bất bình đẳng này phát sinh trước mắt, dù là ai cũng không chịu được, Liễu Lâm Ba nắm chặt nắm đấm, nàng không hối hận đến quân doanh, chỉ là hối hận liên lụy Tiểu Thúy.

Nghĩ tới đây, Liễu Lâm Ba nắm chặt nắm đấm không sợ hãi ánh mắt sắc bén của hắn, bước dài tiến lên, nhìn thẳng vào quản sự.

“Ông muốn thế nào mới bằng lòng bỏ qua cho hắn?”

“Muốn xin tha cho hắn, chỉ cần ngươi thắng ta!”

Nghe được lời này của Tả tiên phong, mọi người đều là cả kinh, quá, quá ngoài ý muốn !

Trong quân doanh của Cửu vương gia cao thủ như mây, ngọa hổ tàng long, một quan tiên phong lại cùng một tân tướng sĩ tỷ thí? Đây là tình huống gì?

Liễu Lâm Ba hơi nhướng mày, chẳng lẽ, là vị quản sự này cố ý nhằm vào mình, cho nên mới lấy Tiểu Thúy ra khai đao?

Trong chớp mắt, Tả tiên phong đã thủ thế chờ đợi, từ trên đài cao phi thân xuống, đứng trước mặt mọi người, nhìn chằm chằm Liễu Lâm Ba.

Liễu Lâm Ba tuy rằng tập võ từ nhỏ, thế nhưng đối với khinh công cổ đại vô cùng sùng bái, mặc kệ là trong phim truyền hình hay tiểu thuyết, đều yêu thích các tình tiết đánh nhau có sử dụng khinh công, mỗi đứa trẻ trong lòng đều có một giấc mộng đại hiệp, khi còn bé cảm thấy nếu có thể bay tới bay lui đó là một sự tình cỡ nào suất, lớn rồi mới biết, có thể bay ở trên trời, ngoại trừ đi máy bay, cũng chỉ có mấy kẻ vênh váo thích khoác lác.

Vị trước mắt này, nghiễm nhiên chính là thể kết hợp, vừa biết bay, còn thập phần trâu bò.

“Ông nói thật?”

“Tất nhiên là thật.”

“Được, vậy đến đi.”

Nhưng mà vào lúc này, Tả tiên phong lại nói tiếp “Thế nhưng, nếu ngươi thua, liền phải thay hắn nhận hai mươi đại bản, trục xuất khỏi quân doanh.”

Liễu Lâm Ba cũng coi như nhìn ra, đây là cố ý gây khó khăn cho nàng, nói vậy Tả tiên phong này là một kẻ cực kỳ ích kỉ, sợ thuộc hạ tài năng xuất chúng công lao vượt qua cả hắn!

Tiểu Thúy cả người đã ướt đẫm mồ hôi, nghe xong lời này liền rùng mình một cái, tiểu thư nhà mình tuy rằng võ công cao cường, nhưng là dù sao cũng là một cô nương, nam nữ sức mạnh cách xa, Hàn Ngọc chết tiệt này, lúc mấu chốt lại không thấy bóng dáng, còn nói cái gì tiến quân doanh phải gặp mặt nhiều hơn, chưa ăn cơm , đã được khoản đãi một bữa đại bản.

“Lâm huynh đệ, ngươi cần phải nghĩ kĩ a!”, một nam tử cùng lều với Liễu Lâm Ba không nhịn được hảo hảo khuyên bảo.

“Ngươi tốt nhất nghĩ rõ ràng rồi hãy đưa ra quyết định, võ công của ngươi cực kỳ thâm hậu, ngày sau tiền đồ tốt đẹp chờ ngươi, bây giờ hối hận vẫn còn kịp.” Tả tiên phong nhướn lông mày, bất ngờ nói lời ý vị sâu xa.

“Ta không hối hận!”

“Ai nha, người này làm sao lại ngốc vậy, đây chính là quân doanh tiên phong quan a, võ công hắn cho dù tốt cũng sao có thể đánh thắng được!”

“Tiền đồ tốt đẹp như vậy liền bị huỷ, không đáng a!”

Mọi người ngầm nghị luận sôi nổi, quản sự dĩ nhiên không có ngăn cản, giống như cố ý để cho nàng nghe , Liễu Lâm Ba tự nhiên là nghe vào trong tai, nhưng chưa từng để ở trong lòng hay để ý tới.

“Ta Tiêu Triển không có nhìn lầm huynh đệ, Lâm huynh đệ quả nhiên có tình có nghĩa!”, nam tử ở cùng lều Liễu Lâm Ba lại mở miệng nói.

“Nếu ngươi không hối hận, vậy liền bắt đầu thôi!”, Tả tiên phong lời này vừa nói ra đã bước lên võ đài, Liễu Lâm Ba thấy hắn đã chuẩn bị kỹ càng, mũi chân hơi điểm nhẹ, cả người giống như chim nhạn phi thân đứng ở trên đài.

Nhanh như chớp giật, khinh công lặng yên không một tiếng động càng khiến dưới đài thán phục liên tục, nghị luận sôi nổi, vị tướng sĩ mới vào quân doanh này võ công cao như vậy, có thể tưởng tượng được, ngay cả người mới đã lợi hại như vậy, tiên phong quan đại nhân sẽ có bao nhiêu khó đối phó.

Mọi người vì Liễu Lâm Ba toát mồ hôi lạnh, đồng thời, cũng ở trong lòng yên lặng cổ vũ trợ uy.

Một tiếng chiêng lanh lảnh vang lên, Tả tiên phong động tác nhanh như chớp giật, hướng về phía Liễu Lâm Ba nhào tới, xem vết chai trên tay hắn, liền biết người này nhất định là quanh năm sử dụng kiếm đồng thời am hiểu sử dụng kiếm, tay không tranh đấu, thật ra lại giúp nàng nhiều hơn một phần thắng.

Liễu Lâm Ba uyển chuyển như du long, nhanh như chớp hóa giải từng chiêu thức, dưới đài các tướng sĩ cùng hít khí lạnh con mắt trợn tròn xoe không dám có một tia thờ ơ.

Rất nhanh, Tả tiên phong liền không chịu nổi , gót chân vừa động, từ trên giá binh khí phía sau lấy ra một thanh bảo kiếm vô cùng sắc bén, nắm trong tay rồi quay người lại, nhún mũi chân mượn lực như cung dời khỏi dây hướng về phía Liễu Lâm Ba bên này vọt tới, bảo kiếm vung lên đâm tới bả vai.

Động tác bất ngờ khiến người ở dưới đài đều không kịp phản ứng lại, Tiểu Thúy đầy mặt đều là mồ hôi, sợ hãi che miệng lại hôn mê bất tỉnh.

Liễu Lâm Ba đang muốn né tránh, bảo kiếm trong tay Tả tiên phong đột nhiên bị một luồng ngoại lực khống chế, ở thời điểm ai cũng không thấy rõ là xảy ra chuyện gì, xoạt một tiếng bảo kiếm bay ngược vào vỏ, yên tĩnh trở về trên giá binh khí.

“Tham kiến Cửu vương gia!”

Tả tiên phong rầm một tiếng quỳ ở trên lôi đài, mọi người nghe tiếng quay đầu nhìn lại, người đỏ thẫm ngồi trên cao kia không phải Cửu vương gia còn có thể là ai? Lương Kiêu giờ khắc này trong tay còn nắm một mảnh vải tương tự đai lưng.

Mọi người không hẹn mà cùng nhường ra một con đường, “Tham kiến Cửu vương gia!”

“Lâm huynh, chúng ta rốt cục lại gặp mặt!”

Lương Kiêu nhảy xuống ngựa, vòng qua một đám lớn quỳ trên mặt đất trực tiếp điểm múi chân bay vọt lên đài cao, trong con ngươi không che giấu được mừng rỡ kích động.