Mị Vương Tướng Môn Thế Gả Phi

Chương 2: Ngươi muốn anh hùng cứu mỹ nhân?




“Làm vương phi có hoa quế cao ăn không?”

“Có có, trong vương phủ món gì ăn ngon đều có”

“Tốt lắm, ta gả!”

Nghe được lời ấy, Tiểu Thúy cùng Lý ma ma đi theo phía sau Liễu Lâm Ba liếc nhau, đều hít vào một ngụm khí lạnh.

“Phu nhân, đại tiểu thư thần trí không bình thường, người cũng không đẹp, tự nhiên là không xứng với Cửu vương gia, gả đi hất lên khăn voan chẳng phải là muốn chọc giận vương gia, đây chính là con dâu của đương kim thánh thượng, chịu tội giống như là khi quân a” Lý ma ma nói ra lợi hại trong đó, vẫn khom người, âm thanh không tính quá lớn, nhưng ở tiền thính ai cũng đều nghe rõ ràng.

“Lớn mật! Thân là nô tỳ, cũng dám nói thế với chủ tử nhà mình, thánh chỉ của hoàng thượng viết rõ ràng, nữ nhi của Đại tướng quân, lẽ nào ngươi dám nói nàng không phải nữ nhi của tướng quân?”

Giờ mới nhớ đến nàng là trưởng nữ, ở trong mắt người ngoài, nàng chỉ là một cái truyền thuyết, không có ai chân chính biết Tướng quân phủ đến cùng có đại tiểu thư hay không, quản sự thường lui đưa đồ ăn cho Tướng quân phủ cũng chỉ biết Tướng quân phủ có nữ nhân ngu si, từ đây, các loại đồn đại ở dân gian lưu truyền sôi sùng sục.

“Nô tỳ không dám nô tỳ không dám, nô tỳ không phải ý đó” Lý ma ma trên mặt một bộ dạng hối hận, bên trong lại đang nén giận, nếu như phu nhân còn sống thì tốt, đã sớm không ưa tiểu đề tử này, không nghĩ tới thật sự lên làm gia chủ mẫu, lại còn ngược đãi đại tiểu thư. (cách gọi khinh miệt)

“Thôi, trong phủ đang có chuyện vui, liền tạm thời bỏ qua cho ngươi một lần, đưa đại tiểu thư về phòng chuẩn bị một chút, đầu tháng sáu phải gả tới vương phủ ”

“Vâng”

Liễu Mộc Nhiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, quân quyền của Lương Quốc toàn bộ đều nằm trong tay Cửu vương gia Lương Kiêu, nhưng thái tử chung quy vẫn là thái tử, năm ngoái trong cung vừa thấy, đã làm cho nàng mất hồn, thái tử tuấn lãng bất phàm, quanh thân quý khí, trọng yếu chính là người ngài ấy thích không giống Cửu vương gia, xác thực là, khụ khụ, nữ nhân.

Nếu hắn không thương hương tiếc ngọc, hoán đổi cũng tốt, tương lai không làm hoàng hậu cũng là hoàng phi, vẫn được nở mày nở mặt, nhị phu nhân vừa nghe nữ nhi chung tình với thái tử, suy nghĩ một phen, quả thật có chút đạo lý.

Đều nói người ngốc có cái phúc của ngốc, đúng là tiện nghi cho cái nha đầu điên điên khùng khùng kia.

Liễu Lâm Ba vừa về tới Bắc Uyển liền thu hồi bộ dạng si ngốc, hai người theo ở phía sau thở vắn than dài.

“Có cái gì phải buồn, gả đi dù sao đãi ngộ cũng vẫn hơn ở nơi này” đúng là không nhìn ra nàng cao hứng, cũng không thấy nàng không cao hứng, tâm tình của nàng từ trước đến nay không biểu hiện ở trên mặt.

“Tiểu thư, người người đều cho rằng vương gia thú chính là nhị tiểu thư” Tiểu Thúy lời còn chưa nói hết liền bị Liễu Lâm Ba tiếp tới.

“Người không quan tâm bề ngoài mới thật sự là người có nội hàm, thời trẻ qua mau, người cũng có thời điểm nhan sắc suy tàn, không phải chân tình đều sẽ không lâu dài, tướng mạo thôi, ta không lo lắng, chiến thần rong ruổi sa trường sẽ không đến mức điều đó cũng không hiểu đi, huống hồ, hắn không thích nữ nhân, ta xem trọng điểm ấy!” Hai người bọn họ xem như là thân tín của nàng, vẻ ngoài chân thực của nàng các nàng cũng biết, có điều, trên mặt chỉ có một thứ có thể giải, máu! Ngoại trừ Liễu Lâm Ba quý phủ này không người nào biết, kể cả Liễu tướng quân.

“A?” Hai người gần như cùng lúc kinh ngạc há to miệng, người ta còn sợ gả đi không được sủng ái, tiểu thư lại không để ý điểm ấy.

Các nàng đương nhiên không biết, nàng cũng chính là muốn gả đi để được thanh tĩnh thôi, gả mà không hôn, vô cùng tốt vô cùng tốt!

Đông cung

Ngoài thư phòng, một hắc y nhân khom người, thanh âm đè nén nói “Thái tử điện hạ, thuộc hạ có chuyện quan trọng bẩm báo ”

“Đi vào” từ bên trong truyền đến một trận thanh âm trầm thấp đầy uy hiếp.

Hắc y nhân đẩy cửa tiến vào, trở tay đóng cửa lại, thái tử Lương Khải đang ngồi bên cạnh bàn, một thân cẩm bào màu đỏ tía, đầu đội quan ngọc, tướng mạo tuấn mỹ.

“Chuyện gì?” Lương Khải tiếp tục xem ghi chép sự vụ trong tay.

“Thuộc hạ tra được, Nam Lăng vương gần đây đang tìm kiếm một người, thoạt nhìn có vẻ vô cùng để ý, là một người rất trọng yếu.”

“Nga? Người nào?” Lương Khải thả xuống ghi chép, nổi lên hứng thú.

“Là một bạch y nữ tử ”

“Hừm, có chút thú vị” Lương Khải nghe được tin tức này cảm thấy hết sức hứng thú, ngón tay nhẹ gõ lên bàn, âm thầm suy nghĩ.

Hoàng đệ này của hắn cư nhiên cũng có một ngày động tâm, trước đây đại thần trong triều vì nịnh bợ hắn không biết lén la lén lút đưa đến bao nhiêu là mỹ nữ, tất cả đều bị hắn đuổi ra khỏi phủ, đến ngay cả phụ hoàng đưa cũng không ngoại lệ, mẫu hậu lần nào nhắc tới vì hắn lập phi nạp thiếp cũng bị hắn trì hoãn, không nghĩ tới nguyên lai đã có người trong lòng.

Lương Kiêu a Lương Kiêu, ngươi cũng có ngày hôm nay!

Lương Khải không còn thấy phiền muộn như trước, trên mặt đều là ý cười.

Lương Kiêu 11 tuổi ra chiến trường, đến nay chưa từng chiến bại, Lương quốc hoàng đế ngày càng thiên vị hắn, dân gian bách tính càng ủng hộ hắn nhiều hơn, coi hắn giống như thần mà tôn kính, đế vương, phải có dân tâm mới có được thiên hạ, Lương Kiêu không thể nghi ngờ là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của hắn, hận không thể loại bỏ cho yên tâm.

“Ngươi tức khắc xuất cung, cũng đi tìm tung tích bạch y nữ tử kia. ”

“Xin nghe chỉ dụ của thái tử điện hạ.” hắc y nhân ôm quyền rởi khỏi thư phòng, muốn tìm, tự nhiên sẽ có cách để tìm, hiện tại đầy đường dán bức họa của Liễu Lâm Ba, tùy ý liền có thể lấy được một tờ, đối chiếu với bức họa tìm không khó lắm.

Lương Kiêu, không nghĩ tới ngươi cũng có nhược điểm, ca ca ta đánh giá ngươi quá cao, chính là không biết ta bắt sống bạch y nữ tử kia, ngươi sẽ là phản ứng thế nào, Lương Khải cong khóe môi, rất chờ mong ngày đó.

“Tiểu thư, ngài đây là muốn mê đảo bao nhiêu nữ tử trong thiên hạ đây?” Sáng sớm ngày thứ hai, Liễu Lâm Ba tâm tình tốt liền đổi một thân áo bào màu trắng, tóc đen búi gọn, đầu đội ngọc quan, cố ý dùng bút tô đậm đôi lông mày thanh tú, đôi con ngươi giờ phút này càng giống như nhìn rõ nhân sinh tam kiếp, óng ánh rạng rỡ.

Tính ra còn có hơn mười ngày liền phải gả đi, sau đó khó tránh khỏi không tiện xuất môn, nàng thật muốn ra ngoài hóng mát một chút.

“Nhớ lấy đi ra ngoài phải gọi ta là công tử ”

“Nô tỳ thất lễ, Liễu công tử thỉnh” Tiểu Thúy cúi người, có dáng có vẻ hành lễ.

Liễu Lâm Ba cười sáng lạn, gấp cây quạt gõ một cái lên đầu nàng, cất bước ra khỏi phòng, một thân trang phục như vậy cũng chỉ có thể đi từ cửa sau.

“Thả ra ta! Thả ra ta! Các ngươi tránh ra, tránh ra, đừng đụng vào ta!” Liễu Lâm Ba đang tản bộ trên đường, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm kiềm nén của nữ tử, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng cười thập phần lưu manh.

“Chủ nhân, người đi mau, không cần lo cho nô tỳ!”

A, ở nơi phố lớn phồn hoa như vậy lại có thể phát sinh chuyện như thế?

Liễu Lâm Ba nhất thời nổi nóng, bước nhanh tới đẩy đám đông chen chúc tìm nơi phát ra tiếng kêu, một tên nam tử quần áo đẹp đẽ quý giá mang theo hai tên tùy tùng vây quanh một cô gái có vẻ là thiên kim tiểu thư cùng bốn nha hoàn xung quanh, trong tay nắm quạt giấy hất cằm cô nương kia.

Mấy nữ tử kia đều bị lôi kéo đến quần áo xộc xệch, lệ tuôn đầy mặt, thất kinh.

Haiz, năm nữ tử bị một nam nhân trêu đùa một chút biện pháp đều không có.

“Ban ngày ban mặt, đùa giỡn con gái nhà lành, các ngươi có còn liêm sỉ hay không!”

Thật vất vả mới tìm được một mỹ nhân như vậy, đang muốn Bá Vương ngạnh thượng cung, lại nghe được có người cắt ngang, nam nhân bộ dạng công tử cực kỳ thiếu kiên nhẫn xoay người lại.

“Liêm sỉ? Ngươi muốn anh hùng cứu mỹ nhân phải không?”

(“Bá vương ngạnh thượng cung” là thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang. (muốn biết cụ thể, thỉnh đọc gg :3) Nghĩa rộng của cụm từ “Bá vương ngạnh thượng cung” rất đơn giản, “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” tạm hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ” ; mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian” [aka “rape”] ; mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên cổ nhân vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” để thay thế cho hai từ “cưỡng gian”) -