Mị Vương Tướng Môn Thế Gả Phi

Chương 11: Bản công tử bồi nàng, thế nào?




“Tiểu khất cái đó chính là bị ôn dịch.”

“Hả?” Tiểu Thúy mắt trợn trắng một cái ngất đi.

Mấy ngày trước Liễu Lâm Ba nào dám đem chuyện này lộ ra, Tiểu Thúy chắc chắn sẽ không bị nhiễm ôn dịch, bởi vì Liễu Lâm Ba đã sớm nhân lúc nàng không chú ý len lén thêm vào thức ăn thuốc phòng ôn dịch.

Lần này hay rồi, Liễu Lâm Ba không thể làm gì khác hơn là đem hai người hôn mê bỏ lên ngựa, một người dẫn theo hai con ngựa tiến vào thôn.

“Cửu gia, có người bóc bố cáo! Đã ở trong thôn cứu giúp không ít thôn dân, hôm nay không có ai bị tử vong!”

“Được! Tăng thêm số lang trung tới đó, cần phải phụ trợ thần y dập tắt ôn dịch gây hại cho bách tính này!”

“Vâng! Xin nghe ý chỉ của vương gia!”

“Chờ đã, đi chuẩn bị một chút, sau đó ta đi tới dịch khu xem thử.” Lương Kiêu đi đường lớn nên so với Liễu Lâm Ba tới trễ một ngày, vừa mới vào Xuất Vân thành đợi phủ nha dàn xếp ổn thỏa đã nghe được tin tức tốt như vậy, thực sự là làm người ta phấn chấn.

Xuất Vân thành gần một tháng mưa to, khí hậu vô cùng ẩm ướt, chính là thời kì ôn dịch bệnh tật tràn lan bốn phía, Lương Kiêu sao không vội, lông mày lộ ra một vệt sầu lo, chắp tay đứng ở phía trước cửa sổ.

“Cửu gia, ngài thân thể ngàn vàng, hay là đừng đi, dù sao dịch bệnh vẫn còn chưa được khống chế toàn bộ!” Hàn Ngọc đứng sau lưng Lương Kiêu, bóng lưng kia toát ra khí phách khiến người ta không hiểu sao khiếp sợ.

“Thiên hạ muôn dân, người người bình đẳng, sao có thể phân chia cao thấp quý tiện, mau đi chuẩn bị một ít lương thực và vật dụng hàng ngày, sau đó theo ta đến thôn Lê Minh thăm dân chúng.”

“Vâng.”

Hàn Ngọc xoay người kéo cửa đi ra ngoài, sau đó sai khiến Tri phủ đi chuẩn bị.

Đông cung.

Vào giờ phút này, thái tử đồng dạng chắp tay đứng phía trước cửa sổ, mắt phượng uy nghiêm, mặt như lãnh nguyệt, hàn khí quanh thân khiến người ta không dám tới gần.

“Điện hạ, thuộc hạ vô năng, không tìm được người.” hắc y thị vệ đi tới trước mặt Lương Khải, ôm quyền nói.

“Vẫn là không tìm được!” Lương Khải nắm trong tay bức tranh lẩm bẩm.

Trong dự liệu, nhưng vẫn không khỏi có chút thất vọng.

Hắc y thị vệ nghe thấy lời ấy lập tức ngã quỵ ở mặt đất, “Thuộc hạ vô năng, thỉnh điện hạ trách phạt!”

“Đứng lên đi.”

Lương Khải cho là chính mình đã nhìn quen các nữ nhân trong cung lục đục với nhau, nhưng khi thật sự thấy người trong bức tranh liền muốn đem nàng ôm vào trong ngực, xóa đi tia ưu thương nhàn nhàn giữa hai hàng lông mày kia.

Ngay đêm Cửu vương gia đại hôn, hắc y thị vệ tận mắt thấy Liễu Lâm Ba, thời điểm tự mình trở về bẩm báo, một cơ sở ngầm khác lại truyền đến tin tức, nói không bắt được, người cũng mất dấu.

“Điện hạ, còn có một tin tức không biết có nên nói hay không?”

“Nói!”

“Có người nói đất phong của Cửu vương gia phát sinh lũ lụt gây ra ôn dịch, bách tính ốm chết vô số, không ngờ, một vị bạch y công tử đến, kê ra một phương thuốc, tự mình sắc thuốc. Chỉ đạo làm sao phòng chống ôn dịch, không nghĩ tới, không còn nghe nói nơi đó có người nào chết nữa, người nơi đó đều cho rằng công tử kia là thần tiên hạ phàm, cứu vớt bách tính trong họa nạn.”

“Bạch y thiếu niên kia tướng mạo thế nào?” Lương Khải hỏi tiếp ngay sau đó.

“Có người nói mặt như quan ngọc, tuấn mỹ bất phàm, tựa như tiên nhân.”

“Đi xuống đi” Lương Khải ánh mắt sáng lên một chút, tuy rằng không biết bạch y công tử đó có phải là cô nương kia, nhưng là, ở Nam Lăng, địa bàn của Cửu đệ, đúng là có chút ý tứ, thân là huynh trưởng cần phải ân cần thăm hỏi, Lương Khải gợi lên khóe môi, khẽ cười thành tiếng.

“Tiểu Thúy, chúng ta phải đi nhanh về nhanh!”

“Vâng, tiểu thư.” Tiểu Thúy chậm rì rì đi theo sau lưng Liễu Lâm Ba, hai ngày nay đúng là mệt muốn chết, thôn này không nhỏ, người bị lây ôn dịch cũng rất nhiều, chủ tớ hai người hầu như không ngủ không ngừng chẩn bệnh sắc thuốc.

Liễu Lâm Ba quay đầu lại nhìn nàng một chút, Tiểu Thúy phùng má lè lưỡi.

“Công tử, nô tỳ muốn ăn bánh đậu xanh!”

“Được!”

Liễu Lâm Ba đi gấp, trên người chỉ có một bộ nam trang cùng một bộ nữ trang trong bọc hành lý, cả ngày ở dịch khu, không thường tắm rửa khẳng định là không được. Liễu Lâm Ba mang theo Tiểu Thúy ở trong rừng cây thay trang phục, sau đó đi ra lại đã biến thành bạch y tung bay mỹ nhân tuyệt sắc.

“Trước tiên dẫn ngươi đi ăn bánh đậu xanh, sau đó chúng ta đi mua một ít nam trang để mặc, dù sao như vậy cũng không tiện, đúng rồi, dược phẩm cũng không đủ, chiếu theo phương thuốc mua nhiều hơn một chút.”

“Được, toàn bộ nghe theo chủ tử!”

Liễu Lâm Ba từ rừng cây trực tiếp rời khỏi thôn Lê Minh, trên đường cái người đến người đi, rìa đường thanh âm mấy người bán rong thét to không dứt, bách tính nhìn thấy Liễu Lâm Ba không khỏi đứng lại quan sát, đều suy đoán đây là cô nương nhà ai bộ dạng lại thoát tục như vậy.

Trong thành trấn khôi phục chút sinh khí, Liễu Lâm Ba tâm tình thật tốt mang theo Tiểu Thúy đi tới một tửu lâu.

“Cô nương, ngài là ăn cơm hay ở trọ a?” Tiểu nhị khách điếm Duyệt Lai nhìn thấy Liễu Lâm Ba cùng Tiểu Thúy đứng ở cửa, vội vàng chào đón.

“Ăn cơm.”

“Được rồi! Hai vị thỉnh!” tiểu nhị dẫn Liễu Lâm Ba ngồi vào một cái bàn phía trước.

“Cô nương, ngài xem ngồi chỗ này được không?” Đến quá muộn, nhã gian đều bị bao, tiểu nhị không xác định được vị cô nương thoạt nhìn cao quý như vậy có thể đồng ý ngồi ở đại sảnh người đến người đi dùng cơm hay không.

“Không có chuyện gì, làm phiền.”

Nguyên bản tiểu lâu huyên náo lúc Liễu Lâm Ba tiến vào trở nên im bặt, đều dùng ánh mắt kinh diễm hướng về bên này đánh giá.

“Cô nương, muốn ăn cái gì?” Thái độ nhiệt tình như vậy làm cho Liễu Lâm Ba rất là hưởng thụ, ngẩng đầu nhìn lên, tiểu nhị kia không chớp mắt nhìn mình chằm chằm.

“Một đĩa bánh đậu xanh, một bình trà Long Tĩnh, cùng các món ăn đặc sắc của quán.”

“Được rồi, thỉnh cô nương chờ!”

Chỉ chốc lát, đồ ăn toàn bộ được đưa lên, Liễu Lâm Ba tự cầm lấy ấm trà rót trà, nâng chung trà lên, tinh tế thưởng thức.

Trong đại sảnh thực khách trong lúc dùng cơm, thỉnh thoảng quét mắt sang phía bên này, dung nhan tuyệt sắc siêu phàm thoát tục lại thêm phong thái thưởng trà hờ hững tao nhã, thực sự khiến người ta thấy cảnh đẹp ý vui.

“Tiểu mỹ nhân, uống trà như vậy có phải quá tịch mịch không, bổn công tử bồi nàng, thế nào?” Một tiếng trêu đùa làm người ta phiền chán đến cực điểm lọt vào tai, chờ lúc Liễu Lâm Ba ngẩng đầu lên, tên nam tử mặc áo bào màu xanh lam đã ngồi vào trước mặt Liễu Lâm Ba, đang không chớp mắt nhìn chằm chằm mặt nàng, ánh mắt dời xuống, không ngừng đánh giá dáng người xinh đẹp của nàng.

Liễu Lâm Ba nhìn lên, nam tử kia ánh mắt hèn mọn, phía sau còn vài gia đinh đang đứng, nghĩ đến đây hẳn là thiếu gia nhà giàu.

Nam tử thấy Liễu Lâm Ba chậm chạp không để ý tới chính mình, liền ăn gan hùm mật gấu đưa tay ra bắt lấy bàn tay nhỏ trắng mịn của Liễu Lâm Ba.

Trong đại sảnh thực khách đều vì Liễu Lâm Ba lau mồ hôi, người này là con trai độc nhất của Huyện thái gia nơi này, háo sắc thành tính, trong nhà thê thiếp thành đàn, vẫn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, nhìn thấy cô nương xinh đẹp liền muốn tiến lên đùa giỡn một phen, trong thành bách tính đối với hắn cũng không có biện pháp gì.

Thời điểm mọi người đang lo lắng không thôi, liền nghe được một tiếng kinh hô rất lớn, chỉ thấy nam tử kia đột nhiên từ trên băng ghế gào một tiếng nhảy lên!

“Tiểu tiện nhân! Ngươi dám đối với bổn công tử bất kính!” Chỉ thấy nam tử kia một bên chửi ầm lên một bên đầu đầy mồ hôi từ trên tay rút xuống ngân châm.

“Là ngươi bất kính với ta trước, nhận mà không báo đáp là có lỗi, có qua có lại mới toại lòng nhau, ta hiểu.”