"Quý đại ca, ngươi đang giận ta sao?"
Trên mặt Bách Lí Hồng Trang nở nụ cười lấy lòng, tiến đến trước mặt Quý Văn Bân.
Kể từ khi nàng tới nơi này, người đầu tiên đối xử tốt với nàng chính là Quý Văn Bân.
Nàng không muốn bởi vì chuyện như vậy làm hỏng quan hệ của hai người, đưa than trong những ngày tuyết luôn là tình ý sâu nặng nhất.
"Ta nào dám giận ngươi." Quý Văn Bân nói với giọng lộ ra vài phần lạnh nhạt cùng với bất mãn.
"Quý đại ca!" Bách Lí Hồng Trang gọi một tiếng, "Ngươi cũng biết tình cảnh của ta cho tới hiện nay, lúc ấy ta đang bị tướng quân cấm túc, nếu như nói thật tên họ sẽ rất bất lợi, chỉ có thể che giấu tung tích."
"Trừ chuyện đó ra, ta chưa làm bất cứ điều gì lừa gạt ngươi."
Quý Văn Bân vẫn không nói lời nào. Hôm nay, sau khi hắn nghe nói tới tin tức này, hắn thật sự rất khiếp sợ. Hắn không bao giờ nghĩ rằng, bằng hữu hắn vẫn luôn tự hào đã lừa gạt hắn.
"Nếu Quý đại ca không muốn nhìn thấy ta, ta đây sẽ đi trước."
Khuôn mặt Bách Lí Hồng Trang trở nên buồn bã cô đơn, nhưng thời điểm quay ra và bước chân về phía cửa, trong lòng lại bí mật đếm số.
"Ba."
"Hai."
"Một."
"Đợi đã!" Giọng nói của Quý Văn Bân vang lên, ngay sau đó bất đắc dĩ thở dài, "Ài, ta cũng biết tình cảnh của ngươi là bị ép buộc."
Thời điểm khi hắn vừa mới biết Bách Lí Hồng Trang lừa gạt mình, hắn thật sự đã rất tức giận. Nhưng sau khi bình tĩnh nghĩ lại, cảm thấy Bách Lí Hồng Trang thực sự có nỗi khổ bất đắc dĩ.
Vừa mới nghe Bách Lí Hồng Trang nói như vậy, oán giận trong lòng hắn đã hoàn toàn tiêu tan, cũng cảm thấy đau lòng thay Bách Lí Hồng Trang.
"Hắc hắc." Bách Lí Hồng Trang vui vẻ tươi cười, "Ta biết Quý đại ca hiểu tình đạt lý, sáng suốt đại nghĩa, nhất định sẽ hiểu ta!"
Quý Văn Bân không thể nào vui mừng giống như Bách Lí Hồng Trang, "Ta nghe nói một tháng sau ngươi sẽ thành thân với Thần Vương gia, đây chính là sự thật?"
"Đúng vậy!"
"Vì sao hoàng thượng lại vội vàng tứ hôn như thế?"
"Hoàng thượng chắc là không hài lòng với ta đi!"
Bách Lí Hồng Trang nhoẻn miệng cười. Một nhân như nàng thật sự không thể tồn tại sự dễ chịu ở trong mắt hoàng thượng. Hoàng thượng hy vọng nàng sớm thành hôn với Đế Bắc Thần một chút cũng là sự tình hợp lý.
"Nếu vậy, ngươi thật sự nguyện ý gả cho Đế Bắc Thần sao?"
Người khác không biết, nhưng Quý Văn Bân thật ra biết rằng, Bách Lí Hồng Trang rất quen thuộc với Đế Bắc Thần.
Lúc trước, hắn từng nhìn thấy Đế Bắc Thần vài lần ở trong Thần Y Phường, chẳng lẽ tứ hôn lần này là do Đế Bắc Thần đã khẩn cầu hoàng thượng?
"Ta cảm thấy Đế Bắc Thần cũng không tệ lắm." Bách Lí Hồng Trang cười nhẹ, "So với Hiên Viên Hoàn, hắn đáng tin hơn nhiều."
"Thật sự quyết định?"
Mặc dù Quý Văn Bân cảm thấy lời này của mình có chút dư thừa. Rốt cuộc đây chính là do hoàng thượng tứ hôn, ai dám kháng chỉ?
Nhưng hắn vẫn không thể không hỏi, bởi vì hắn hy vọng Bách Lí Hồng Trang sẽ không hối hận.
"Quyết định." Bách Lí Hồng Trang nói giọng rất nhẹ, nhưng rất kiên định.
Sau khi Bách Lí Hồng Trang mua một đống dược liệu ở Vạn Dược Phường, mở ra Thần Y Phường, mỗi ngày nàng đều hốt bạc. Thời điểm mua dược liệu không bao giờ phải tính toán và xác nhận lại giống như lúc trước.
Nhìn thấy Bách Lí Hồng Trang mua một lần nhiều dược liệu như vậy, Quý Văn Bân nghi hoặc nói: "Hồng Trang, ngươi mua nhiều dược liệu như vậy để làm gì?"
Bách Lí Hồng Trang nhướng mày cười, "Bí mật, ta có một số sự tình cần phải làm."
Quý Văn Bân không nhịn được bật cười, Bách Lí Hồng Trang căn bản đang tỏ vẻ thần bí, muốn gợi lên lòng hiếu kỳ của hắn, vì thế hắn không tiếp tục hỏi nữa.
Sau khi để hết dược liệu vào túi Càn Khôn, Bách Lí Hồng Trang lại đi về phía Thiên Bảo các.
Thiên Bảo các chính là một gian cửa hàng chuyên bán đồ cho người tu luyện lớn nhất hoàng thành, quy mô này vượt rất xa những cửa hàng khác.
Nơi đó, chỉ có phú quý nhân gia mới có thể đặt chân tới.