Nhưng mà, bà có con cháu của bà, ta lại có gia đình của ta.
Nhà cửa ở Quân gia thôn đã biến thành mồ mả, chỉ có hoa dâm bụt rơi tản mạn ở đầu thôn.
Mấy năm
trước, ta đã biết Hạ Hầu Uyên là một người có tâm tư cực kì kín đáo,
trước khi đối phó với người khác phải đặt bẫy ổn thỏa, bày thiên la địa
võng, khiến kẻ đó mất lòng tin của vua. Khi kẻ đó đã bị nghi ngờ, y sẽ
thu thập liệt kê những chứng cứ không thể chối cãi, khiến kẻ đó không
còn chỗ để trốn. Còn phải tìm kẻ chết thay cho hành vi của mình, để cá
lọt lưới có đối tượng trả thù, lúc này mới dốc toàn lực ra đòn hiểm.
Y không bao giờ ra mặt làm người xấu, cho nên năm đó khi Quân gia sắp bị
đưa lên đoạn đầu đài, y buộc phải ra tay, còn liên tục xin thánh chỉ của Hoàng đế miễn tội cho những gia tộc thân thuộc với Quân gia. Lúc ra
lệnh chém đầu, ai ai cũng có thể thấy được vẻ mặt thương xót khi thấy
người chịu hình của y.
Chuyện y thao túng, trước khi hành động đều phải làm họa không dính thân mới bắt đầu sắp đặt, cho nên y rất ít khi phạm sai lầm.
Chỉ cần có
thể đạt tới mục đích cuối cùng, y không hề để ý tới hư danh, chỉ cần đạt được lợi ích. Vì vậy y mới nói câu “không thể khinh suất” như vậy. Ta
nghĩ, vừa nãy y cũng không bị Ô Mộc Tề chọc giận, chỉ có điều văn võ bá
quan bị Ô Mộc Tề kích động, địa vị thái tử của y sẽ bị lung lay. Hơn nữa bởi vì Ô Mộc Tề lấy Ninh Khải Dao làm chiến lợi phẩm, khiến y cảm thấy y sẽ tổn thất một thế lực, vì vậy mới không thể không ứng chiến. Mặc dù
có chiến đấu thì cũng phải trang bị áo giáp chỉnh tề… Nếu như là Ninh
vương, e chừng sẽ thấy mặt nạ bức bối mà không thèm đeo… Thế nhưng y lại che kín người, đơn giản y biết, bộ giáp bạc này thực sự có thể ngăn cản được câu thích tiễn.
Bởi vì có
hai người đã thực chiến bằng bộ giáp này, mà y lại cho rằng hai người đó không thể nào dây vào nguy hiểm: Lâm mỹ nhân dùng lưỡi dao Thanh Ti
thái tử ban thưởng mà nàng ta vẫn mang theo bên mình để lấy mạng ta,
nhưng Thanh Ti lại không thể đâm rách áo giáp bạc. Lúc áo giáp bạc chế
thành, Hạ Hầu Thương điều trăm người đến lập trận chiến đấu, mấy chục
cây kiếm thương đồng thời đâm vào người nhưng Hạ Hầu Thương lại không có vết thương nào. Tin tức này sẽ không chờ đến buổi dạ yến. Ô Mộc Tề lên
tiếng khiêu khích, thế nhưng y lại lui về phía sau từng bước, để cho Ô
Mộc Tề chọc tức văn võ bá quan, đến cuối cùng y mới tức giận nhận lời
khiêu chiến của Ô Mộc Tề, làm như không thể không ứng chiến. Vào trận
chiến, y lại khiến cho Ô Mộc Tề tưởng rằng y vì thể diện nên mới chấp
nhận yêu cầu.
Cho nên Ô Mộc Tề mới có thể khinh địch ứng chiến, bắn hết sạch tên, khiến mình trở thành kẻ tay không giết giặc.
Lúc này, y
có thể chuyển bại thành thắng, để lộ bản lĩnh thật sự của mình. Bởi vì Ô Mộc Tề dùng ngôn ngữ lăng mạ mọi người, khiến họ tức giận không nguôi,
thái tử cùng đường phản kích, tất nhiên được mọi người hò reo khen ngợi, cho dù thái tử ra tay nặng cũng không hề gì.
Cú tung mình cuối cùng đó không thể giết chết Ô Mộc Tề, nhưng lại có thể khiến tâm
mạch y bị tổn thương, không thể cưỡi ngựa bắn tên được nữa.
Y đã tính
toán rõ ràng tất cả, biết chắc rằng mình có áo giáp bạc hộ thân, nếu Ô
Mộc Tề bị thương nặng có thể khiến bọn Tây Di ngậm bồ hòn.
Nhưng y
không biết, tuyệt kỹ của y đối với ta mà nói đã không còn là bí mật nữa… Thính Đào Tiểu Trúc là chỗ y huấn luyện mỹ nhân để phái đi mật thám các phủ, cũng chính nơi y ẩn thân luyện võ. Ta đã tới nơi đó, làm sao có
thể không tìm hiểu được chứ? Đặc biệt là võ công y luyện tập cần phối
hợp với thuốc, một vài loại thuốc quý hiếm được vận chuyển vào phủ không ngừng. Mặc dù chuyện này bí mật, nhưng cứ mãi như vậy, thiên hạ nào có
bức tường nào không bị gió lùa? Nếu không phải bởi vì chính y cần, sao y phải tốn nhiều tiền tài sức của như vậy để tìm kiếm những kì trân dị
vật kia?
Những ngày
làm thái tử, y áo mũ sạch sẽ, vô cùng chải chuốt, ngay cả vẻ mặt cũng
được huấn luyện như tẩm gió xuân, cẩn thận tỉ mỉ. Cho nên, nhất cử nhất
động của y vẫn luôn tự nhiên thoải mái, khiến người ta sinh lòng ngưỡng
mộ, đó là lí do mà cho dù y dồn sức tấn công cú cuối cùng cũng mang dáng điệu phi phàm như vậy… Nếu lưu manh trên giang hồ đánh nhau, đánh ngã
người ta xuống đất rồi, sau đó sẽ giẫm chân lên mặt kẻ đó. Nhưng nếu vậy thì không phải là y nữa rồi, còn ta thì có thể… Cho nên, y chọn tư thế
lạc nhạn đẹp nhất, tung mình lên trời rồi lao xuống. Mà lúc này, màu tím trên môi Ô Mộc Tề đã nhạt bớt, ngực bị y đánh gãy hai cái xương sườn,
mà miệng lại phun máu, tất nhiên không còn sức đánh trả. Theo y, lúc này là cơ hội an toàn nhất để dồn toàn lực đánh đối phương.
Nhưng mà y
không ngờ rằng tư thế lạc nhạn đẹp thì đẹp đấy, vốn là không chê vào đâu được, nhưng tung mình lên trời, nếu kẻ tấn công nằm vừa hay nằm bên
dưới, sẽ để lộ sơ hở duy nhất trên người, đó chính là phần háng.
Y cho rằng mình đã dồn đối phương vào đường cùng, cho rằng tình thế nghiêng về phía y, cho nên y mới dồn hết sức tấn công.
Thế nhưng y lại không ngờ rằng Ô Mộc Tề làm tất cả những điều này chỉ vì cú tấn công cuối cùng của y.
Tiếng kêu
kinh hãi trên quảng trường dường như truyền đến từ chân trời, tiếng bước chân lộn xộn vang vọng đâu đây, ta chỉ có thể nhìn rõ vân đỏ cát tường
trên viên gạch màu xanh trơn nhẵn sáng bóng dưới chân y.
Đột nhiên, có người đứng hai bên tóm lấy ta, ném ta ra giữa bữa tiệc, lại có người đá lên đầu gối ta, ta liền quỳ xuống.
Giọng nói già nua tôn quý kia vang lên: “Trông coi cô ta nghiên ngặt, đừng để cho cô ta có cơ hội chuồn mất!”
Một giọng
nói khác cũng cất lên theo: “Hoàng tổ mẫu, liên quan gì tới nàng? Người
cũng thấy rõ bộ giáp này, bộ giáp này hoàn toàn không tổn hao gì cả!”
“Được rồi,
mời Ninh vương điện hạ đến Tây Thu các nghỉ ngơi, không được sự cho phép của ai gia, không cho nó ra khỏi điện một bước!”
Hoàng hậu cũng cất giọng đau buồn: “Uyên nhi, con sao rồi? Hoàng thượng, người nên phân xử cho thần thiếp….”
“Đừng ngăn
bổn vương, mau cho thái tử uống thuốc này… Nếu không….” Đây là tiếng Ô
Mộc Tề. Y bị mấy tên thị vệ bao vây xung quanh, thị vệ mà y mang theo
cũng bị khống chế. Thân hình y lảo đảo, sắc mặt trắng bệch, cuối cùng
ngã nhào xuống đất. Dưới ánh đèn, bình sứ trong tay phản xạ ánh sáng như băng tuyết.
Có tiếng đao kiếm giao nhau, như tảng băng giữa trời rét đậm, lạnh lẽo đến thấu
xương. Ta hơi ngẩng đầu, thấy một đám người mang chiếc sập gỗ lim chạy
hấp tấp tới.
Chưa kịp
nhìn rõ, đã có người đè đầu ta xuống, còn có người kéo ta đi. Không biết kéo bao lâu, mới nghe thấy cửa gỗ lim kẽo kẹt mở ra, người bị ném xuống như bao tải, rồi nghe thấy tiếng cửa đóng. Ta nằm dưới đất một lúc lâu, cho dến khi sàn gạch lạnh như băng chạm đến da, khiến làn da lạnh cóng
mới chậm rãi ngồi dậy.
Bầu trời
ngoài kia vẫn đen nghịt như vậy, đèn lồng treo trên cột ngoài sân điện
chưa tháo, vẫn chiếu sáng song cửa sổ cung điện hẻo lánh như ban ngày.
Ánh đèn chiếu vào từ song cửa sổ khắc hoa, rơi xuống mặt đất, như một
bức tranh thủy mặc, nhạt mà không tan.