Mị Tướng Quân

Chương 4: Diễm sắc




Tuy Mị Nhụy mặc y phục màu đen nhưng khi nghe nàng nói vậy thì ta không khỏi cau mày: "Nói như vậy thì họ đã phát hiện ra ngươi là nữ nhân rồi sao?"

Mị Nhụy lộ vẻ ngượng ngùng, cúi đầu nói: "Chủ tử, do nô tỳ làm hỏng chuyện, nô tỳ sẽ nghĩ cách giải quyết, tuyệt đối không để liên lụy đến người. Nô tỳ đến đây cũng chỉ muốn báo cho chủ tử một tiếng. Chủ tử...... sau này người nhất định phải hành sự cẩn trọng."

Nói xong Mị Nhụy định đẩy cửa đi ra. Nàng hiểu rõ vị trí của mình, biết rằng khi nhiệm vụ thất bại thì sẽ phải đối mặt với chuyện gì, còn có thể liên lụy đến người nhà. Nhưng sao ta có thể không cứu nàng?

Ta cản nàng lại, suy nghĩ một lát rồi nói: “Ngươi mau thay y phục thường ngày đi rồi chúng ta nghĩ cách.”

Mị Nhụy cười khổ: “Không còn cách nào đâu chủ tử! Hiện nay con đường duy nhất của nô tỳ là mở đường máu trốn ra khỏi phủ, chỉ có như vậy mới không liên lụy đến chủ tử. Chẳng bao lâu nữa họ sẽ bắt đầu lục soát khắp phủ, chủ tử yên tâm, nô tỳ đã xóa hết dấu vết rồi.” Mị Nhụy dừng lại rồi nói,“Mong chủ tử nói rõ chân tướng với thái tử, cầu xin ngài đối xử tử tế với người nhà nô tỳ.”

Mị Nhụy ho khù khụ vài tiếng rồi bỗng lấy tay bưng kín miệng, ta đưa khăn tay cho Mị Nhụy, thấy thoáng cái khăn đã sẫm máu liền biết nàng bị thương không nhẹ. Nếu thật sự như lời Mị Nhụy nói thì chỉ còn đường chết.

Ta nhíu mày rồi nói: “Ngươi tin ta đi, mau thay y phục thường ngày, ta sẽ có cách......”

Mị Nhụy còn định nói tiếp nhưng ta đã ra gian ngoài cầm y phục đến, vội vàng thúc giục Mị Nhụy thay đồ. Thấy Mị Nhụy hơi chần chừ nên ta nói luôn: “Nếu thái tử phái thêm người đến cũng chẳng biết người đó có dễ sai bảo như ngươi không. Hơn nữa với tính tình thận trọng của Ninh Vương, nếu phòng ta đột nhiên thiếu mất một người, ngươi cho rằng ngài không phát hiện ra trò hề này sao?”

Ánh mắt Mị Nhụy có nét ngờ vực nhưng khi nghe hết lời của ta thì nhanh chóng thay đồ. Ta lại giúp Mị Nhụy sửa sang lại dung nhan, gài chiếc trâm thường ngày hay đeo, lúc này mới nói: “Người còn chịu đựng được không? Chúng ta đi bái phỏng một người......”

“Vẫn chịu được ạ...... Chủ tử, lúc này còn ai giúp được chúng ta?”

Ta ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng ngoài song cửa, thản nhiên nói: “Trong vương phủ này, không ai giúp được chúng ta. Nhưng chúng ta lại có thể khiến nàng ta không thể không giúp.”

Vầng trăng vằng vặc treo trên bầu trời bao la u tối, dưới gốc cây đa vang tiếng châu chấu, ta và Mị Nhụy đến trước phòng Lâm mỹ nhân, khẽ khàng gõ lên tấm cửa sổ, rồi nói: “Lâm tỷ tỷ đã ngủ chưa?”

Mãi lâu sau, ánh nến mới tỏ, Lâm mỹ nhân nói vọng từ trong phòng ra: “Muội muội, có chuyện gì vậy? Để mai hẵng nói......”

Thấy Lâm mỹ nhân không chịu mở cửa, ta liền cười nói: “Ta có một chuyện không rõ, muốn thỉnh giáo tỷ tỷ, không biết tỷ tỷ có thể giải thích nghi ngờ cho ta không?”

Lâm mỹ nhân liền nói: “Muội muội, gần đây ta bị nhiễm phong hàn, cả người bủn rủn, hay để mai......”

Ta thản nhiên nói: “Thật ra cũng không có chuyện gì cả, chẳng qua mấy hôm trước ta vô tình đi qua cây đa, có vài sợi lông trắng theo gió bay xuống, rơi trên tóc mai của ta......”

Lời còn chưa dứt, cửa phòng liền được mở ra. Lâm mỹ nhân đứng trước cửa, dù dung nhan tiều tụy tái nhợt, nhưng dưới ánh trăng vẫn động lòng người như trước.

Lâm mỹ nhân nói: “Mời muội muội vào phòng, ta cũng không biết muội muội có thói quen đi dạo vào buổi đêm đó......”

Lâm mỹ nhân chỉ mặc chiếc áo mỏng, khoác hờ áo choàng gấm bên ngoài, mái tóc phấp phới buông xõa bờ vai như được nhuộm mực. Nhưng nhìn từ sau lưng lại như đóa hoa yêu kiều e ấp chớm nở. Ta và Mị Nhụy theo Lâm mỹ nhân vào phòng, người hầu của nàng ta đã bị đuổi sang phòng bên cạnh từ trước, nàng đích thân châm trà cho ta, ta ngăn lại cười nói: “Vốn không muốn đến quấy rầy tỷ tỷ vậy đâu, nhưng người như ta nếu trong lòng có việc thì không sao ngủ yên. Huống chi đêm đen gió lớn, cành trúc đu đưa ngoài cửa sổ, ta không thể ngủ yên, cứ mở mắt ra lại thấy bóng dáng Tôn tỷ tỷ.”

Lâm mỹ nhân cười gượng, nói: “Ba tỷ muội chúng ta tuy cùng xuất thân từ phủ thái tử, nhưng Tôn mỹ nhân đã vậy, muội muội cũng không cần phải phiền lòng. Tôn mỹ nhân không có phúc, chúng ta không phải......”

Ta mỉm cười: “Chuyện này rất khó nói, chắc tỷ tỷ cũng biết ở biên cảnh Ninh Vương dễ dàng sai khiến thiên binh vạn mã chứ? Ninh Vương nổi tiếng thiên hạ vì trị quân nghiêm nghị. Nghe nói năm đó, Ninh Vương mới hai mươi tuổi đã nắm giữ tam quân, giết mười vị tướng quân có dã tâm mới khiến ngài yên lòng. Tỷ muội ta đều tận mắt chứng kiến kết cuộc của Tôn mỹ nhân......”

Tay Lâm mỹ nhân run lên, áo choàng suýt nữa tuột khỏi vai. Ta tiến lên buộc lại sợi tơ trên áo cho nàng, nhẹ giọng hỏi: “Nếu Ninh Vương biết trước khi Tôn mỹ nhân bỏ mình đã có người động tay động chân, tỷ nói xem Ninh Vương sẽ đối phó với kẻ động tay động chân này thế nào?”

“Muội muội nghĩ gì mà lạ thế, Tôn muội muội bị Vương gia xử tử ngay tại chỗ, e rằng thân thể cũng đưa vào bãi tha ma lâu rồi. Muội bảo làm sao Vương gia biết được Tôn muội muội bị người ta động tay động chân trước khi chết chứ?” Lâm mỹ nhân mỉm cười hờ hững, ngón tay quấn quanh sợi tơ trước người. Sợi tơ bóng loáng viền theo ngón tay rũ xuống.

Ta ngồi xuống trước bàn trà, âm thầm liếc nhìn Mị Nhụy. Mặc dù nàng thoa phấn nhưng hai má lại tái nhợt vô cùng, trong lòng vô cùng sốt ruột. Ta lại cười nói: “Chắc Lâm tỷ tỷ cũng biết ta xuất thân từ đâu chứ? Ta vốn là con gái của thợ săn, mặc dù chưa bao giờ đi săn thú nhưng cũng hiểu biết chút đỉnh về việc giết dã thú. Ở quê ta, thời tiết luôn rét buốt, mùa đông dài đằng đẵng, cây cối rậm rạp, nhưng cũng sinh trưởng loài gấu xám cực kỳ cao lớn. Gấu xám này vô cùng mạnh mẽ, cần mấy chục người hợp lực mới bắt giết được nó. Có đôi khi thậm chí còn phải hi sinh không ít mạng người mới xơ múi được chút. Nhưng mật của gấu xám này thì khác hẳn, cực kỳ bổ dưỡng, được mang bán đến Tây Vực. Có khi một bàn tay gấu cũng đổi được ngàn vàng. Việc được lời lãi kếch xù như vậy, làm sao có thể thay đổi chuyện người trước ngã xuống người sau tiến lên của đám thợ săn chứ? Nhưng người chết quá nhiều nên có một vị giỏi dùng thuốc nghĩ ra một cách khác. Chẳng những không làm tổn thương đến mật gấu, còn có thể đoạt lấy tính mạng nó. Nhưng dù người và thú, trăm lưới cũng thưa, làm sao có thể khiến nó chết vì độc mà mật gấu lại không sao?”

Ngón tay bấu lấy viền áo choàng của Lâm mỹ nhân trắng bệch, cười gượng nói: “Ta không phải thợ săn, làm sao biết được?”

Ta cười, lấy từ trong người ra một bọc giấy nho nhỏ và cẩn thận mở ra. Bên trong là sợi lông trắng ta nhặt được chỗ cây đa. Lâm mỹ nhân thấy thế nhưng sắc mặt không hề thay đổi, cười nói: “Đây là cái gì vậy? Ta không biết.”

Ta cười nói: “Tỷ tỷ không cần lo lắng, thứ này không nguy hiểm đến tính mạng con người, chẳng qua chỉ là hoa của loài cỏ sinh trưởng trên vùng đất rét lạnh mà thôi. Vả lại tương xung với hỏa ngọc mang tính chất cực nóng được chế tác ở Tây Vực. Dưới tác động của nóng lạnh liên tiếp tiến sâu vào kinh lạc (*), khiến thân thể cực kỳ ngứa ngáy giống như trúng độc...... Đúng rồi, vừa mới nói đến săn gấu, ta chưa nói xong nhỉ? Những thợ săn muốn giành món lời kếch sù đó nên đã suy nghĩ trăm phương ngàn kế. Cuối cùng cũng nghĩ ra cách này. Đưa hỏa ngọc Tây Vực vào thân thể của gấu xám, chỉ cần cỡ cây kim là được. Tiếp theo, rắc loài hoa ở vùng cực lạnh đó lên bãi cỏ, để gấu xám hít vào sợi lông trắng trong khi hô hấp. Kể từ đó, kinh lạc của gấu xám sẽ bị cảm giác cực lạnh và cực nóng giày vò. Nó nổi điên lên, hoặc lao người vào cây, hoặc lấy đá đập vào đầu cho đến khi chết. Hơn nữa, hai vật phẩm này vốn dĩ không có độc tính, tất nhiên không thương tổn đến mật gấu.”

(1) Kinh lạc: là đường khí huyết vận hành trong cơ thể, đường chính của nó gọi là kinh, nhánh của nó gọi là lạc, kinh với lạc liên kết đan xen ngang dọc, liên thông trên dưới trong ngoài, là cái lưới liên lạc toàn thân.

Lâm mỹ nhân cười nhạt, vỗ tay nói: “Không ngờ muội muội cũng có thiên phú kể chuyện. Chuyện này muội kể thật hay.”

Ta nói: “Khi Tôn mỹ nhân khiêu vũ, ta đã cảm thấy thần thái của nàng hơi khác thường. Dù chỉ những bước múa đơn giản mà lại nhầm được. Mặc dù không ai nhận ra nhưng tất nhiên không thể gạt được tỷ tỷ, thảo nào tỷ tỷ lại căng thẳng đến mức không ngừng uống rượu. Chắc rằng tỷ tỷ thấy Vương gia tặng hỏa ngọc cho Tôn mỹ nhân, trùng hợp biết cách này nên thừa cơ ra tay phải không? Đây là lần đầu tỷ giết người đúng chứ? Không ngờ rằng lại để Ninh Vương chiếm tiên cơ, miễn vấy máu bẩn đôi tay ngọc ngà của tỷ......”

Ta thoáng nghĩ. Phẩm tính của hỏa ngọc là cực nhiệt, tương xung tương khắc với nhiều vật phẩm. Với tài học rộng của Ninh Vương, sao có thể không biết? E rằng y cố ý sử dụng để Tôn mỹ nhân lộ sơ hở, để có kẻ nhân cơ hội ra tay? Đúng là chim sẻ rình sau mà.

“Tiếc rằng mặc cho muội nói rõ đến đâu, mọi người trong phủ đều biết Tôn mỹ nhân chết trong tay Vương gia.” Lâm mỹ nhân mỉm cười nói.

Ta thở dài: “Tỷ tỷ thật sự không hiểu Ninh Vương. Phàm có chút manh mối, ngài sẽ tìm hiểu tận tường. Nếu không trong phủ sao có thể ra vào vô số mỹ nhân như vậy? Mà phân nửa còn biến mất không còn tung tích. Nếu như có người dùng hai món này tiết lộ cho ngài biết, lại lơ đãng nói cho người trong phủ rằng mấy đêm trước ngày Tôn mỹ nhân chết vẫn hay tản bộ dưới gốc cây đa, thỉnh thoảng múa như thể tiên nữ, lúc đó ngón tay có màu trắng bạc thấp thoáng. Tỷ nói xem, Vương gia có sai người điều tra rõ ràng không?”

Sắc mặt Lâm mỹ nhân trắng bệch, ánh mắt lại cực kỳ sắc bén, nhưng cười khẽ: “Khá lắm, trong viện này chỉ có ba tỷ muội chúng ta, bây giờ lại thiếu một người. Cũng như lời muội nói, mỹ nhân trong Vương phủ ra vào nườm nượp như vậy, thiếu một hai người, muốn thì lại có người đưa đến người mới, Vương gia cũng không để ý đâu.”

Lâm mỹ nhân vừa nói vừa lả lướt đứng dậy, ngón tay cong lên bấu về phía yết hầu ta. Từ khi nàng ta thể hiện tài múa kinh diễm động lòng người, ta đã phát giác nàng ta dùng tài múa này để phòng thân. Từ khi tiến vào phòng ta đã có chuẩn bị, đứng cách xa nàng một cái cái bàn. Thấy nàng vừa di chuyển, ta vội ném bọc giấy trong tay ra trước ngực Lâm mỹ nhân. Bọc giấy vốn không chịu được lực, bên trong là một bình gốm sứ mỏng. Khi trúng vào ngực nàng, bình sứ mỏng vỡ vụn trong bọc giấy, chất lỏng bên trong thấm ướt vạt áo trước ngực nàng. Lần này nàng trở tay không kịp, hành động liền chậm lại. Ta thấy sắc mặt nàng thay đổi, tay đưa lên ôm ngực thì mỉm cười: “Lâm tỷ tỷ yên tâm, thuốc này chỉ làm tỷ tỷ chịu khổ mấy ngày mà thôi. Vài hôm là không sao nữa rồi.”

Nghĩ đến cảm giác bỏng rát trước ngực khiến nàng đau đến mức cong người, mồ hôi lấm tấm trên mặt. Nàng nói với ta: “Ngươi vẩy cái gì lên người ta vậy?”

Ta cười nói: “Cũng không có gì, vừa hay bí mật của tỷ tỷ nên muốn tỷ tỷ giúp ta một chuyện nhỏ. Tỷ tỷ yên tâm, thứ này không lấy mạng của tỷ đâu.”

Trong bóng đêm yên tĩnh, văng vẳng tiếng ồn ã đằng xa, cũng có tiếng kim loại trong sự hỗn loạn đó. Ta biết, điều nên đến thì ắt phải đến.

Đi khỏi phòng Lâm mỹ nhân, sắc mặt Mị Nhụy trắng bệch, đến đình viện thì không nhấc chân nổi. Ta đỡ nàng, nói: “Hay là ngươi cũng uống một viên thuốc ta vẫn hay dùng đi. Dù sao vẫn phải chống đỡ thêm một lúc nữa.”

Nàng gật đầu, ta tìm kiếm trong người, lấy bình sứ ra, đổ một viên thuốc đỏ tươi như hạt đậu đỏ ra rồi đưa cho nàng. Nàng nuốt vào theo nước bọt và thở nặng nề vài hơi rồi nói: “Chủ tử, việc gì phải nhiều lời vô nghĩa với Lâm mỹ nhân như vậy. Mặc dù nô tỳ bị thương nặng nhưng thân thủ của Lâm mỹ nhân cũng không cao, ném bình thuốc vào giữa ngực Lâm mỹ nhân cũng chẳng khó gì.”

Ta mỉm cười thản nhiên: “Như vậy chỉ có thể để lại trên người nàng ta vết thương mờ mờ ảo ảo, sao có thể khiến nàng ta hoảng sợ không biết phải làm sao, không dám nhiều lời, cho chúng ta thêm thời gian chứ?” Nói tiếp, “Vết thương của ngươi, dùng thuốc này hai ba ngày có khá hơn không?”

Nàng gật đầu, ta thở dài: “Nếu không phải tình thế bất đắc dĩ, ta cũng không để ngươi uống thuốc này.”

Nàng cười nói: “Nô tỳ vốn là kẻ hèn hạ, có thể vượt qua đại nạn, thì mạng này đã được chủ tử nhặt về rồi.”

Chẳng bao lâu sau, ngoài sân vang vọng tiếng vũ khí, các tướng sĩ cầm binh khí bao vây mọi cổng của viện, không cho bất luận kẻ nào ra vào. Phòng ta và phòng Lâm mỹ nhân đều bị trông coi nghiêm ngặt. Khi ta hoảng sợ đứng dậy khỏi bàn, đã thấy Ninh Vương mặc một chiếc áo lụa đính lông, mang vẻ mặt lạnh lùng bước vào phòng ta.

Đó là màu xám bạc xơ xác tiêu điều như buổi hoàng hôn.

Ta quỳ xuống hành lễ với vẻ mặt hoảng loạn: “Vương gia, đã xảy ra chuyện gì thế ạ? Sao phải phái người canh chừng chỗ thiếp?”

Y thản nhiên nói: “Trong phủ có thích khách. Có người nhìn thấy kẻ đó lao về phía này, bổn vương muốn đến điều tra.”

Quả nhiên, xảy ra chuyện như thế sao y có thể không đích thân ra tay chứ?

Ta cúi đầu nói:“Vương gia thật oan quá, cả đêm thiếp chỉ ở trong phòng, không thấy có thích khách nào ra vào đây cả.”

Bên tai vang lên tiếng kêu sợ hãi của vú già tạp dịch phòng bên, và cả tiếng xé rách quần áo hỗn loạn. Có vú già chạy khỏi phòng bên, quần áo trên người đã bị xé rách, dùng tay che trước ngực, vẻ mặt tuyệt vọng. Ta thấy vậy cả kinh nói: “Vương gia, dù họ là những đầy tớ già nhưng vẫn là con người, ngài để thuộc hạ làm vậy thì về sau họ phải làm người thế nào?”

Vẻ mặt y lạnh lùng: “Nếu bổn vương không làm vậy thì e rằng thích khách đã chạy mất dạng từ lâu rồi.”

Ta bất giác che lại trước ngực, vẻ mặt sợ sệt khiến sắc mặt y càng sầm xuống, lạnh lùng nói: “Ái thiếp tự làm hay để họ làm thay đây?”

Ta cả kinh, nhìn xung quanh. Trước cửa có hai thị vệ canh chừng, tay đặt lên chuôi kiếm, nhìn ta không chớp mắt, vẻ mặt lạnh như băng. Còn trong phòng còn có hai phụ nhân khỏe khoắn trông rất xa lạ.

Ta không thể ngờ rằng mình cũng gặp phải hoàn cảnh thế này.

Nhớ lại một ngày hè oi ả khó chịu, Tiểu Thất núp sau núi bơi lội bị ta vô tình bắt gặp. Ta muốn đùa với Tiểu Thất nên đã lấy hết quần áo của y. Tiểu Thất bao hai chiếc lá sen quanh hông so chiêu với ta, sau khi đoạt lại quần áo còn oán hận nói: Về sau cô cũng bị người khác nhìn thế thôi!

Lúc đó ta có tuyệt kỹ phòng thân, dù chìm trong mộng cũng có thể nghe thấy tiếng người trong vòng mười thước, hoàn toàn không thể đến gần người ta được. Không phải thấy Tiểu Thất gấp đến độ thẹn quá hóa giận, nghĩ rằng nếu y bực tức mấy ngày không nấu cơm thì ta cũng không thèm trả đồ cho y. Làm sao nghĩ đến tình cảnh như cá nằm trên thớt mặc người ta chém giết hôm nay chứ?

Ta cười khổ trong lòng. Nếu là trước kia, ta tuyệt đối không thể tưởng tượng được có ngày mình phải phơi bày thân thể ngọc ngà này cho người khác xem.

Ta khẽ nói: “Vương gia, ngài đã muốn kiểm tra thiếp, có thể cho binh lui không ạ?”

Y cười lạnh lùng: “Nàng yên tâm, nếu không có mệnh lệnh của ta, không kẻ nào có can đảm nhìn lén thân thể nàng đâu.”

Ta bỗng hiểu được, y muốn nhân cơ hội này làm nhục bọn ta. Cái chết của Tôn mỹ nhân chẳng qua chỉ là mở đầu mà thôi. Chuyện bức tử vài vị mỹ nhân thế này, y cầu còn không được.

Thì ra vị tướng quân yêu dân như con kia cuối cùng cũng chỉ là giấc mộng nhiều năm trước của ta thôi.

Nhớ rõ khi đó, doanh kỹ trong quân vẫn là tập tục xấu nhiều năm chưa giải bỏ, không biết bao nhiêu nữ nô thân quyến của quan lại phạm tội phải chịu vũ nhục mà chết ở biên doanh. Từ khi y chỉ huy tướng sĩ biên cương, đã huỷ bỏ tập tục xấu này, chỉnh đốn phong mạo biên cương. Mà nay, ở chính nội phủ mình, y lại giẫm đạp lên con người như thế.

Ta đứng dậy, nhẹ nhàng tháo nút buộc bên hông, cười nói: “Mệnh lệnh của Vương gia, thiếp không dám không nghe. Nhưng, Vương gia, đã vậy ngài có hài lòng không? Mặc dù thiếp xuất thân bần hàn, chẳng quả chỉ là một nữ tử thân bất do kỷ, qua hết tay kẻ này đến tay kẻ khác, mang hương sắc ra để hầu hạ người khác, cầu xin hết lời cũng chỉ vì mạng sống mà thôi. Thiếp biết Vương gia bởi vì chúng thiếp xuất thân từ phủ thái tử, nên dù chúng thiếp thế nào Vương gia cũng không tin tưởng. Nhưng Vương gia nên biết, chúng thiếp cũng chỉ là bèo dạt bờ đê mà thôi......”

Mặc dù giọng nói bình thản nhưng không thể ngăn nổi sự run rẩy nơi ngón tay tháo nút buộc sợi tơ bên hông. Thế mới biết, thật ra ta cũng chẳng khác gì nữ tử bình thường, cũng biết sợ hãi, cũng biết xấu hổ và giận dữ. Nhưng ta không thể cự tuyệt yêu cầu của y, bởi vì y là phu quân của ta.

Thử nhiều lần nhưng vẫn không thể tháo được nút thắt, ta nói: “Thiếp xuất thân nhà thợ săn, đến từ nơi buốt giá, cũng từng nghe nói hồi ở biên cảnh Vương gia yêu dân như con. Khi đó Vương gia thậm chí còn ban lệnh ‘Quân Vi Khinh, Dân Vi Trọng’ (**)......” Ta nghẹn ngào không thể cất lên lời, “Thiếp nhớ rõ năm đó, dân chúng quê nhà, thậm chí phụ thân thiếp nghe nói Vương gia ban lệnh, nhưng lại uống liền vài bát rượu, kéo tay thiếp nói: Con gái, người thôn làng ta có hi vọng rồi, có thể Vương gia chưa biết gì, lệnh này cũng chỉ đe dọa chúng ta mà thôi. Nhưng buồn cười là, chúng ta lại coi nó là giáo lý nhà trời......”

(**) Dân thì quý, vua thì nhẹ.

Vạt áo trên người không chịu nổi sự giằng xé của ta mà chậm rãi mở ra. Thậm chí ta còn cảm thấy gió lạnh lùa qua ngực, ta cười khổ nói: “Những người ở quê hương thiếp vốn không có hy vọng gì cả, vì ở trong mắt Vương gia, con dân không đáng một đồng......”

Trong đôi mắt đẫm lệ mông lung, ta thấy rõ người y có vẻ cứng ngắc, sắc mặt lạnh hơn, ánh mắt lại hiện vẻ hoảng hốt, khiến ta cảm thấy y không rung động vì lời nói của ta, mà như nhớ lại một người nào đó?

Y nói: “Việc của bổn vương sao có thể để nàng lắm miệng nhiều lời......” Y xoay người sang chỗ khác rồi dặn dò, “Bảo các phụ nhân kiểm tra nàng.”

Ta thở dài nhẹ nhõm, hai tay ôm trước áo, rồi lại nghe y nói: “Các ngươi lui uống trước......” Rồi xoay người lại nói với ta,“Nếu nàng không muốn họ kiểm tra thì để bổn vương làm, nàng có bằng lòng không?”

Cửa phòng sơn son lặng lẽ khép lại, người trong phòng yên lặng lui xuống. Ta thấy Mị Nhụy cũng đi theo họ, trong lòng không khỏi thầm sốt ruột. Hiện tại tuy rằng ta có thể hấp dẫn toàn bộ chú ý của Ninh Vương, nhưng đằng đó vì sao lại không có tin tức nào?

Tất nhiên ta biết với tư thái nào mới có thể hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của y.

Trong lúc lơ đãng, y đã đến gần ta. Hơi thở trên người y len lỏi vào mũi ta, khiến ta không tự chủ được lùi về phía sau từng bước. Lại cảm thấy thân hình cao lớn của y bức ép từ trên đỉnh đầu, ta miễn cưỡng nói: “Vương gia, để thiếp tự cởi cho ngài xem rõ hơn.”

Y nhẹ giọng nở nụ cười, trong tiếng nói như có sự mê hoặc: “Như vậy sao được? Bổn vương cũng không biết trong những mỹ nhân của bổn vương, còn có người ăn nói khéo léo đến vậy.”

Ta không thể lui nữa, hông đã đụng phải cạnh bàn. Thấy mặt y dần dần kề sát, ta không tự chủ được ngửa người ra sau, chống tay lên chiếc bàn gỗ lim cứng ngắc lạnh lẽo. Vì vậy vạt áo trước ngực liền mở rộng, ánh mắt y lướt xuống dưới, đồng tử co lại, đoạn cười nói: “Đúng là cảnh tượng quyến rũ mê người, sao bổn vương chưa từng phát hiện ra nhỉ?”

Không biết vì sao ta lại cảm thấy dù y mặc cẩm y hoa phục, nhưng lại mang theo khí khái mãnh liệt rét lạnh của vùng biên cương. Khí khái này quen thuộc vô cùng, cũng khiến ta giảm bớt sự khó chịu trong lòng, ngước mắt lên nhìn thẳng vào y: “Vương gia, vài lần thiếp mạo phạm Vương gia......”

Y khẽ cười, một tay ôm lấy thắt lưng ta, để ta kề sát thân hình y: “Tất nhiên nàng cũng nắm chắc rằng bổn vương sẽ không trách tội nàng, phải không?”

Ta hốt hoảng, càng cảm thấy rõ ràng bắp đùi rắn chắc của y đang kề sát mình. Ta bối rối biết y vẫn chưa thôi nghi ngờ, đoạn cúi đầu nói: “Sao Vương gia còn chưa nhớ ra thiếp? Nói cũng phải, người bên Vương gia qua lại vô số, sao có thể nhớ thiếp được? Hồi ở biên cảnh, Vương gia đã cứu rất nhiều người......”

Mặt Ninh Vương lộ vẻ trầm tư, vẻ thích thú bớt dần, y buông ra ta: “Nàng nói ta đã cứu nàng ư?”

Tay ta khép vạt áo lại, chậm rãi quỳ gối dưới chân y: “Hồi ở biên cương, Vương gia đã bắn chết vô số sói xám, Vương gia còn nhớ con Lang Vương lông trắng đầy mình không? Lúc ấy con Lang Vương ngậm một đứa trẻ trong miệng. Mũi tên năm đó của Vương gia đã bắn chết một con sói trắng, nhưng lại cứu được tính mạng của một đứa trẻ.”

Một lúc lâu sau y vẫn không lên tiếng, ta lén lút ngẩng đầu lên liếc nhìn y. Nhưng y không nhìn ta mà nhìn vầng trăng tỏ ngoài song cửa, vẻ mặt đậm nét buồn thương?

Tiếng trống canh gõ vang ngoài cửa, cuối cùng cũng đánh thức y từ ký ức, y cúi đầu hỏi ta: “Nàng chính là đứa trẻ kia?”

Ta biết mình đã thành công để lại dấu ấn trong đáy lòng y. Năm đó y thúc ngựa bắn tên, vốn không định cứu ai cả nhưng mũi tên đó lại vô tình cứu được một người. Cô bé mà y không thể nhớ rõ mặt đó có ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ, nhìn thẳng vào y, coi y như tiên trên trời.

Vốn tưởng y sẽ dừng tay, nhưng không ngờ y lại sán đến gần, kéo ta dậy, ôm ta cười nói: “Vậy không phải tốt hơn sao? Bổn vương sẽ thương tiếc nàng hơn chút.”

Nỗi khủng hoảng nơi đáy lòng dâng trào không ngớt. Ta vốn biết dù không dễ dàng khiến y cảm động thì ít nhất cũng làm mất tâm tư làm nhục ta. Nhưng không ngờ, ta đã nói hết lẽ mà cũng chỉ đổi được trò cười của y.

Ta cố ép bản thân không được vùng vẫy, rũ mi che giẫu nỗi khủng hoảng nơi đáy mắt, không khỏi nhớ lại khi đó, Tiểu Thất vất vả đoạt lại y phục, nhưng lại không để ý bị ta ngầm ra chiêu lột mất phiến lá sen che ở phía trước. Lúc đó y kinh hoảng xấu hổ, mặt đỏ như cái nối nấu đồ ăn của y. Giờ ta mới hiểu được bản thân không muốn thì chớ làm với người khác. Hành vi trước kia của ta đúng là bậy bạ!

Ngón tay y kéo áo ngực ta, để nơi trắng noãn dần dần hiện trong đáy mắt y. Cảm nhận thấy bàn tay ấm áp của y trên người, ta vẫn không kiềm chế được rơi hai giọt lệ, y cười nói: “Quả không phải nàng.”

Nhưng tay y vẫn không dừng lại, cười khẽ bên tai ta: “Lại nói, hình như nàng là người duy nhất trong phủ chưa được ta sủng hạnh.”

Lòng ta hoảng hốt, chân ta bủn rủn không chống nổi cơ thể đổ sụp xuống, nhưng lại được y ôm chắc lấy. Ta đã chọc giận đến tôn nghiêm của y, sao y có thể buông tha dễ dàng được chứ?

Ta lén lút cho tay vào túi áo, lấy viên thuốc kia ra.

Y thấy vẻ mặt kinh hoảng, thân hình run rẩy của ta thì cũng không tiếp tục. Y buông ta ra, cất lời mang theo vẻ không vui: “Kiều diễm xinh đẹp nhưng chẳng thú vị chút nào.”

Ta kéo ý phục trên người lại, run rẩy buộc lại đai lưng, lại nghe ngoài cửa vang tiếng bẩm báo: “Vương gia, đã tìm thấy rồi.”

Y đi vài bước định ra cửa nhưng lại quay đầu nhìn ta. Sau đó y bỗng xoay người đi về phía ta, chiếc giày đế bạc vẫn vang tiếng trên sàn gỗ. Ta sợ sệt lùi về sau vài bước, nhưng lại không dám lùi thêm, bàn tay to lớn của y vươn đến, ngón tay ấm áp lướt trên làn da để lộ trên cổ ta, rồi kéo sít cổ áo lại, cũng buộc chặt vạt áo, phỏng chừng không thấy một tấc da nào nữa mới xoay người sải bước đến cửa, mở cửa ra và nói: “Là ai?”

Nhìn ra ngoài theo thân hình y, Lâm mỹ nhân quần áo hỗn độn, bị hai phụ nhân to khỏe giữ chặt, run rẩy đứng trong gió đêm.

Thị vệ kia nói: “Bẩm Vương gia, là Lâm mỹ nhân. Mỹ nhân biết vũ kỹ, ngực lại có vệt đỏ.”

Lâm mỹ nhân vùng vẫy trong tay hai phụ nhân to khỏe, lớn tiếng nói: “Vương gia, oan quá, không phải thiếp......”

Ta thấy nàng nhìn ta, sóng mắt run rẩy, há miệng định nói. Ta từ tốn đứng dậy, khẽ cười với nàng. Đoạn cầm lấy chiếc khăn tay gấm trắng tinh trên bàn, ngón tay mơn trớn hoa văn thêu trên khăn gấm. Nó tinh tế mỏng manh như thể sợi lông trắng của nhánh hoa xứ lạnh.

Lâm mỹ nhân tiếp tục kêu gào, nhưng không nói gì cả, chỉ ra sức kêu oan: “Vương gia, thiếp bị oan, thiếp bị oan......”

Ninh vương lạnh lùng thốt lên: “Oan không hay không phải đợi bổn vương điều tra rồi nói sau.”

Có lẽ y đã khôi phục phần nào Ninh Vương trước kia. Có lẽ không coi mạng người như cỏ rác nữa. Có lẽ sẽ điều tra cẩn thận. Đến khi y hiểu rõ vết đỏ trên người Lâm mỹ nhân không phải do quyền cước đả thương cũng phải vài ngày. Như vậy, dưới tác dụng của thuốc, vết thương trên người Mị Nhụy cũng sẽ khá hơn rồi.

Lâm mỹ nhân bị hai phụ nhân đưa đi, viện này chỉ còn hai thị nữ và Mị Nhụy chưa bị khám người. Khi họ đi rồi, Mị Nhụy mới bước ra và nói: “Chủ tử, nô tỳ quyết không phụ người!”

Ta chỉ thản nhiên nói: “Không cần như thế, chẳng qua chúng ta chỉ vì mạng sống mà thôi.”

Nói gì mà phụ mới không phụ chứ? Bằng hữu nhiều năm sát cánh còn phản bội lẫn nhau, huống chi hai người bèo nước gặp nhau. Nhiều năm về trước, ta đã thấy rõ ràng và cũng hiểu được rằng đạo nghĩa của cuộc đời trong mắt kẻ nào đó chẳng qua cũng chỉ là vật trang trí mà thôi.