Mị Tướng Quân

Chương 39: Đi đâu






Đêm đó Ninh vương vào cung rồi ở lại luôn, cả đêm không về, trưa ngày hôm sau mới trở về phủ. Nhưng y không về một mình, đi cùng với y có một chiếc kiệu nhỏ. Thì ra Giang Phi nương nương đưa ra ý chỉ, một biểu muội khác của y là Giang Tử Sơ vừa mất mẹ, Giang Phi thương nàng bơ vơ, cho nàng ở trong vương phủ, để Giang Phi có thể thường xuyên truyền vào cung khuyên bảo. Ta nghĩ thầm, cái cớ này đúng là quá lộ liễu, người đi đường cũng biết, chẳng lẽ nàng ở nhà mình thì không thể truyền vào cung hả? Lại còn phải tới vương phủ?

Lời tuy nói vậy, nhưng từ khi Giang Tử Sơ đến vẫn chưa mang lại bất cứ phiền nhiễu gì cho Ninh vương. Bởi vì Giang Tử Sơ cũng là người dịu dàng khéo léo như Giang Phi nương nương, vừa vào phủ đã tặng mỗi mỹ nhân trong viện một món quà, hoặc là tổ yến nhân sâm, hoặc là trâm ngọc lộng lẫy, không ai giống nhau. Hiếm thấy hơn nữa là mỗi một món quà đều theo sở thích từng người, khiến tất cả đều vui vẻ. So với Nhã quận chúa bộp chộp ngang tàn, ai ai cũng nghĩ: Nếu có vị chủ mẫu như vậy, những thiếp thất như chúng ta đây sẽ có cuộc sống yên ổn hơn nhiều.

Hơn nữa sau khi nàng vào phủ, cũng chỉ yên tĩnh ở trong viện của mình, không tiếp xúc nhiều với Ninh vương, điều này càng khiến mọi người trong phủ tán dương.

Ta nghĩ, Ninh vương cũng yêu thích nàng. Nếu như không, dù có ý chỉ của Giang Phi nương nương, y cũng không đồng ý để nàng vào phủ. Tuy nhiên rất có thể y chỉ lợi dụng Giang Tử Sơ để ngăn trở lòng riêng của Nhã quận chúa.

Sau khi Giang Tử Sơ vào phủ, ta mới gặp nàng một lần, mà còn dưới ánh mắt của mọi người.

Lúc nàng vào phủ, Ninh vương mở tiệc chiêu đãi, mời hết những mỹ nhân từ được sủng ái đến không được sủng ái để nghênh đón nàng vào phủ. Trong gấm vóc trăm hoa, nàng vịn tay một nha hoàn chậm rãi bước vào, mặc áo tím sợi tơ, trên đầu chỉ cài một chiếc trâm bạch ngọc gắn minh châu. Khi sóng mắt lướt qua, như thể sông ngầm ngàn năm, sâu thẳm mà sáng rõ. Chỉ cần liếc nhìn đã hạ bệ tất cả những người ăn vận tinh xảo ở đây. Ta thì lại càng khỏi phải nói. Ta cũng chỉ có dáng vẻ hơi giống nữ tử, lúc nào cũng phải cảnh tỉnh bản thân không được để lộ, sao sánh được với dáng điệu xuất chúng của nàng?

Ninh vương không bài xích nàng như đối với Nhã quận chúa, nghe nói thường xuyên đến thăm nàng, trò chuyện ngâm thơ, gẩy đàn thổi tiêu. Mà khi nhớ con trai, Giang Phi cũng truyền nàng cùng vào cung, kể từ đó, Ninh vương cũng dành nhiều thời gian cho nàng hơn bọn ta phần nào.

Nghe nói sau khi Giang cô nương tới, Ninh vương cũng không gọi người thị tẩm nữa, chắc muốn để lại cho Giang cô nương một ấn tượng tốt, để sau này lấy vợ, cho thấy y cũng có thể dành hết tình cảm cho nàng. Cũng không biết phải giải quyết nhu cầu sinh lý thường ngày thế nào? Nghe nói nam nhân một khi đã ăn mặn, một ngày không ăn sẽ vô cùng khó chịu. Bằng năng lực một lần làm hai ba người của y, nhu cầu ở phương diện kia cũng không phải là nhỏ… Nhớ lại hồi ở Tây Cương, chắc là chưa khai trai nên mới nhịn được, cho nên nhẫn nhịn tới mức… có ảo tưởng khó hiểu với Quân Triển Ngọc.

Ôi, lại suy nghĩ nhiều quá rồi.

Người trong phủ tuy có lời oán thán, nhưng thân phận cao quý của nàng vẫn còn đó, nào có ai dám cả gan nói xằng bậy?

Mấy ngày trôi qua, đã đến ngày giỗ tiên hoàng. Hằng năm vào tầm này, sau khi tế lễ ở từ đường, hoàng đế, thái tử và chúng phi sẽ trai giới tắm rửa bảy ngày để gửi niềm thương nhớ. Những hoàng tử đã có phủ riêng còn phải trai giới mười bốn ngày, đóng cửa từ chối tiếp khách, tụng kinh niệm phật.

Nhưng e rằng bất kỳ hoàng đế nào cũng cho rằng dân chúng không nhớ tiền triều. Cho nên, lễ cúng lần này cũng chỉ có thành viên hoàng thất tham gia, những người khác không cần thiết.

Hoàng đế và thái tử bận rộn nhiều việc, nhưng không thể vì vậy mà xao lãng quốc sự. Vì vậy, việc lâm triều và xử lý chính sự thường ngày vẫn tiến hành bình thường, chẳng qua bữa cơm hằng ngày thiếu đồ mặn, đêm đêm niệm kinh tụng Phật một canh giờ, không đàn ca hát múa mà thôi.

Những mỹ nhân không có phẩm cấp như bọn ta không có tư cách tham gia lễ trai giới tắm giữa cúng bái tiên hoàng, nhưng Giang Tử Sơ cũng tự chuẩn bị lư hương mõ gỗ, cũng ăn chay niệm Phật. Việc làm của nàng truyền khắp vương phủ, tất nhiên được vô số lời tán thưởng. Kể từ đó, mỹ nhân trong phủ cũng noi theo, nhất thời rau cỏ đậu phụ trong phủ thiếu trầm trọng, thịt heo cá thối hết, cực kỳ phí của trời.

Có một ngày, ta bảo phòng bếp chưng đao bản hương lấy từ chỗ Mai phu nhân mấy ngày trước, hâm nóng một bình rượu hổ phách màu sắc như ngọc, gọi Oanh Nhi mang tới đàn đầu ngựa mua của nghệ nhân Tây Cương, gẩy gẩy dây đàn, lại bị Oanh Nhi ngăn lại: “Chủ tử, không được, mấy ngày nay trong phủ không thể động vào dây đàn.”

Ta đành buông đàn đầu ngựa xuống, gắp một miếng đao bản hương bỏ vào miệng, khiến Oanh Nhi lộ vẻ không tán đồng: “Chủ tử, người trong vương phủ lắm lời, để đến tai vương gia thì không xong đâu.”

Ta phiền muộn nói: “Lâu lắm rồi Vương gia không tới đây rồi phải không?”

Mắt nàng lộ vẻ ngờ vực, xem ra không hiểu việc ta dùng thịt béo đã chữa lành tâm trạng không vui: “Chủ tử, ngài cũng phải cố gắng chút ít mới được, sau đại hôn của vương gia có thể càng khó khăn hơn.”

Ta ăn hai miếng thịt quá nhiều dầu mỡ, cảm thấy vị chua xộc thẳng lên. Thở dài một hơi, nghĩ thầm tình trạng thân thể không thể bằng trước. Trước kia có nội lực chuyển động tuần hoàn trong cơ thể, ăn bao nhiêu cũng có thể tiêu hóa lập tức, bây giờ không thể ăn quá nhiều, nếu không cơ thể sẽ phản ứng.

Không ăn nổi thì liền thuận tay nâng đàn đầu ngựa lên, dùng ngón tay gẩy gẩy. Tiếng tình tang trầm thấp như nấc nghẹn theo chuyển động của dây đàn mà vang vọng khắp phòng, tất nhiên khiến Oanh Nhi giật thốt, quay đầu lại nhìn ta bằng ánh mắt không đồng ý. Sau khi thấy ta gẩy một tiếng đàn rồi không làm gì nữa thì không mở miệng khuyên, chỉ rót đầy chén rượu cho ta.

Rượu hổ phách trong vị ngọt có chua, trôi từ cổ họng tới bụng, ngọt ngào như ngọc, xuống bụng lại không có cảm giác nóng rát như bị con dao nung lửa cắn xé. Nhưng lại say rất lâu, mới uống vài hớp đã cảm thấy hơi mơ màng. Oanh Nhi cho rằng mỹ nhân trong phủ thường mượn rượu tiêu sầu, cũng không khuyên can, chỉ gọi Mị Nguyệt xuống bếp chuẩn bị chút súp bát tiên.

Rượu vào lại có gan làm loạn, nhân lúc nàng quay đi, ta lại cầm lấy chiếc đàn đầu ngựa, tay trái gẩy dây, tiếng đàn trào dâng liên tiếp giữa những ngón tay, nàng hoảng sợ tái mặt, nhưng không dám tiến lên đoạt lấy, chỉ nói: “Chủ tử…”

Ta ngẩng đầu nhìn ra sau nàng, lại thấy ngoài của có một người, trường bào xanh tím, vẻ mặt lạnh lùng, thế mà lại là Hạ Hầu Thương. Ta sợ hết hồn, đứng dậy: “Vương gia, ngài đã tới?”

Ta kêu một tiếng, Oanh Nhi hoảng hốt khiến mặt đã trắng lại càng trắng hơn, chân mềm nhũn, vội quỳ xuống. Ta cũng quỳ theo nàng, đàn đầu ngựa trong tay rơi xuống đất, dây đàn rung động, kêu lên thành tiếng.

“Đứng lên đi… Đây là đàn đầu ngựa?” Sắc mặt y không hề thay đổi, thản nhiên nói.

Oanh Nhi rất nhanh nhẹn, nhặt đàn đầu ngựa từ dưới đất lên, đưa tới trước mặt Hạ Hầu Thương. Y đưa một tay nhận lấy, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve dây đàn, chiếc nhẫn ngọc lướt qua, vang tiếng từng hồi.

“Vài ngày trước thiếp ra ngoài mua sợi tơ nối, lúc đi qua phường Trường Lạc thì thấy nhạc khí này. Ngày xưa còn ở quê, thiếp thân thường nghe nên mua về, bỗng dưng nổi hứng, không ngờ lại quấy nhiễu vương gia.”

Khóe miệng y nở nụ cười yếu ớt, chỉ nói: “Vậy ư?”

Tất nhiên y không tin lời nói này, chỉ cho rằng đây là thủ đoạn gây chú ý của mình, chẳng qua chỉ vì Quân Triển Ngọc mà thôi. Trăm phương ngàn kế chuẩn bị đàn đầu ngựa, cũng không phải khi múa kiếm đánh nhau cùng các tướng sĩ lúc rảnh rỗi, Quân Triển Ngọc vẫn thích tiếng nhạc đệm thê lương trống trải như vậy sao?

Thật ra ta cũng có cách nghĩ như vậy, nhưng còn chưa bắt đầu hành động, cho nên hôm nay mới vừa uống rượu vừa ăn thịt.

Y cúi đầu liếc nhìn qua bàn, mặt Oanh Nhi lại càng trắng bệch: Một giọt mỡ béo ngậy của thịt nướng vàng óng ánh nhỏ trên đồ sứ trắng toát trên bàn, rau xanh đặt bên cạnh lại càng khiến nó nổi bật. Mặt y có vẻ kỳ dị, chắc đang nghĩ: Nàng không biết bổn vương tới lúc này, nên không có thời gian giả trang, nên mới vừa ăn thịt vừa uống rượu như vậy?

Không biết tại sao, đáy lòng ta bỗng dâng trào nỗi bất an, nhưng khi ta liếc nhìn y, ánh mắt của y đã rời đi chỗ khác, chỉ nói: “Theo Bổn vương ra ngoài một chuyến.”