Mị Tướng Quân

Chương 167: Uy hiếp để rời đi




Bọn ta đi giữa dòng người nườm nượp, Tiểu Thất và Tiểu Lục một trái một phải sóng bước cùng ta, đẩy Ô Mộc Tề ra xa tít mù khơi. Y lại làm bộ thờ ơ, chẳng qua chỉ thỉnh thoảng quay đầu cất tiếng hỏi ta: “Xem con ngựa Cúc Hoa kia đi, so với Bạt Bộ Lưu Vân của bổn vương thì thế nào?”.

Tiểu Thất và Tiểu Lục không thèm để ý đến y, ta cũng đành phải giả vờ không nghe thấy gì, nhưng y lại càng hưng phấn. Quân Sở Hòa đi theo sau bọn ta cũng im lặng, không nghe thấy ông nói được mấy câu. E rằng giữa ta và ông không có lời nào để nói nhỉ?

Hồi nhỏ, nhìn những đứa trẻ trong thôn cầm con diều do phụ thân chúng làm, ta đã từng rất ghen tỵ. Nhưng mỗi lần mè nheo đòi hỏi, liền đổi lấy cái nhìn lạnh tanh của phụ thân, ta đành tự lực cánh sinh, bắt đầu lấy vật đổi vật, hái trộm rau dưa hàng xóm đổi lấy diều giấy của đứa trẻ nhà hàng xóm. Từ khi ấy, ta bắt đầu khát vọng được ông quan tâm, thậm chí khi nhận được sự quan tâm ấy rồi, ta càng không chút do dự làm tốt hơn nữa.

Cuối cùng đã tới cổng thành Hoa Dương, trên tường thành cao cao, tấm mành sắc vàng tung bay theo gió. Nhưng khi thấy trâm ngọc mũ quan lấp ló sau lớp màn trướng nặng nề, dưới trâm ngọc mỹ quan là những hoàng thất dung mạo tựa thần tiên, ta bỗng hoảng hốt. Họ cách ta thật xa xôi quá, xa đến mức khiến ta gần như không cảm thấy rằng ta từng mặc bộ đồ đỏ thẫm gả cho chàng. Ta nhìn thấy chàng, chàng đi ra khỏi tấm rèm nặng nề kia, tay chắp sau lưng nhìn xuống ban công. Có người dân hò hét, “Ninh vương điện hạ. Là Ninh vương điện hạ…”.

Đầu tường gió lớn, làm tung bay ống tay áo rộng màu đen của chàng, khiến thân thể chàng như muốn theo gió bay đi. Cho dù cách xa đến vậy, ta vẫn cảm thấy, chàng… lại gầy hơn rồi.

“Nhìn núi hoa cúc trước lầu, trùng trùng điệp điệp tựa như nhuộm vàng, nàng đoán thử xem lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì?”.

Không biết tự lúc nào, Ô Mộc Tề đã đẩy Tiểu Lục và Tiểu Thất ra, chen đến bên cạnh ta. Ta giật thót tim, quay đầu nhìn y, lại thấy nụ cười của y như chiếc đèn lồng lưu ly sáng chói lấn át cả ánh sáng ban ngày, vậy mà lại đượm nét thánh thiện. Ta rũ mắt nói: “Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Dù xảy ra chuyện gì đi nữa, ngài cũng không làm tướng công của ta bị thương, phải không?”.

Trong mắt của y ngưng tụ lửa giận không thể tiêu tan, nhưng gương mặt lại thoáng nét cười, dịu dàng nói: “Đúng vậy, tướng công của nàng sẽ không bị thương…”. Y chỉ tường thành, “Nàng xem, nàng đi rồi, bên cạnh hắn không thiếu người đâu nhỉ!”.

Lọn tóc búi hờ kiểu hoa đào, hai bên chàng là hai nữ tử, lụa xanh áo đỏ, uyển chuyển thướt tha, là Giang Tử Sơ và Tần Thi Chi. Ta thấy rõ hai nàng gạt rèm đi tới, chàng liền xoay người rời đi, hai cô gái quay đầu nhìn theo bóng chàng. Cách xa như vậy, ta vẫn có thể cảm thấy lụa là châu báu không thể che nổi nỗi quạnh quẽ của các nàng.

Ta cười nói: “Nếu ta đã rời xa chàng, có hai người đẹp kề bên có lẽ chàng sẽ vui vẻ hơn chút, không phải sao?”.

Cuối cùng Ô Mộc Tề không thể giữ được nụ cười nữa, gương mặt hệt như băng tuyết, giữa không khí ngày hội êm ấm hoà thuận này, sắc thái ấy như thanh đao tuốt vỏ, khiến người ta rét căm căm.

Nụ cười trên mặt ta cũng bay biến, khẽ nói với y: “Hoàng tử Ô Mộc Tề, ngài vẫn y như trước kia, chỉ dám lén lút ra tay. Mỗi khi hai quân giao tranh, người chuồn nhanh nhất chính là ngài, không phải bởi vậy mà đại ca ngài cũng bị ngài đẩy tới tiền tuyến sao?”.

Ta thấy rõ sát khí thoáng qua trong mắt hắn. Hai nắm tay hắn siết lại cực chặt, chặt tới mức khiến người hắn run lên bần bật. Ta lại cười nhạt quay đi, nói với Tiểu Lục và Tiểu Thất: “Không có trò vui gì cả, chúng ta vẫn nên trở về thôi!”.

Đúng vào lúc này, một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, núi hoa cúc dựng trên tường thành tan tác muôn nơi, hoa cúc chói lòa tung bay như bông tuyết. Dưới cổng thành, người người hốt hoảng tháo chạy, tiếng la hét inh ỏi. Trên cổng thành, tiếng áo giáp va chạm vọng tới từng hồi, người đứng sau lớp rèm vàng bị bao vây. Chàng đang ở đâu? Ở nơi nào?

Ta đã nhìn thấy chàng. Chàng đứng dậy, vẫn như rất lâu về trước, chỉ điểm tướng sĩ vây hãm tấn công, sát thủ áo xanh lam xuất hiện từ mọi ngả, tay cầm đao kiếm đồng loạt xông lên. Còn thị vệ mang đao mặc áo thêu chỉ vàng cũng có mặt khắp nơi, chém giết hỗn loạn.

Ta bất chợt nghe thấy tiếng kéo cung bên tai, mặt Ô Mộc Tề hiện vẻ khát máu như lang sói, kéo căng chiếc cung Ô Kim, trên cung đặt câu thích tiễn gắn đuôi ngũ sắc, mũi tên hình xiên, loang loáng ánh sáng. Y chĩa mũi tên về phía Hạ Hầu Thương, quay đầu hỏi ta: “Nàng nói xem, với thực lực hiện giờ của bổn vương, mũi tên này bắn tới, thân thủ của hắn còn linh hoạt như xưa không?”.

Sống nhiều năm như vậy, ta chưa bao giờ cảm thấy nỗi sợ thấu tận tim gan, như thể băng thấm vào xương làm máu đông lạnh như vậy. Trước kia nếu thuộc hạ ta chết trận, ta có đau lòng nhưng không hề sợ hãi, khi thái tử dẫn quân lao vào Quân gia thôn, cảm giác trong ta chỉ là tức giận, không hề sợ hãi. Khi trúng kỳ độc, ta chỉ phóng ngựa chạy như điên, tự nói với mình, tuyệt đối không thể chết oan uổng như vậy. Nhưng hôm nay ta lại cảm thấy sợ hãi, bởi vì ta biết hắn đã yếu đến mức nào, sao có thể ngăn cản mũi tên kia chứ.

Ta ngẩng đầu nhìn Ô Mộc Tề, hắn giương cung cài tên, vận sức ngắm bắn. Hắn quay đầu nhìn ta, khi ta cảm thấy tuyệt vọng cùng cực thì hắn lại hạ cung Ô Kim xuống, khẽ nói: “Quân Triển Ngọc, bổn vương chưa từng thấy nàng có thần thái đau khổ như vậy. Tại sao…? Bởi vì hắn ư?!”.

Y sải bước lên trước, ta gần như tê liệt ngã xuống. Tiểu Lục và Tiểu Thất đứng đỡ lấy ta, khẽ nói: “Vương gia xuống rồi”.

Ta ngẩng đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy ánh đèn trên cổng thành khúc xạ làm mắt người hoa lên. Hồi lâu người không rơi lệ như ta, lại rơi lệ ư?

Quân Sở Hòa đi tới bên ta, lại chỉ nhìn ta, cúi đầu thở dài một tiếng, giương một tay lên, bốn phương liền có người tiến tới, uy hiếp bọn ta đi ra ngoài thành. Bọn ta nhìn theo người, quay đầu lại chỉ cảm thấy tường thành càng lúc càng xa, càng lúc càng xa. Dưới đất rải rác cánh hoa cúc, vàng óng chói mắt, nhưng ta biết, chung quy ta vẫn phải rời xa chàng.

Ta ngồi lên xe ngựa, vén màn xe, sau khi rẽ vài lượt, thành lâu kia không còn trong tầm mắt nữa, nhưng trước mắt ta lại hiện lên một bóng roi, ta rụt về sau, giương mắt nhìn lên. Ô Mộc Tề cưỡi ngựa đi trước, chiếc roi dài gấp khúc đen nhánh quấn trên tay. Ta thầm cười lạnh, giữa ta và y không cần tỏ vẻ thân quen, bởi vì ta giả vờ không nổi, mà y cũng không cho là thật!

Ta hạ màn xe xuống, nghe thấy ngoài kia dậy tiếng roi vụt, quất lên màn xe bằng da hệt như tiếng vi vút khi chạm vào da thịt, gần như quất tung màn xe lên.

Tiểu Lục và Tiểu Thất cưỡi ngựa, đồng thanh quát: “Ngươi làm gì?!”.

“Cạch!”, xe ngựa nghiêng sang bên, tròng trành một lúc mới ổn định lại được. Ta vất vả lắm mới ngồi yên vị, lại nghe giọng hổn hển của Ô Mộc Tề vọng vào từ ngoài kia: “Quân Triển Ngọc, dù thế nào đi nữa, nàng đều không thể trở về nơi đâu!”.

Ta thản nhiên nói: “Nếu là vậy, Hoàng tử còn không mau bảo người lui đi? Gây ra động tĩnh lớn như vậy, Hoàng tử không thể mất bình tĩnh. Phải biết rằng, chín cổng một khi đóng lại, nếu còn muốn đi ra ngoài ắt sẽ gặp khó khăn!”.

Y tàn bạo nói: “Gấp gì chứ, còn một trò hay đợi nàng mà!”.

Tim ta lại giật thót, xem ra y dẫn ta tới đây không phải không có nguyên do. Căn nguyên của tất cả mọi chuyện là gì đây?

Thích khách, bom trên cổng thành chẳng qua chỉ gây nhiễu, vừa đến đã đi, dường như mục đích chỉ làm loạn ngày tết Trùng dương. Nhưng ta biết, người này không bao giờ làm gì vô ích, như vậy, trò hay đợi ta lại là cái gì?