Mị Tướng Quân

Chương 146: Tay hắn khẽ run




Rối ren hồi lâu hắn mới có thể mặc xong áo cho ta.

Nhưng đến khi mặc quần, ngón tay hắn càng thêm run rẩy, nhất là lúc quần lót lướt qua mông, hắn giả vờ loay hoay rồi cẩn thận nói với ta: "Đắc tội rồi."

Ta thầm nghĩ: Chàng đắc tội nhiều lần lắm rồi, hôm nay mới nói câu này có phải hơi muộn rồi không? Dĩ nhiên, vẫn phải e lệ nói: "Không sao đâu, Vương gia, chúng ta đã là vợ chồng rồi..."

Lúc này hắn mới nhanh chóng giúp ta mặc quần vào. Đến khi mặc áo ngoài tay hắn mới ổn định lại, cũng lưu loát hơn phần nào.

Ta hơi bùi ngùi xúc động. Có người từng nói, thiên lý tuần hoàn, gieo nhân nào gặt quả nấy... Chẳng qua ta mới chỉ cởi quần hắn một lần mà thôi, về sau đến lượt hắn cởi quần ta mấy tháng trời.

"Triển Ngọc... A... Nàng... Nàng có thể nghe thấy tiếng ta nói chuyện từ lúc nào thế?"

Sau niềm hân hoan, đầu óc hoạt động trở lại, rốt cuộc hắn cũng cảm thấy có gì bất thường. Hắn gọi tên ta - Triển Ngọc, chứ không gọi là Vương phi.

Ta thở dài nói: "Vương gia, tối hôm qua Tiểu Thất nói tất cả cho ta biết cả rồi, nói chàng biết thân phận thật sự của ta, nói chàng vẫn luôn chữa trị cho ta. Vương gia... Ta... Thiếp thân thật sự rất cảm động."

Hắn thở phào nhẹ nhõm, hình như hắn đang lo lắng mấy việc tốt đẹp hắn làm trước kia thì phải.

"Ta là tướng công của nàng, chữa trị cho nàng là điều ta nên làm... Chỉ cần nàng có thể khỏe lại là được."

"Nhưng, chàng truyền nội lực cho thiếp như vậy, hình như ảnh hưởng rất lớn tới chàng thì phải?"

Ta nhắc lại vấn đề này, nhưng hắn vẫn không muốn đáp, chỉ nói: "Không đâu, nội lực truyền cho nàng, chỉ cần ta luyện lại là được. Nàng quên rồi à? Mười ngày ta mới truyền nội lực cho nàng một lần, nàng cho rằng bổn vương không có tính toán sao?

Đúng rồi, phụ hoàng và Hoàng tổ mẫu có ý định truyền ngôi vị cho ta, sau này ta sẽ đăng ngôi Hoàng đế, muốn nắm tay nàng cùng đi lên ngôi vị. Bổn vương muốn trở thành hiền quân đệ nhất thiên hạ, nàng chính là Hoàng hậu của bổn vương, về sau nhiều việc phải làm lắm... Thay đổi chế độ thi cử, chỉnh đốn triều cương, trùng tu thuỷ lợi. Triển Ngọc, nàng đọc nhiều sách vở, bụng đầy thao lược, nhất định có thể giúp đỡ bổn vương."

Hắn nói bằng giọng điệu huy hoàng rực rỡ, như thể đó là niềm mong mỏi bấy lâu, với dã tâm hiển lộ rõ ràng, chí khí hùng tráng. Ta bỗng cảm thấy hoảng hốt... Lúc này lại cảm thấy, nếu bản tính của hắn là vậy thì tốt biết bao, hắn sẽ như các đế vương từ xưa đến nay, bạc tình quả tính, coi tính mạng của mình quan trọng hơn hết thảy, không làm chuyện ngu ngốc này nữa.

"Vừa nãy chàng lau người cho ta, đó là thứ gì vậy?" Cuối cùng ta vẫn không kiềm lòng nổi, nước mắt lại tuôn rơi.

Hắn ngẩn ra: "Khi đó nàng có xúc giác rồi ư? A... Nàng hiểu lầm rồi, Triển Ngọc, mấy ngày gần đây ta trúng gió bị cảm, ho khan chảy nước mũi, vừa nãy ho làm nước mũi dính lên người nàng... Nàng không trách ta chứ? Nàng thích sạch sẽ phải không? Chẳng lẽ không phải...?" Hắn cười ha ha, "Để bổn vương đoán nhé, bổn vương thật sự rất cảm động. Vương phi không muốn bổn vương trị bệnh cho nàng có phải là vì tưởng ta chảy máu gì đó phải không? Đừng ngốc vậy..."

Cảm giác hoảng hốt sợ hãi càng lúc càng chiếm trọn tâm trí ta, ngũ phế lục phủ như muốn hòa tan. Cảm giác đau đớn chậm rãi nhưng ghim sâu vào tim phổi này khiến tâm trí ta trì trệ u mê. Hắn không muốn nói cho ta biết, ta cần gì phải hỏi nữa?

Chỉ cần, chỉ cần có thể ngăn cản mọi chuyện sắp ập tới là được. Ta cố gắng tập trung tinh thần sức lực, nghĩ tới tất cả những gì đã xảy ra. Dường như có đôi tay đang điều khiển tất cả từ trong bóng tối sâu thẳm.

Ta thở dài, nói: "Vậy thì tốt, sau này buổi tối đi ngủ, Vương gia phải đắp chăn cẩn thận hơn chút. Đáng tiếc thần thiếp không thể đắp chăn cho Vương gia."

Hắn thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Sau này nàng có thể đắp chăn cho bổn vương."

"Đúng rồi, Vương gia, may là chàng truyền nội lực cho thiếp, thiếp mới có thể tỉnh lại sớm như vậy. Nội lực của chàng quả đúng là kỳ lạ."

"Vậy ư? Nói đến đây, may mà ta đã từng ghé qua Quân gia thôn một chuyến."

"Vương gia, nơi đó còn có người ư?" Lòng ta dấy lên sự ngờ vực.

Giọng hắn hơi trầm xuống: "Cảnh vật tiêu điều, cỏ khô cao quá đầu người... Ban đầu, ta không dám khẳng định là nàng, không dám khẳng định thị thiếp của ta chính là nàng... Cho nên, ta dẫn Bát Tuấn đến Quân gia thôn một chuyến. Ta muốn xem nơi đó có dấu vết của nàng hay không, nhưng chỉ thấy nơi nơi đều là bia mộ. Mộ của nàng và của Quân soái đặt song song, ta hơi thất vọng, quan sát cẩn thận, nhưng nhìn thấy trước bia mộ của Quân soái có dấu vết bái tế, còn trước mộ nàng thì không có. Vì vậy, bổn vương sinh lòng nghi ngờ, tìm khắp thôn làng, cuối cùng tìm thấy nhà nàng. Tuy mặt bàn phủ một lớp bụi, nhưng hiển nhiên sạch sẽ hơn các căn nhà khác rất nhiều. Tìm kiếm một lượt chợt phát hiện ra một căn mật thất, có vài quyển sách cổ cũ nát, trong đó một quyển ghi lại cách trị chứng hàn cho nàng. Trùng hợp thay, từ nhỏ bổn vương đã học công pháp cực dương... Nàng nói xem, có phải ta may mắn lắm không?"

Hắn không nói ta may mắn mà nói bản thân mình may mắn, hắn coi tính mạng của ta quan trọng hơn cả của hắn!

Ta phải hỏi hắn thế nào đây? Nếu hỏi hắn tại sao ly rượu năm đó lại có độc, tại sao hắn dẫn Bát Tuấn ngầm sát hại ta? Chẳng phải hắn sẽ ngộ ra tất cả mọi điều ta nói hôm thành thân đều là giả dối sao? Ta đã biết tất cả những chuyện hắn làm với tướng lĩnh Quân gia từ lâu rồi? Không, ta không thể làm tổn thương hắn nữa.

Chỉ vì những lời đó, nếu hiện tại có thể nói lại, ta sẽ thật lòng thật dạ, không chút giả dối: Ta muốn làm Vương phi của chàng, ở bên chàng đến đầu bạc răng long.

Ta tin chắc rằng năm đó hắn có điều bất đắc dĩ, có điều khổ tâm. Chân tướng không phải như lời Thái tử nói, Thái tử chỉ có thể tra ra được một góc nhỏ mà thôi.

Một người không quan tâm đến tính mạng của mình, liệu có thể giở mọi thủ đoạn để leo lên ngôi báu không?

Ta có cảm giác mơ hồ rằng ta và hắn đều trở thành quân cờ của một kẻ nào đó, nhưng ta lại không có chút manh mối nào về kẻ thao thúng ván cờ này.

Ta đắn đo cân nhắc mãi, cuối cùng nói: "Vậy ư? Vương gia thật tỉ mỉ kĩ càng, ngay cả thần thiếp còn chưa xem hết sách trong căn phòng đó, chỉ mới học một phần mười mà thôi. Cũng bởi vậy mà năm đó phụ soái cực kì đau đầu vì thiếp..."

Hắn cười nói: "Mới học một phần mười đã có thể tương đương với ta. Vậy nếu nàng học hết thì còn giỏi đến mức nào nữa?"

Ta nói: "Vương gia mới là người có tư chất thông minh. Những quyển sách cũ nát đó rất khó hiểu, lại có vài quyển không viết bằng văn tự Trung Nguyên, vậy mà Vương gia cũng hiểu được ư?"

"Ồ? Không khó, mặc dù không phải là văn tự Trung Nguyên, nhưng lại là văn tự nước Thân Độc. Lục Nhĩ hiểu văn tự Thân Độc."

Lục Nhĩ? Ta nhớ võ công người này hơi khác thường... Lúc hắn nhảy lên thì sử dụng thế võ phái Võ Đang, nhưng lúc chuyển động thân hình, các đốt ngón tay như thể tách rời ra vậy. Thì ra hắn đã học thuật Yoga của Thân Độc?

"Thì ra là vậy? Vương gia, chàng đúng là rất may mắn. Đến Quân gia thôn, trùng hợp tìm thấy quyển sách đó, lại trùng hợp có một bề tôi hiểu văn tự Thân Độc, càng trùng hợp hơn nữa lại có thể dùng phương pháp ghi trong sách chữa trị hàn độc cho thiếp?"

Hắn vốn là người thông minh tuyệt đỉnh, lúc bắt đầu bởi vì liên quan đến ta nên tâm trí rối loạn, lúc này nghe ta nói vậy, bất chợt tỉnh ngộ, hỏi ta: "Ý của nàng là...?"

"Vương gia, sau này còn định truyền nội lực cho thiếp nữa không?" Ta khẽ nói.

Hắn cười khổ: "Cho dù người khác cố ý dẫn ta vào tròng, nhưng thân thể của nàng có khởi sắc, sao bổn vương có thể không làm? Đừng sợ, mười ngày một lần thôi!"

Nếu cổ của ta có thể cử động, ta rất muốn cắn hắn một phát.

Tại sao hắn không bạc tình quả tính một chút?

Tại sao hắn lại đần độn đến thế?