Đem một ly nước lọc đặt trước mặt Dung Thất, Lâm Cẩm Sắt có phần bất đắc dĩ ngồi xuống ghế sô pha đối diện với hắn. Cô thề không phải cô cố ý,
Đường Lưu Nhan con người quái dị đó, trong một cái biệt thự lớn thế này
thế mà không thể tìm ra một chiếc lá trà, càng không nói đến rượu. Kỳ
lạ, tên kia rõ ràng rất ham uống hồng rượu, nhưng cũng chẳng tìm ra một
chút bóng dáng nào.
Nhiều ngày không gặp, hơn nữa hai
người vốn đã không có chút giao tình nào, lời nói khi nói chuyện cũng
rất xa cách, khách sáo.
“Dung Thất thiếu gia tại sao cũng đến Italia ?”
“À, tôi có ý muốn làm ăn buôn bán một chút, muốn làm chung cùng với Đường tổng. Lâm tiểu thư thì sao, đến Italia là vì?”
“Ha ha, vô khéo bất thành thư, cũng giống như Dung Thất thiếu gia thôi, là muốn tìm đến Đường tổng…” Nói xong lời này thì không nói tiếp được
nữa, cho nên dừng lại, mặc áo ngủ kiểu nam mặt không hề xấu hổ nói ra
những lời như vậy ngay cả chính bản than mình cũng không chịu nổi ấy
chứ.
Dung Thất cười ha ha không hề ngại ngùng, thuận miệng thay đổi sang một đề tài an toàn hơn.
Hắn quả thực thay đổi không ít, loại khí chất của người ăn chơi trác
táng, phá gia chi tử tựa hồ đã biến mất hầu như không còn trên người
hắn, thay vào đó là những lời nói, hành động, tác phong trầm ổn hơn.
Thời gian thật sự là một thứ rất diệu kì.
Trò chuyện
cùng một quý ông thuần thực là một chuyện rất thoải mái, vì thế Lâm Cẩm
Sắt chậm rãi thả lỏng thân thể, hơi dựa vào sô pha, khi nói chuyện cũng
không còn vẻ sắc bén nhạy cảm nữa, nhưng lại theo đề tài nói vài câu vui đùa:
“Sớm biết Dung Thất thiếu gia sẽ trở nên quyến
rũ như bây giờ, lúc trước tôi đáng nhẽ phả tóm chặt với anh mới đúng.”
Cái gọi là tâm mau khẩu thẳng, lời kia vừa thốt ra, Lâm Cẩm Sắt lập tức
cảm thấy hối hận. (tâm ngay khẩu thẳng: nghĩ gì nói nấy)
Thứ nhất, cô cùng Dung Thất cơ hồ không hề cùng xuất hiện với nhau,
thậm chí ban đầu Dung Thất còn không muốn nhìn thấy cô, cô nói ra lời
như vậy không phải là đang tự rước lấy nhục nhã vào mình hay sao?
Thứ hai…
Đường Lưu Nhan đến đây.
Thật đúng lúc, chỉ là vô tình thoáng nhìn, nhưng cô lại thấy hắn dựa
vào khung cửa tựa tiếu phi tiếu nhìn cô, trong lòng cô lộp bộp một chút, thầm kêu không xong rồi, cơ thể không khỏi căng thẳng nhưng vẻ mặt vẫn
không chút hoang mang cô từ trên sô pha đứng dậy, mỉm cười nhìn về phía
hắn, giống như tất cả những chuyện đó đều chưa từng xảy ra, dùng khẩu
khí thoáng kinh ngạc hỏi:
“Tại sao ngài lại quay về?”
Nhưng Đường Lưu Nhan không hề nhìn cô, lập tức vội vàng đi tới chỗ Dung Thất. Vừa đi vừa cười khẽ “Dung Thất, cậu tới thật đúng lúc.” Lời nói
có vẻ nhẹ nhàng bâng quơ ra vẻ vô tâm, nhưng khi rơi vào tai Lâm Cẩm Sắt lại thập phần chói tai. Mặc dù cô đang mặc áo ngủ mà ra gặp mặt Dung
Thất, nhưng trong lòng cô cũng không hề thẹn với lương tâm, cũng không
suy nghĩ gì.
Chỉ thấy sắc mặt Dung Thất hơi thay đổi
nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ bình thường cười nói “Cũng không hẳn,
việc buôn bán lần này rất quan trọng, phải dựa vào Đường tổng mới được,
cho nên vội vàng tới đây.”
Đường Lưu Nhan ngồi xuống
vị trí bên cạnh cách Lâm Cẩm Sắt không xa, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên , ngữ khí vẫn cứ thản thản nhiên nhiên như thế “vậy sao, lúc Hàn Húc
bảo tôi cậu đã tới rồi, tôi còn bị giật mình đấy…”
Lâm Cẩm Sắt hèn mọn bĩu môi, Đường đại thiếu gia cũng giật mình? Không phải tất cả mọi chuyện hắn đều nắm kĩ trong lòng bàn tay rồi sao? Khẽ liếc
mắt một cái, hắn đang nói dối đó mà mũi cũng chẳng dài ra. Nhưng mà, cô
không nên xen vào mấy chuyện này, dù sao cũng không thấy hắn hỏi han gì
đến cô, hai người đàn ông lại đnag nói chuyện làm ăn cho nên tốt nhất là chuồn thôi.
À, thiếu chút nữa quên nói cô đã đói lắm rồi đấy…
Lúc đầu đều là Sora nấu toàn mĩ thực của Italia cho cô, đó chính là động lực bắt cô phải đi tìm thức ăn.
Nhưng không ngờ còn chưa đi được hai bước đã bị một giọng nói lười biếng gọi lại:
“Đi đâu vậy? Lại đây.” Đúng là đồ hồ li chín đuôi. Lâm Cẩm Sắt nhìn
lại, chỉ thấy ngón tay thon dài của hắn vươn ra, vẫy cô một cái…
Cô gần như đã miễn dịch với động tác này, chỉ cảm thấy bất mãn, nhưng
cũng phải nén lại, chỉ giấu diếm bĩu môi một cái nhưng vẫn đi về phía
đó, theo thế của tay hắn ngồi bên cạnh hắn, ai ngờ người đàn ông này lại vươn tay ôm lấy thắt lưng cô, làm cho cô ngồi lên đùi hắn.
Lâm Cẩm Sắt toàn thân đều cứng ngắc. Cô hiểu được động tác này là cố ý, là cố ý muốn cho Dung Thất nhìn thấy.
Nhưng mục đích của hắn là gì?
Hắn làm như vậy có ý nghĩa gì chứ?
Cô chỉ cảm thấy vô cùng bối rối mà thôi. Trước mặt người ngoài, cô quần áo không chỉnh tề ngồi lên đùi hắn … hắn muốn đóng một bộ phim sao?