Lâm Cẩm Sắt ở tại một biệt thự nhỏ bình dị nằm ở vùng ngoại thành
củaMilan, bạch tường hồng đỉnh (bức tường trắng còn mái ngói màu đỏ),
phong cách rất Châu Âu.
Từ nội thành bình thường đi xe tới đây đại khái mất khoảng hơn 1 tiếng, Lâm Cẩm Sắt lại bỏ tiền ra
thuê một chiếc xe không khác gì một con tiểu giáp xác bò trên đường, bất tri bất đã tốn mất 3 tiếng mới về đến nhà.
Đã là
chạng vạng, bên đường đều có thể ngửi thấy mùi bánh mì nồng đậm bay ra
từ các cửa hàng. À không, có lẽ đó là mùi mì Ý. Trừ chuyện xyar ra ban
sáng, tâm tình của cô cũng khá bình thường, có lẽ càng ngày cô càng
thích nghi với cuộc sống ở nước ngoài hơn.
Khi về đến
nhà, đồng hồ La mã đã là 18 giờ, do vĩ độ cho nên hoàng hôn đến nơi này
rất sớm vì thế sắc trời cũng tối rất nhanh. Lâm Cẩm Sắt ở trước biệt thự dừng xe xong đi đến cửa lớn, thấp thoáng ở trước cửa hình như có một
bóng người chập chờn. Bước lên nhìn kỹ một chút, thì ra là Hứa Thuyền.
Cúi đầu, hai tay khoanh lại, dựa vào vách tường, không rõ vẻ mặt thế
nào.
Bên chân anh rải rác rất nhiều tàn thuốc đã tắt.
Cô đột nhiên cảm thấy có lỗi. Anh chắc chắn đang chờ cô không biết anh
đã đợi bao lâu rồi. Hơi cắn môi, cô nâng bước đi qua, khẽ nói một câu
“Em về rồi đây.”
Khoảnh khắc Hứa Thuyền nghe thấy
tiếng nói đó anh bỗng ngẩng lên, trong phút chốc ngắn ngủi đó mà đôi mắt anh hiện lên vô vàn loại cảm xúc …từ âu lo đến vui mừng khôn xiết, từ
vui mừng khôn xiết đến nhẹ nhàng thở ra, lại từ nhẹ nhàng thở ra đến
bình tĩnh như thường… cuối cùng tất cả chỉ biến thành một chút cười nhẹ
nơi khóe miệng, anh nói “Về rồi sao, chờ cơm em đó.”
Lâm Cẩm Sắt không được tự nhiên ừ một tiếng, cũng không biết phải nói gì cho nên đi vào trong nhà. Chỉ nghe thấy anh ở phía sau gọi một cuộc
điện thoại, giọng nói rất nhỏ, hình như không muốn để cô nghe thấy:
“Về rồi… Ừ, không sao, có gì thông báo với mọi người sau…”
Bước chân cô càng vội vã hơn.
Chào đón cô là ông lão tên Sora người Italia rất nhiệt tình, ông được
Hứa Thuyền mời đến để nấu ăn và thu dọn nhà cửa, tính tình thuần phác
thiện lương, quan trọng nhất là kín kẽ với mọi chuyện.
Còn ba người nữa đang ngồi ngay ngắn trên bàn cơm.
Một nam hai nữ. Người nam tên là Cách đạc (tên ở đây chỉ là ám hiệu
trong bang chứ ko phải là tên thật), đường chủ của Bạch Hổ, hai năm
trước được Tần gia phái đến Châu Âu để bắt đầu thực hiện kế hoạch. Hai
người khác là một cặp chị em song sinh, chị tên Nguyệt, em tên Quang,
một người là đường chủ Thanh Long, còn một người lại là đường chủ Huyền
Vũ. Nghe nói ba người này ngoại trừ nhiệm vụ là đường chủ, vẫn luôn đi
theo bên cạnh Hứa Thuyền. Không biết tên thật nhưng ba người này lại
khiến người ta có một ấn tượng rất sâu sắc.
Đầu tiên
không kể đến vẻ ngoài xuất chúng của họ, quan trọng là khí chất lạnh
lùng như một tảng băng của họ, một ánh mắt ném qua đủ khiến cho một
người đóng băng tất cả. Tóm lại này ba người này mà đi cùng nhau có lẽ
chính là một núi băng di động.
Lúc này họ lại đang đem ánh mắt “Băng giá” bắn về phía cô, Lâm Cẩm Sắt ngẩn người, hay là cô về trễ làm muộn bữa cơm của họ? Quả nhiên, ba người cũng rất nhanh thu ánh mắt của họ lại, động tác chỉnh tề cầm đũa, nhắm mắt làm ngơ bắt đầu
dùng cơm, chẳng kiêng nể vứt cô lên tận mây xanh.
Tuy
rằng từ hai ngày trước đây cô đã biết họ chẳng để cô trong mắt, nhưng
tinh thần Lâm Cẩm Sắt vẫn vô cùng chán nản, cô mang tiếng là đại đương
gia, thế mà lại bị uất ức thế này…
Vừa vặn Hứa Thuyền
cũng bước vào chỉ thấy ba người này nhanh chóng từ vị trí đứng thẳng
dậy, cung kính cúi đầu: “Cửu thiếu gia.”
Lâm Cẩm Sắt ngay cả sắc mặt cũng thay đổi.
Hứa Thuyền đem tất cả mọi chuyện đó thu vào trong mắt, cười nói với ba
người kia, “Không cần nhiều nghi lễ như vậy, rườm rà, chỉ cần về sau nhớ rõ thân phận của mình là được.” Một câu nói bâng quơ nhẹ nhàng, nhìn ra như không buồn bực, nhưng trong nụ cười đó lại mang theo một chút uy
hiếp. Ba người này chưa bao giờ gặp qua nụ cười sâu kín lạnh lùng của
Cửu thiếu gia với họ như vậy, ngẩn người, lúc này mới hiểu được ý tứ
trong câu nói của anh, vội vàng cúi đầu biết lỗi.
Lâm
Cẩm Sắt nghe xong chỉ mím môi, không nói gì, kéo một cái ghế ra, Sora
bưng lên một phần canh ngô nóng hổi và một đĩa thịt lợn rán, cô nói cảm
ơn rồi cầm đũa vùi đầu vào ăn.
Hứa Thuyền.
Trong lòng cô khẽ gọi tên anh, ngũ vị trộn lẫn, cảm xúc hỗn loạn.
Muốn thành lập một thị trường buôn bán lớn ởMilannày dù sao cũng không
phải chuyện dễ. Xí nghiệp cốt cán quan trọng nhất của Viêm bang là tập
đoàn kiến trúc Đông hải, lực ảnh hưởng với quốc tế cũng không kém, bởi
vậy Lâm Cẩm Sắt quyết định để cho tập đoàn kiến trúc Đông hải làm xung
phong là nước cờ đầu để Viêm bang tiến quân vào thị trường Italia nước
cờ đầu. Còn người lãnh đạo thực chất của tập đoàn kiến trúc Đông hải
chính là cửu thiếu gia được giấu kín của Viêm bang.
Cửu thiếu gia Hứa Thuyền chính là chủ tịch thực chất của tập đoàn kiến
trúc Đông hải cũng là người trực tiếp thực hiện kế hoạch tiến quân vào
Châu Âu, trừ tầng lớp cao tầng của Viêm bang ra không ai biết rõ điều
này. Điều này dường như trở thành việc cơ mật bất khả tiết lộ.
Lâm Cẩm Sắt lúc đầu thực ra muốn một mình đến Italia, nhưng dù cô có
nói thế nào Hứa Thuyền cũng không đồng ý, cứ một mực muốn đi cùng cô.
Càng nghĩ cô cang lo cho thân phận của anh, nhưng cũng phải gật đầu đồng ý.
Nhưng thực ra, Hứa Thuyền mới đúng là lựa chọn tốt nhất.
Nửa tháng ngắn ngủi trang nhất của các tờ báo uy tín ở Italia đều đưa
tin tập đoàn kiến trúc Đông hải nổi danh ở Hongkong sắp tiến quân vào
thị trường Italia, đồng thời, càng ngày càng có nhiều luồng tin thông
cáo tập đoàn kiến trúc Đông hải đang vận động quyên góp cho hàng trăm
trẻ em nghèo cùng những người bị AIDS ở một khu phố tại Milan.
Tuy rằng lời chê cũng không phải là ít, nhưng thanh danh của tập đoàn
kiến trúc Đông hải quả thực được đẩy lên rất cao ởMilan. Mỗi con phố ở
đây đều có người bàn bạc không biết hành động kế tiếp của Đông hải là
gì? Tạo lực uy hiếp tới các công ty bản địa ở đây, hay là xúc tiến để
phát triển kinh tế ở nơi này…
Đó chính là hiệu quả cần phải có.
Nhưng trên thực tế mọi chuyện rất đơn giản, ở thế giới của tư bản chủ nghĩa, tiền tài chính là quyền lực.