Hắn không đuổi theo.
Cho dù Lâm Cẩm Sắt đã nói những
lời hung ác như thế hắn vẫn không hề buồn bực, chỉ nhẹ nhàng cười, nhưng thật không ngờ nụ cười ấy còn chứa đựng một loại ánh sáng như ngọc.
Mãi cho tới khi Lâm Cẩm Sắt đã ngồi yêu vị trên xe trái tim vẫn không
ngừng hoảng sợ, rất lâu sau mới có thể bình tĩnh một chút.
Hắn không đuổi theo.
Cứ như vậy, đồng tử thâm u không rõ ràng mặc kệ họ tùy ý rời đi.
Xe đã nổ máy, Lâm Cẩm Sắt ngồi ở ghế phó, thật sâu thở ra một hơi, trong lòng ngũ vị lẫn lộn.
Nên thở phào nhẹ ngõm… Nhưng vẫn có chút thất vọng thật khó hiểu…
“Cẩm Sắt, em vẫn là không thể buông hắn ra.” Một chút thản nhiên chua sót ẩn sâu trong một tiếng thở dài.
Khoảnh khắc cô nghe thấy điều đó lập tức quay sang nhìn Hứa Thuyền bên
ghế chính, một chút sợ hãi nhưng thật nhanh mở miệng phản bác: “Không,
anh không hiểu, đó là bởi em hận hắn.” Dứt lời, cô tự giễu cong cong
khóe miệng. Thật buồn cười, ban đầu là cô hận hắn lợi dụng cô, bây giờ
đến phiên hắn hận cô có ý muốn giết chết hắn lại còn trốn đi oan oan
tương báo như vậy đến khi nào mới chấm dứt đây?
Bây
giờ nghĩ lại, ngay cả cô cũng cảm thấy mình thật sai lầm, lúc ấy tại sao lại nghĩ ra loại hành động như vậy chứ? Tại sao có thể dùng hành động
mang tính nguy hiểm nhất của pháp luật đó là trộm súng để trong ngăn kéo tủ của Đường Lưu Nhan mà động thủ với hắn chứ? Một người từng được ca
tụng là luật sư nổi tiếng của giới luật pháp mà lại phạm phải loại sai
lầm sơ đẳng … cô chỉ biết lúc ấy trong lòng cô từng cơn tức giận cứ ùn
ùn kéo đến, lửa giận và sự khuất nhục dường như muốn thiêu đốt lí trí
của cô.
Hứa Thuyền im lặng nhìn Lâm Cẩm Sắt, cô gái
này đang đâm vào trái tim anh một nhát dao sâu lún cán. Cô đang vô thức
dùng bản thân khiến anh mình đầy thương tích.
Khi anh rời đi, à không, phải nói mấy năm liền sau khi cô bỏ anh mà đi, từng ngày từng
đêm anh đều nhớ tới cô, vừa oán hận vừa thương nhớ, mãi cho đến sau này, cho dù khuôn mặt của đã dần mơ hồ đi trong trí nhớ anh, nhưng sự ám ảnh ấy cứ mãi điên cuồng mà dày vò anh. Anh từng nghĩ, nếu cô có thể trở
lại bên cạnh anh, anh sẽ giả vờ như đã quên hết những tổn thương cô đã
gây ra cho anh mà cố gắng đối tốt với cô. Không oán trách cô, không để
cô tức giận, chỉ xin cô đừng một lần nữa rời bỏ anh mà đi.
Nhưng anh lại đang phạm phải một sai lầm mà ngay cả anh cũng không thể
tha thứ cho chính mình…dưới sự dụ dỗ của quyền lực, anh cứ như bị ma quỷ ám ảnh, để đoạt lấy quyền lực mà lợi dụng chỗ đứng của cô trong lòng
Tần gia…
Trên thực tế, ngày đó khi cô nhìn thấy anh
phút giây đó anh bỗng tỉnh táo lại, trái tim vào khoảnh khắc đó hối hận
đau đớn đến mức sắp vỡ ra.
Nhưng cô không hề biết.
Cô mãi mãi cũng không biết.
Bởi vì bây giờ trong mắt cô, đã không hề có hình bóng của anh.
Từ vị trí của anh nhìn vào, một bên mặt của Lâm Cẩm Sắt bị mái tóc xoăn lọn to che đi, một đôi đồng tử tròn tròn trong suốt như nước mùa thu,
thật giống như mắt của chú nai con. Khi nói chuyện khóe môi vẫn cứ quật
cường mà mím lại, thật khiến người ta thương xót…
Anh đột nhiên có loại xúc động mãnh liệt muốn đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, nhưng cuối cùng anh cũng đè xuống được.
Sự buồn bực cùng bất an chợt khiến anh im lặng nắm tay thành quyền.
Trong đầu hiện lên hình ảnh ban nãy khi cô nhìn về phía Đường Lưu Nhan.
Hình như trước đây cô cũng từng nhìn anh như thế.
Có phải sự thật vô cùng tàn khốc, khi anh giật mình bừng tỉnh giấc, anh đã phát hiện ra đến lúc mình rút khỏi vai diễn chính, trở thành một vai quần chúng có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Có lẽ anh chưa bao giờ trở thành nhân vật chính được vạn người chú ý
kia, chỉ là lúc đầu xuất hiện một chút sau đó bản thân mình lại biến
thành dư thừa.
Lâm Cẩm Sắt thấy anh im lặng, chỉ là
chăm chú nhìn cô, hay là xuyên qua cô nhìn gì đó, cô nghĩ anh đang nghi
ngờ lời cô nói , nên nhịn không được mà mở miệng nói: “Em nói thật đó.”
Hứa Thuyền cúi đầu, cười khẽ, cuối cùng ôn nhu nói “Ừ, anh biết.” Khẩu
khí của anh giống hệt như năm đó, sủng nịch từ đáy lòng, buông thả.
Cẩm Sắt, có lẽ cô rất thông minh, nhưng vào trong những tình huống như
thế lại ngốc nghếch đến mức có thể khiến cho người ta không thể tưởng
tượng nổi.
Trong lòng có một tiếng nói với anh rằng đừng tìm hiểu thêm chuyện này nữa…
Như vậy, có lẽ còn có thể để lại một cơ hội cho chính mình.
…cho dù là nhập vai quá sâu, anh cũng cam tâm tình nguyện mà trầm luân.
Lâm Cẩm Sắt sau khi trở lại bang, dứt bỏ hết tạp niệm (suy nghĩ linh
tinh) trong đầu, bắt đầu khẩn trương chuẩn bị việc tiến ra thị trường
Châu Âu và đại lục.
Bởi vì thời gian của Tần gia không còn nhiều nữa .
Ung thư dạ dày, giai đoạn cuối, ba năm trước đây đã phải cắt bỏ hơn nửa dạ dày, nhưng bây giờ tế bào ung thư lại phát tán, dường như đã tìm đủ
những bác sĩ tốt nhất trên thế giới nhưng tất cả đều lực bất tòng tâm.
Lần đầu tiên khi Lâm Cẩm Sắt biết hắn có bệnh cũng là lần tỉnh lại cuối cùng của hắn cho tới bây giờ, hắn đã sai trợ thủ thân cận chuyển cho cô túi văn kiện bí mật. Bên trong có kế hoạch khuếch trương Viêm bang
trong tương lai, đó là tâm huyết hai mươi năm qua của hắn, hắn đem nó
giao cho cho, mong cô hoàn thành những chuyện mà hắn chưa kịp làm.
Khi đó vẻ mặt và khẩu khí của hắn vô cùng tha thiết, hơn nữa loại cảm
xúc kì lạ này lại xuất hiện ở trong mắt hắn, Lâm Cẩm Sắt nhất thời không thể nói gì …đối mặt với một người không biết sẽ nhắm mắt lúc nào, hơn
nữa hắn còn là ân nhân của cô, cô biết phải nói gì đây?
Vì thế cô gật đầu đồng ý.
Nếu đã đồng ý rồi thì tất nhiên là phải dốc sức làm thật tốt. Đây là nguyên tắc của cô.
Nói thật, đối mặt với những người anh em vong mạng trong thế giới xã
hội đen này, lúc nào cô cũng sợ hãi đến mức xương sống lạnh toát, hai
chân nhũn ra. Nhưng cô không thể để lộ ra cảm giác đó. Đó là thế giới
của luật mạnh thắng yếu, một khi cô bị yếu thế, vậy nhất định sẽ bị
người khác dẫm đạp đến mức một cái xương lành lặn cũng chẳng còn.
Ngày hôm đó, cô đã lập ra một kế hoạch rất tốt, đầu tiên phải mở đường
cho những xí nghiệp của Viêm bang, sau đó thay đổi vị trí của thế lực
ngầm, giả vờ như không thay đổi bất cứ điều gì trong bang để che mắt,
người không biết quỷ không hay mà khuếch trương phạm vi và thế lực.
Nhưng mà phái ai cũng không phù hợp, vì thế cô quyết định tự mình
điItalyđể khảo sát trước đã.