Phòng VIP cho bệnh nhân nặng tại bệnh viện St.Maria Hongkong.
Tiếng kêu của dụng cụ y tế lạnh băng đều đặn vang lên, trong không khí nặng nề tràn ngập mùi thuốc nước dày đặc gay mũi.
“Anh nhìn đi, đó là Tần gia.”
Cách một lớp thủy tinh rất dài của cửa sổ cách ly, có thể nhìn thấy
người nằm trong phòng bệnh, thở từng chút một rất yếu ớt, nhìn qua dường như bị bệnh tật tra tấn đến mức không thể chịu nổi một cơn kích thích.
Trán Lâm Cẩm Sắt tựa vào lớp thủy tinh cách ly ấy, nhẹ giọng nói với
người đàn ông bên cạnh. Ánh mắt cô đặt trên người của bệnh nhân hôn mê
đang nằm ở trên giường bệnh trong phòng kia, từ sau lần hôn mê trước đã
ba ngày nay hắn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Trong mắt
cô xẹt qua một tia thương xót nho nhỏ, “Đây là Tần gia từng làm mưa làm
gió trong truyền thuyết nhưng bây giờ chỉ cần một lần cảm mạo nho nhỏ
cũng có thể lấy đi mạng hắn.”
Khẩu khí của cô làm hàng mi anh tuấn của Hứa Thuyền cau lại, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn biến
thành một câu than nhẹ đầy sủng nịch cùng bất đắc dĩ “Cẩm sắt, ông ta là một người tốt.” Nếu không có Tần gia, có lẽ sẽ không có Hứa Thuyền hôm
nay, càng không tồn tại Cửu thiếu gia.
Lâm Cẩm Sắt
nghe vậy đem đôi mắt dời về phía anh, ánh mắt khác hẳn, “Đúng, hắn là
một người tốt, khi em cùng đường, hắn đã thu nhận và giúp đỡ em ” nói
tới đây, cô mỉm cười, “Nhưng hắn lại là một thương nhân đầy thủ đoạn,
hắn rất tốt với em nhưng lại cướp đi tự do của em.”
Đối với Tần gia, cô oán hận. Buổi chạng vạng hơn một năm trước đó là một hồi ức đầy máu của cô … cô tức giận, tức giận đến mức đầu óc không còn
minh mẫn nữa, mãi cho đến khi tiếng súng vang lên bên tai, cô mới hoảng
sợ mà ý thức được chính tay mình đã giết người, thế mà cô đã giết Đường
Lưu Nhan. Cả bàn tay chỉ có máu, cô lo sợ không yên đẩy hắn ra, khoảnh
khắc đó cô thấy trong mắt hắn là sự ngạc nhiên không thể tin nổi cuối
cùng vẫn biến về vẻ bình tĩnh như thường, khi hắn mang theo nụ cười quỷ
dị mà nhắm mắt lại, không biết tại sao, trái tim cô như bị một bàn tay
nào xé rách đau đớn không nguôi.
Nhưng khi đó cô căn bản không có cách nào tự hỏi bản thân rằng cảm xúc ấy là từ đâu mà có.
Cô sợ chết, sợ ngồi tù. Nhưng cô không có chỗ nào để đi cả.
Không dám đi tìm Ngô Ưu, sợ liên lụy đến cô ấy.
Ngày đó trời tối rất nhanh, lại đúng là giờ cơm, cho nên người đi lại
trên đường cũng rất ít người, cho nên khi xe của Tần gia đứng đó cho tới khi mang người phụ nữ cả người đầy máu hồn bay phách lạc là cô đi, vẫn
không hút được sự chú ý của bất cứ ai.
Cuộc sống của cô sau đêm đó lại bắt đầu đảo lộn.
Bàn tay đầy máu, mùi máu có phải rửa mãi cũng không sạch không?
Tần gia phái người chuyên biệt dạy cô cách đánh nhau, dạy cô cách dùng
súng, nhưng trong lòng cô hiểu rất rõ ràng việc này chính là tính toán
của hắn, cho nên khi hắn bắt đầu giao những trọng trách nặng hơn cho cô, cô cũng không hề bất ngờ, không hề kháng nghị mà chấp nhận, cũng đem
tất cả khả năng của mình để làm tốt… cô không muốn phải nợ người khác
bất cứ thứ gì, nhất là tình cảm, cô không muốn không rõ ràng.
Nhưng mà cuộc sống tinh phong huyết vũ như vậy cô không hề muốn sa chân vào (tinh phong huyết vũ: gió tanh mưa máu). Cô thú nhận không có năng
lực để tiếp nhận chức vụ đứng đầu Viêm bang, lại càng không muốn một
ngày lại mất mạng dưới họng súng hay dưới lưỡi dao.
Hứa Thuyền thật lâu cũng không nói gì, Lâm Cẩm Sắt đợi một chút, rồi đơn giản tự nói ra mục đích của bản thân “Em cảm kích hắn, nhưng em không
muốn cuộc sống của mình bị những người khác khống chế, ví như chuyện làm bang chủ này kỳ thực em không hề muốn, em chỉ muốn sống sót mà thôi.”
“Nhưng cuối cùng vị trí chắc chắn sẽ không phải của em, mới đầu em
không hề biết rằng anh chính là cửu thiếu gia kia … rõ ràng anh mới là
sự lựa chọn tốt nhất, dựa vào đâu mà một người xa lạ như em lại ngồi lên chiếc ghế đó? …anh hiểu ý em chứ?”
Nghe thấy lời nói dỗi hờn tùy hứng của cô, Hứa Thuyền chỉ biết cười bất đắc dĩ.
Khóe miệng có một loại đạm mạc hòa cùng nỗi bi thương thật sâu.
Đúng, anh hiểu .
Lúc nào cũng như vậy chỉ cần một ánh mắt của cô, thậm chí là một động
tác bĩu môi, anh đều hiểu rất rõ cô đang suy nghĩ gì. Đừng nói đến một
câu đầy ý tứ hàm súc đến như vậy.
Cô đang nói cho anh
biết, anh và cô đã không phải là hai người cùng một thế giới nữa, cuối
cùng cô thế nào cũng phải rời khỏi, còn anh thì không thể nào vùng vẫy
trong đám bùn lầy ấy mà thoát thân lên được. Quyền lực là như thế, là
một bóng ma khiến người đau khổ nhưng lại không thể từ bỏ được. Kỳ thật
trong lòng mọi người đều hiểu rõ được, hiện nay cửu thiếu gia nhìn qua
thì hình như đang phải tuân theo mệnh lệnh của đại đương gia cô, nhưng
thực ra anh thực sự đồng ý, đồng ý đứng phía sau cô, đồng ý chịu sự sai
khiến của cô. Nếu không có sự “đồng ý” của anh, đại đương gia cô có lẽ
chỉ là danh nghĩa mà thôi.
Lâm Cẩm Sắt mãi mãi vẫn rất thông minh nhưng lại vô cùng ích kỉ .
Cô nhìn thấu anh. Cho nên để bảo vệ cho chính mình, cô lại một lần nữa bỏ qua anh.
Anh cũng chỉ cười như vậy, sau đó nhẹ giọng nói, “Anh hiểu ý em.” Chỉ một câu như vậy không thêm bất cứ một chữ nào .
Lâm Cẩm Sắt không biết bây giờ anh đang nghĩ gì, vốn định gọn gàng dứt
khoát nói rõ với anh nhưng phản ứng của anh lại quá mức bình thản cho
nên cô không biết nói tiếp thế nào cả.
Im lặng, nghĩ
ngợi một chút, cô chuyển chủ đề, cười nói: “Về Viêm bang, Tần gia bảo em nghĩ biện pháp để phái bảo thủ ở lại Hongkong, không nhúng tay vào
chuyện phát triển ở Đại lục và Châu Âu, em làm được. Hứa Thuyền, anh
thấy được không?”
Hứa Thuyền miễn cưỡng cười cười, sau đó, khi cô xoay qua nhìn Tần gia, mới buồn bực thở dài.
Một khắc trước còn nói chuyện tuyệt tình như muốn dùng dao chặt đứt,
giây tiếp theo đã có thể coi như không có chuyện gì xảy ra khoe với anh
một chuyện khác, nói cô không tim không phổi, vô tình vô nghĩa có lẽ vẫn chưa đủ.
Anh nhất định là điên rồi, mới có thể để cô tùy ý tra tấn chính bản thân anh như vậy.
…nhưng nếu không được ở bên cô, hay có một ngày cô cách xa anh xa đến
mức anh không thể tìm được. …Suy nghĩ ấy luôn tồn tại trong đầu anh ,
khiến anh chỉ cần nghĩ tới cũng đã thấy tuyệt vọng.
Tần gia vẫn không tỉnh lại, hai người họ ở trong bệnh viện chờ đợi 2, 3
tiếng, một buổi sáng cứ lặng yên không một tiếng động như vậy mà trôi
qua .
Khi đi bộ ra khỏi bệnh viện, đã là buổi trưa.
Ánh mặt trời rất ấm áp, mặt tiền của bệnh viện là những bãi cỏ vô tận,
có một đứa bé mặc quần áo bệnh nhân trắng đang chơi diều ở đó.
“Cẩm Sắt, giúp anh một chút nhé.”
Lâm Cẩm Sắt quay đầu, có chút kinh ngạc nhìn bàn tay vươn về phía cô
của anh, bàn tay anh thật lớn. Vốn định cự tuyệt, nhưng nhìn vẻ mặt hơi
chua sót của anh, trái tim lại mềm nhũn, ừ một tiếng, mặc anh cầm tay
cô.
Tay anh rất rộng, lại có rất nhiều vết chai, hẳn là tạo thành khi cầm súng.
Khi hai người ở cạnh nhau luôn rất kiệm lời, bây giờ cũng thế, quá mức im lặng , cho nên biến thành xấu hổ.
Rốt cục, Lâm Cẩm Sắt nhịn không được ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói:
“Hứa Thuyền…” Cô nâng mắt, nhìn về phía anh, chỉ là một cái nhìn thoáng
nhưng không ngờ lại nhìn thấy…
Sắc mặt cô đột nhiên trở nên tái nhợt!