Trên thế giới này có một loại người, trước mặt thì mạnh mẽ, bên trong
lại vô cùng yếu đuối. Lâm Cẩm Sắt rất giống loại người đó nhưng lại mười phần không giống.
Ví dụ như bây giờ, đối mặt với một
trăm con người kiên cường mặt không đổi sắc mà sống trong rừng súng mưa
đạn bao nhiêu năm nay, nụ cười của cô tự tin yên ổn, tiến lên chiếc ghế
tượng trưng cho quyền lực đỉnh cao, ngồi xuống.
Toàn
bộ người trong phòng ngoại trừ cô và Hứa Thuyền đều cúi đầu xuống, cung
kính hành lễ. mặc kệ có phải tất cả đều có thành ý hay không nhưng đây
là quy định, không tuân thủ sẽ bị phạt.
Đôi mi đẹp của Lâm Cẩm Sắt khẽ động, dựa vào lưng ghế phía sau, hai chân gác lên nhau, chầm chậm nói: “Các vị không cần đa lễ, cho tới bây giờ Cẩm vẫn chưa
quen xử lí công việc nên hơi tốn thời gian chậm trễ một chút, làm cho
các vị tiền bối phải đợi lâu, là tôi nên nhận mới đúng.” Câu nói nhẹ
nhàng bâng quơ mà đơn giản chân thành, không chỉ đầy đủ lễ nghĩa, hạ
thấp chính mình nâng cao đối phương lên, đồng thời cũng làm tan biến đi
nhiều sự bất mãn của người khác, không thể không nói là cao minh.
Đi cạnh Lâm Cẩm Sắt chờ cô ngồi xuống rồi sau đó ngồi vào vị trí thứ
hai Hứa Thuyền hơi cong khóe miệng lén lút thở dài một cái.
Chân cô đang run lên.
Chẳng qua được vẻ ngoài giả vờ lơ đãng của cô miễn cưỡng che đi cho nên không ai thấy được.
Mọi người chỉ cho rằng người đàn bà này lá gan thật lớn, cũng thật kiên cường, trong trường hợp này mà cũng có thể thoải mái như thế, đúng quy
cách ngồi trên chiếc ghế kia mà không biết rằng…
Lâm
Cẩm Sắt nhìn quanh phòng một cái lại cười tiếp: “Hôm nay triệu tập các
vị tiền bối trưởng lão tới đây, mặc dù không có chuyện lớn gì, nhưng
cũng rất quan trọng, tôi muốn tuyên bố một việc…” dừng một chút, vẻ mặt
cô không đổi sắc quan sát thần sắc của vài nguyên lão quan trọng, lại
tiếp tục nói, “Bởi vì thế lực của bang chúng ta ở Hongkong đã gần đến
mức bão hòa cho nên từ hôm nay trở đi, viêm bang sẽ phát triển trọng tâm là ở Châu Âu và đại lục, đồng thời, đại bộ phận tài nguyên trong bang
cũng đem để đầu tư vào việc buôn bán…” Lời cô còn chưa nói dứt, đã có
một vài người thay đổi sắc mặt.
Ý của người đàn bà này…
Trong đó Nhất Nguyên lão nhanh chóng tức giận lớn tiếng cắt đứt lời cô
“Ý của cô là, đem tẩy trắng Viêm bang? ! …tôi nói cho cô biết ” hắn tức
giận đến mức gân cổ cũng xanh lên, tiếng nói thô ráp “Đừng có nằm mơ!”
Bọn họ vất vả cả nửa đời người mới gây dựng được giang sơn này, cứ như
vậy bị mất đi sao, không thể nào.
Thấy có người phản đối, vài nguyên lão đức cao vọng trọng khác cũng bắt đầu tỏ thái độ.
Một khi tẩy trắng Viêm bang, có nghĩa là thế lực xã hội đen của họ ở
Hongkong sẽ mất đi, hơn nữa những ích lợi to lớn từ việc buôn bán dựa
vào xã hội đen cũng mất đi! Loại chuyện ngu xuẩn này không thể đồng ý
được… trừ phi tất cả bọn họ đều hồ đồ!
Những bậc
nguyên lão phản đối đầu tiên, Lâm Cẩm Sắt hít sâu một hơi, cô đã biết
trước sẽ có loại phản ứng này. Cô hơi nâng cằm lên, âm điệu cao vút, lại vẫn vững vàng mà bình tĩnh như trước, “Các vị tiền bối đừng nóng vội,
chuyện này là vì lợi ích lâu dài của Viêm bang, nếu chúng ta vì món lợi
nhỏ trước mắt mà bỏ qua thị trường và ích lợi lớn hơn, tự hạn chế mình,
thì sẽ có một ngày viêm bang sẽ bị các thế lực ngầm ngoại lai xâm nhập
thâu tóm. Tôi tin loại chuyện này không phải là thứ các vị muốn nhìn
thấy .”
Lúc này, vị vừa mới mở lời đầu tiên muốn đi ra khỏi nhưng lại ngồi xuống ghế, lời nói bén nhọn mở miệng: “Ý của cô là, muốn chúng tôi buông tha một khối thịt béo đã nắm chắc trong tay để
theo đuổi một giấc mơ trong hư vô không chắc chắn?”
Lâm Cẩm Sắt hơi giật mình, câu này rất hay… Rất có tính văn học nha.
Nhưng dùng khẩu khí như vậy nói ra dù nghe thế nào vẫn cảm thấy kì quái.
Giương mắt nhìn về phía tiếng nói truyền đến là một
người đàn ông trung niên chưa đến 40 tuổi, tướng mạo bình thường, vóc
dáng không cao không thấp, nhưng khuôn mặt kia lại vô cùng tàn nhẫn, ánh mắt cũng tối tăm như làm cho những người đứng cạnh hắn không khỏi cảm
thấy lạnh gáy.
Lâm Cẩm Sắt biết người này hắn tên là
Tần Đậu, là đường đệ của Tần gia (đường đệ: em họ), là đường chủ phái
Chu Tước của Viêm bang, địa vị ở Viêm bang tương đối cao. Sở dĩ cô biết
người này là vì lúc trước Tần gia đã có lần nói qua với cô…
“Muốn làm đại đương gia, nhất định phải chú ý đề phòng Tần Đậu, đường đệ này của ta, muốn quyền lực đến phát điên… “
Lâm Cẩm Sắt ổn định cảm giác sợ hãi trong lòng, cười nhẹ nói với Tần
Đậu “Như vậy… đường chủ cảm thấy ta nên làm như thế nào?” (thực ra mình
ko thích gọi là ta-ngươi nhưng chị CS là chủ nên phải gọi ta ngươi, còn
tên Tần đậu kia địa vị khá cao hơn nữa cũng nhiều tuổi nên chỉ gọi là
đường chủ thôi nha)
Hứa Thuyền ở một bên nghe thấy
liền nhíu mày. Chỉ là một tên đường chủ, có tư cách gì khiến cho người
đường đường là đại đương gia phải cúi đầu thương lượng? Làm như vậy cô
đang tự đánh mất đi sự uy nghiêm của một vị thủ lĩnh mà thôi.
Tần Đậu giống như đang sợ run, không ngờ cô thế mà lại hỏi ý kiến của
hắn, đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ kĩ nhưng lời đã nói ra chắc như đinh
đóng cột “Đương nhiên là đóng ở Hongkong .”
Đôi mi thanh tú của Lâm Cẩm Sắt nhíu lại, “Nhưng…”
“Muốn đi thì cô mang theo người của cô mà đi, chúng tôi dù thế nào cũng không rời khỏi đây.”
Tần Đậu một câu nói xong, lập tức nhận được sự đồng tình của vài nguyên lão căn bản cũng không muốn dưới trướng Lâm Cẩm Sắt.
Mấy lão già này.
Lâm Cẩm Sắt nở nụ cười, ý vị sâu xa, “Ừm, nếu các vị có ý nghĩ như vậy, vậy thì cứ tiến hành như thế đi …nhưng lời đã nói ra là không rút lại
được đâu .” Dứt lời, cô nhỏ giọng nói “giải tán”, sau đó từ ghế ngồi
đứng lên, giày cao gót bước trên nền gạch rời khỏi phòng.
Lại vòng trở về hành lang bằng gỗ lim thật dài kia.
Lâm Cẩm Sắt dừng bước chân, xoay người.
Người đàn ông kia vẫn giống như vài năm trước đây, vẻ mặt ôn nhu thư
hoãn như vậy, thấy cô dừng bước cũng lập tức dừng lại. Chỉ im lặng nhưng không hề xấu hổ.
Lâm Cẩm Sắt mím môi nói, “Anh đừng
đi theo em nữa, em không muốn anh ở bên cạnh em.” Cô cố ý nói ra những
câu đó, quả nhiên thây vẻ mặt Hứa Thuyền tối hẳn đi.
Anh chậm rãi mở miệng, “Anh sợ anh không bên cạnh em thì sẽ cảm thấy không đuổi kịp em .”
Lâm Cẩm Sắt trong lòng đau xót, người đàn ông này, rất giảo hoạt, chỉ một câu nói như vậy đã khiến cô mềm lòng.
Nhưng mà…
Cô hơi cúp mi xuống nói, “Hứa Thuyền, cùng em tới bệnh viện thăm Tần gia đi.”