Thời tiết hôm nay rất tốt, Lâm Cẩm Sắt thức dậy rất sớm.
Gần đây cô đang rất cố gắng rèn luyện tay nghề nấu nướng của mình.
Tuy rằng vẫn không được quen cho lắm, nhưng dựa vào đầu óc thông minh
của cô cùng mạng Internet vạn năng, ít nhất món ăn sáng cô làm nhìn qua
sẽ không khiến người ta ngán ngẩm.
Thành quả lớn nhất là cô có thể làm trứng ốp lếp ngon hơn mà cũng không hề bị cháy nữa.
Mấy ngày nay, cô dường như rất rảnh rỗi, ban ngày ở trong căn hộ Đường
Lưu Nhan mua cho cô đọc sách, lên mạng, xem tivi, buổi tối thì đi theo
phía sau Đường Lưu Nhan tham gia xã giao… thì ra nam nhân vật chính
trong tiểu thuyết nháy mắt một cái dậm chân một cái quyền thế lập tức
đầy tay hoàn toàn là gạt người. Không có mạng Internet lớn mạnh, không
có chỗ dựa vững chắc, không có bộ mặt có thể thay đổi cảm xúc bất cứ khi nào, Đường Lưu Nhan hắn muốn sống yên trong lưỡng đạo hắc bạch, có lẽ
chỉ khiến thiên hạ chê cười.
Lâm Cẩm Sắt đôi khi cũng
cảm thấy kì lạ, Đường công tử này bình thường vô cùng bận rộn, trên mặt
bàn phải lãnh đạo cơ nghiệp lớn như vậy, dưới mặt bàn lại có nhiều mối
quan hệ phải khai thông như thế, vậy làm sao còn có nhiều thời gian để
cùng một tiểu nhân vật không quan trọng gì như cô chơi trò chơi mập mờ
này?
Trong chốc lát, vậy mà đã nửa tháng trôi qua, không lâu sau, khi cô cảm thấy giật mình thì như đã qua nửa đời người.
Mới có 26 tuổi đời mà tâm trạng thì như đã 62 tuổi vậy…
Cô khẽ thở dài một hơi, tiếp tục cúi đầu đánh trứng gà trong bát thủy tinh, bữa sáng hôm nay cô định làm hai phần bánh ngọt.
Một đôi bàn tay thon dài dùng lực từ phía sau gắt gao ôm lấy cô, bên
tai là tiếng nói vô cùng mờ ám: “Sớm vậy, vừa tỉnh dậy đã không thấy em
đâu.” Đường Lưu Nhan dựa đầu vùi vào vai cô, trong ngữ điệu hoa lệ tao
nhã kia có một chút yêu mị hỗn loạn và còn có… làm nũng.
Lâm Cẩm Sắt khẽ di chuyển bả vai, thật không thích được với sự ôn tồn
của hắn, một lát sau mới mở miệng nói, “Chờ một lát nữa bữa sáng sắp
được rồi.”
Ngón tay đặt trên thắt lưng cô khẽ giật,
Đường Lưu Nhan nâng một bàn tay lên, sau đó nâng cằm cô lên buộc cô đối
diện với hắn, nặng nề cười nói: “Bữa sáng … hừ, móng vuốt của con mèo
nhỏ tại sao lại dùng vào những việc này?” Đồng tử hắn trong suốt mà u
tối, ẩn chứa ngàn vạn loại cảm xúc. Giống như một người chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu, nhưng lại khiến người đó tin chắc những gì mình đã nhìn qua chỉ là giả dối.
Lâm Cẩm Sắt khép hờ mi mắt,
nhịn xuống cảm giác nhục nhã tưởng như không kiềm chế được trong lòng,
khi nở nụ cười lại trở thành vô cùng quyến rũ mị hoặc, “Chẳng lẽ Nhan
công tử không thích…”
Nói chưa dứt lời, hơi thở nóng rực đã phả trên mặt, ngay giây tiếp theo, đôi môi đã bị hơi thở đó chặn lấy.
Đường Lưu Nhan hôn rất mạnh, không mang theo một tia thương tiếc.
Đầu lưỡi bá đạo của hắn tùy ý mở hàm răng của cô ra, hung ác tiến vào
trong, sau đó hung hăng cắn đầu lưỡi cô, giống như một con dã thú đã lâu không kiếm được mồi … tức giận!
Đúng vậy, Lâm Cẩm Sắt rõ ràng có thể cảm nhận được sự tức giận kịch liệt của hắn, còn hắn lúc này đang đem loại cảm xúc mãnh liệt không thể lí giải này của hắn phát
tiết lên cô! Không hề có dấu hiệu báo trước.
Lâm Cẩm
Sắt không có cách nào ngăn cản sự sợ hãi trong lòng. Cô cảm thấy khủng
bố, rõ ràng một khắc trước vẫn là ôn tồn chậm rãi như vậy, giây tiếp
theo đã trở nên như thế … rốt cuộc Đường Lưu Nhan hắn bây giờ đang suy
nghĩ cái gì? Nói trở mặt là trở mặt ngay lập tức, tâm tư kì quái, quả
nhiên là một tên ma quỷ …cô thừa nhận là cô sợ hãi, sợ đến mức quên cả
hô hấp, chỉ có thể không ngừng giãy dụa đập mạnh vào lưng hắn, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt kinh hoảng bất lực, giống như một con thú nhỏ sắp
chết.
“Đường Lưu Nhan… Ngài đừng như vậy…”
Cố gắng dùng lực đẩy hắn ra rồi cho hắn một cái tát, Lâm Cẩm Sắt thấp
giọng thỉnh cầu, đầu lưỡi rất đau, cô tưởng như mình sẽ khóc, sẽ phát
tiết nỗi sợ hãi đó ra ngoài.
Rốt cục, Đường Lưu Nhan cũng buông cô ra.
Mất đi sự chống đỡ, cô vô lực mềm nhũn ngã xuống đất.
Thân thể cô run rẩy nâng mắt nhìn lên người đàn ông đứng đó, chật vật
như vậy, nhưng trong ánh mắt có cả đề phòng cảnh giác còn có cả sự sợ
hãi.
“Lâm Cẩm Sắt, bảo mẫu tôi có rất nhiều, không cần em phải tham gia vào.”
Đường Lưu Nhan nhìn cô, từ trên cao nhìn xuống, trong ánh mắt có một sự chán nán không dễ nhìn thấy, giọng nói hắn miễn cưỡng , lạnh lùng , lại ngọt ngấy như ma mị, “Mèo con của tôi, móng vuốt của em khiến trò chơi
rất vui. Cho nên, làm chính em là được rồi.” Tiếng nói vừa dứt, hắn
giống như tự giễu cười khẽ, nâng bước rời đi.
Bước đi xa dần, Lâm Cẩm Sắt có chút giật mình.
Rất lâu sau đó…
Môi cô bị cắn trắng bệch. Câu cuối cùng của hắn ý tứ là…
Còn chưa kịp cho cô suy nghĩ cẩn thận, di động đặt ở phòng bếp đột
nhiên đổ chuông, Lâm Cẩm Sắt đứng lên, sửa sang lại tâm trạng của mình,
vừa nhìn qua là một số điện thoại lạ.
Không nghĩ nhiều, cô nhấn nút đồng ý nghe, “Xin chào, tôi là Lâm Cẩm Sắt.” Tốt lắm, giọng nói cô nghe cũng khá bình thường.
Đầu điện thoại bên kia im lặng rất lây, cho đến khi Lâm Cẩm Sắt nhàm
chán nghĩ là điện thoại quấy rối muốn cúp máy, trong ống nghe lại truyền đến một tiếng khóc: “Lâm Cẩm Sắt…”
Tiếng nói kia có vẻ quen thuộc rất mềm mại đáng yêu nhưng rất… điệu đà.
Cô sủng sốt cũng thật lâu, suy nghĩ rất lâu cũng không đoán ra được
giọng nói này là của ai, lúc này cô mới chần chờ mở miệng nói, “Ngại
quá, xin hỏi chị là?”
Đối phương đại khái không ngờ cô sẽ trả lời như vậy, tiếng khóc dừng một chút, sau đó ngừng hẳn “Tớ là
Tô Kính này, Lâm Cẩm Sắt cậu không nhớ tớ sao?” Giọng nói âm mũi ở chữ
cuối cùng hơi cao, Lâm Cẩm Sắt có chút không thích ứng được.
Cô miễn cưỡng cười đáp lại: “Cậu đang khóc à? Nhất thời không nhận ra…
Xin hỏi có chuyện gì không?” Cô trong lòng thầm nghĩ có lẽ có liên quan
đến Đường thiếu gia rồi…
Cô vừa mới nhớ ra ngày Thất
Tịch lễ tình nhân đó, Đường đại công tử hắn ôm này tiểu mỹ nhân này
đường hoàng vào khách sạn đó mà.
Hiện tại không biết thế nào , hay là Tô Kính này còn tưởng rằng cô muốn chiếm đoạt người đàn ông của cô ta?
Quả nhiên…
“Cẩm sắt, cậu và Nhan có vẻ thân quen, cậu nói xem vì sao anh ấy gần đây không hề đến tìm tớ?