Mị Tình

Chương 49: Khách sạn-P.2




Đôi giày bó màu đen dẫm lên mặt đường, tiếng lộc cộc lộc cộc rõ ràng lưu loát.

Gió buổi sáng thật lạnh, Lâm Cẩm Sắt nắm chặt áo khoác, bước chân xuống dưới xe đuổi theo Ngô Ưu.

Bước đi của Ngô Ưu thật nhanh, nhưng nhìn không giống như đang đi dạo không mục đích, Lâm Cẩm Sắt đi theo phía sau cô, miệng khẽ nhếch lên nhưng không hề hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

Đã thấy toàn thân Ngô Ưu chợt dừng lại, suýt nữa làm cho cô đụng vào.

“Cẩm Sắt, lát nữa mặc kệ cậu nhìn thấy gì, cậu cũng phải biết rằng tớ là muốn tốt cho cậu.” Cô nói xong, nắm lấy tay Lâm Cẩm Sắt, đi với tốc độ nhanh hơn .

Lâm Cẩm Sắt bị cô kéo lảo đảo lảo đảo, chỉ biết cười khổ.

Thật là thẳng thắn nha…

Trước mắt rất nhanh xuất hiện một tòa nhà thật lớn.

Lâm Cẩm Sắt ngẩng đầu nhìn thấy là một khách sạn cao cấp. Nhưng tòa nhà này ở thành phố B đông đúc thì lại là một điều rất bình thường …

Sự nghi hoặc trong lòng ngày càng lớn, lại có cảm giác lực đạo xiết lên tay mình ngày càng mạnh, cô bị đau nhíu mày: “Tiểu Ưu…”

“Lại đây… hừ, thật đúng lúc” Ngô Ưu như thể không nghe thấy giọng nói của cô, thấp giọng cười hừ hừ, “Cẩm Sắt, cậu nhìn cho rõ đi một người đàn ông như thế này đã tra tấn cậu bao nhiêu năm rồi?”

Trái tim lộp bộp một tiếng, Lâm Cẩm Sắt nhìn theo ánh mắt của Ngô Ưu, giật mình.

Cửa khách sạn mở ra, một đôi nam nữ từ bên trong đi ra tiến về phía các cô.

Nam tuấn lãng, nữ kiều mỵ.

Không nhìn rõ mặt, nhưng thân ảnh quen thuộc kia đủ để cô nhận ra đó là ai…

Hứa Thuyền.

Là Hứa Thuyền, sớm như vậy lại cùng một người phụ nữ từ trong khách sạn bước ra.

Lâm Cẩm Sắt chỉ cảm thấy đầu ầm ầm một tiếng, miệng như bị ai đó tát cho một cái làm sao cũng không thể nói ra tiếng.

Khoảng cách của họ ngày càng ngắn, Hứa Thuyền rốt cục cũng nhìn thấy cô.

Khuôn mặt anh trở nên tái nhợt, bước chân đột nhiên dừng lại. Đôi mắt từng sáng như ngọc lưu ly kia trong phút chốc hiện lên trăm ngàn loại cảm xúc, khiếp sợ có, kinh ngạc có, hiểu rõ cũng có, còn có cả sự mê man tuyệt vọng…

Lâm Cẩm Sắt giãy khỏi tay Ngô Ưu, chậm rãi nhấc chân, tiến tới phía anh.

Từng bước từng bước giống như đang giẫm lên niềm tin từ trước tới nay của cô đặt vào anh.

Cô đứng yên trước mặt anh, yên lặng nhìn anh, chợt giơ tay lên hung hăng tặng cho Hứa Thuyền một cái tát!

Cô cười, cười đến vô cùng vui vẻ: “Tốt lắm, Hứa Thuyền, cuối cùng anh cũng giải thoát cho em.”

Nói xong, hai tay nắm chặt xoay người bước đi.

Một khắc khi cô quay đi, trước mắt hiện lên khuôn mặt người phụ nữ bên cạnh anh, khuôn mặt đó rất quen. Nhưng giờ phút này trái tim cô vô cùng nhức nhối, căn bản không thể suy nghĩ tới điểm này.

Cổ tay cô bị một lực đạo nắm chặt, phía sau là tiếng nói nôn nóng vội vàng của Hứa Thuyền: “Cẩm Sắt, em hãy nghe anh nói!”

Một khắc da thịt chạm vào nhau kia, chuyện cũ như một cơn lũ trào tới giống như muốn cuốn cả cô đi.

Anh từng nói sẽ cho cô sự ấm áp, sẽ đi mua giày cao gót cho cô

Anh từng nói, không thể từ bỏ, anh đến đây vì cô…

Cô hơi hốt hoảng nhìn đôi mắt đẹp nhỏ dài kia, người đàn ông từng ấm áp như vậy, yêu chiều cô như vậy, bây giờ lại khiến cô giật mình thiếu chút nữa không nhận ra anh là ai.

Dựa vào cái gì? Đúng vậy, cô dựa vào cái gì mà tức giận đây ?

Năm đó là cô có lỗi với anh, bây giờ anh có niềm vui mới , có được hạnh phúc … đó không phải là điều cô muốn sao? Vây bây giờ cô có lập trường gì, có tư cách gì mà đánh anh mắng anh!

Lâm Cẩm Sắt chỉ cảm thấy trái tim lạnh lẽ hoảng hốt.

Cô ích kỷ quá… Rõ ràng đó không phải là thứ thuộc về cô, vì sao cô còn muốn nắm lấy?

Sai rồi . Sai rồi .

Giật mạnh bàn tay bị Hứa Thuyền nắm ra, cô bắt lấy tay Ngô Ưu, giống như nắm lấy một cây gỗ cứu mạng, hoảng hốt tránh né.

Khi Ngô ưu nhấn mạnh chân ga thoáng nhìn qua gương chiếu hậu.

Hứa Thuyền không hề đuổi theo.

Anh đứng ở rất xa, hai tay nắm chặt, đôi môi tái nhợt run run, khiến NGô Ưu không khỏi nhớ tới năm đó người thanh niên kia giống như một con thú bị bỏ rơi ngơ ngác đứng trong mưa.

Xuy!

Bỏ đi! Trí nhớ thật đáng ghét, Ngô Ưu cười lạnh một tiếng.

Nếu không phải tối qua cô phải đi tiếp khách đến quá muộn, cô phải đi lối tắt về nhà …bằng không làm sao có thể thấy anh giống như uống rượu say bị một ả phụ nữ lôi kéo vào khách sạn…

Uống rượu thì sao?

Uống rượu thì có lý do để phản bội sao?

…như vậy cũng tốt, đau dài không bằng đau ngắn, sớm một chút nhận ra bộ mặt thật của Hứa Thuyền đối với Cẩm Sắt mà nói, đó không phải là chuyện xấu.

Nghĩ đến đây, cô vẻ mặt không đổi đem tầm mắt dời về phía Lâm Cẩm Sắt ngơ ngác ngồi bên cạnh, ánh mắt mềm đi một chút, mang theo sự thương tiếc.

Lâm Cẩm Sắt nhìn ra ngoài cửa sổ không nói một câu.

Sáng sớm kỳ thật có chút sương mù, chỉ là không dày lắm. bây giờ bị mặt trời đã lên chiếu vào chúng lập tức biến thành những giọt nước nhỏ đọng vào cửa kính xe.

Hồi lâu, cô cúi đầu ra tiếng: “Tiểu Ưu, cậu biết không? Cậu làm tớ cảm thấy khó chịu .” Ngữ khí bình thản của cô giống như chỉ đang kể lại một câu chuyện rất bình thường.

Ngô ưu bỗng nhiên không biết nói gì, mãi về sau mới lên tiếng, “Cẩm Sắt, tớ nói rồi … Tớ là muốn tốt cho cậu.”

Sau đó cô bắt đầu thấy Lâm Cẩm Sắt khóc.

GIọt nước mắt rất lớn, trong suốt giống như viên trân châu.

Ngô ưu bối rối phanh xe lại, lúng túng giơ tay lên lau nước mắt cho cô, vừa lau vừa nói: “Xin lỗi tớ sai rồi, cậu đừng khóc nữa…đang yên lành sao cậu lại khóc… đừng khóc nữa nào, được rồi được rồi đều là lỗi của tớ”

Khi Lâm Cẩm Sắt khóc không hề có tiếng gì cả, chỉ như người bị nghẹn, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên, nước mắt không tiếng động rất nhanh chảy xuống.

Cô co cơ thể vào chiếc ghế phụ, nâng mắt nhìn ngô ưu, trong mắt toàn nước, khi mở miệng nói chuyện giọng nói rất kì lạ: “Anh ấy từng nói , anh ấy không quên được tớ… Anh ấy nói … Làm sao có thể gạt tớ?”

Ngô Ưu chỉ cảm thấy lòng mềm như nước, lại có chút buồn đau, hơi hốt hoảng.

Cô bé này bây giờ giống như một đứa trẻ cố chấp tùy hứng.

Cô chậm rãi nâng tay lên, không tiếng động ôm chặt lấy Lâm Cẩm Sắt đang khóc, cho đến cô ấy ở trong lòng cô khóc đến mệt mỏi, nặng nề ngủ đi.

Thật lâu sau, cô khẽ thở dài một hơi, nhẹ nhàng rút một bàn tay trên người Lâm Cẩm Sắt ra, lấy di động, bấm số điện thoại…

“Đường Lưu Nhan, là tôi, Ngô Ưu, Cẩm Sắt bây giờ đang ở chỗ tôi… Ừm… Đang ngủ, anh tới đây đón cô ấy đi…”