“Chuyện mẹ em qua đời, khiến em rất hận mẹ con Lâm Lan và bao gồm…
cả ông ta nữa ” Lâm Cẩm Sắt nắm chặt hai tay, nhãn cầu có chút ảm đạm,
cô chậm rãi nói “Anh sẽ không biết là em hận đến mức nào đâu …họ cướp đi tất cả những gì mà em có, đồng thời em cũng hận ông ta, hận ông ta vô
tâm mà đem tất cả yêu thương cho hết mẹ con Lâm Lan, vì thế em muốn trả
thù họ.”
“Cho nên sau đó em muốn tìm cách lợi dụng
anh.” Hứa Thuyền bình tĩnh nói, thần sắc yên lặng phảng phất như mình
không phải là “người bị hại” đang được nói đến kia.
Ánh mắt sáng lên, Lâm Cẩm Sắt đột nhiên nghĩ tới lễ Noel năm ấy, cô ở
trong tầng băng tuyết dày đặc mờ mịt gặp được anh, một người con trai
thuần khiết sạch sẽ. Vốn là một sự gặp gỡ rất bất ngờ và cũng rất đẹp,
nhưng chỉ sau một cú điện thoại, một âm mưu đã bắt đầu được đặt ra.
Trong lòng kêu to một cái, khi đó giống như là bị ma quỷ ám ảnh, từ đó
về sau, cô bắt đầu dần dần tiếp cận anh, muốn để anh…yêu cô. Biết rõ là
không đúng, nhưng cô vẫn cứ làm như vậy.
Nhịn xuống
từng cơn đau đớn đang cuồn cuộn trong lồng ngực, cô mím chặt môi, nói,
“Đúng, khi đó em tìm cách để lợi dụng anh… Sau đó, em cố ý dẫn anh về
Lâm gia…” Cổ họng dường như bị một cái gì đó chặn lại, cô không muốn nói tiếp nữa, thật ghê tởm…. cô năm đó, cư nhiên lại có những thủ đoạn ác
độc đến thế!
Hứa Thuyền cũng có chút giật mình, kí ức
dần hiện lên, đúng là có một chuyện như thứ. Năm ấy, anh học năm thứ ba, cô học năm thứ hai, đã kết giao được khoảng nửa năm, rồi đến một hôm,
anh vẫn nhớ rõ ngày đó là lễ quốc khánh “Ngày 1 tháng 10″ , nhà trường
cho phép toàn bộ sinh viên được nghỉ một tuần, anh đang ở trong kí túc
xá lật giở tạp chí du lịch, suy nghĩ làm sao mới có thể thuyết phục Cẩm
Sắt cùng đi du lịch với anh, đột nhiên điện thoại đúng lúc đó lại vang
lên.
“Hứa Thuyền, em muốn… Ờ, anh có thể cùng về nhà
với em được không? Em muốn để anh gặp gỡ người nhà của em.” Khi nói
chuyện giọng nói của Lâm Cẩm Sắt có chút kì quái, nhưng anh lúc ấy chỉ
biết vui mừng mà nghĩ đến đám cưới sau này của họ, mở miệng đó là câu
đồng ý, căn bản không hề chú ý tới chi tiết đó, chỉ nghĩ là cô đang
ngượng ngùng mà thôi.
Bây giờ nhớ lại, mọi loại tư vị đều xuất hiện trong lòng.
“Em đã bỏ thuốc vào bữa tối hôm đó …phần ăn của anh và Lâm Lan… tất cả
mọi người đều biết, người xuống bếp là dì Phương, nửa chút cũng không
liên quan đến em.”
“Lúc ấy em chỉ nghĩ muốn cho cha em nhận ra, người con riêng của ông, lại cố tình muốn chống lại ý ông, có
tình ý với người con trai mà con gái ông dẫn về …còn nữa, đến khi ông
biết người vợ vừa mới tái giá của ông thế mà lại giúp con gái mình câu
dẫn bạn trai của chị nó… Lâm gia từ nay về sau nhất định sẽ vĩnh viện
không có một ngày được bình yên!”
“Nhưng không biết
tại sao ” nói tới đây, Lâm Cẩm Sắt cười nhạt tự giễu, ánh mắt cũng tối
đi, “Người ăn phải phần cơm bị bỏ thuốc đó , lại là em và Tần Miễn…cuối
cùng thì mọi người cũng đã thấy hết , dì Phương “thương yêu” đến gọi em
ra ăn khuya, đẩy cửa ra lại nhìn thấy em và Tần Miễn lõa thể nằm trên
giường… “
Hứa Thuyền vô ý thức nắm chặt hai tay thành
quyền, đau khổ nhắm hai mắt lại mà hít thở không khí, từng đường gân
xanh trắng trên tay anh lộ rõ.
Môi dưới của Lâm Cẩm
Sắt cơ hồ bị cắn tới mức tái nhợt, toàn thân không kìm chế được mà run
lên bần bật. Rất lâu sau, cô chậm rãi ngồi xuống trước mặt Hứa Thuyền,
bụm mặt thấp giọng nói,
“Nghe hiểu chưa? Đây mới là sự thật, anh xem, Hứa Thuyền, em là một đứa con gái như thế, ăn trộm gà
bất thành, lại mất cả kho thóc, tự làm tự chịu… không xứng với sự tốt
đẹp của anh.”
Thật sự đó là một kí ức rất đáng sợ.
Nghĩ lại, khi đó cô bị tiếng thét chói tai của dì Phương đánh thức, lại
phát hiện bản thân mình đang ở trong lòng Tần Miễn, cả người đau nhức
không chịu nổi, người phía sau cũng là một vẻ khiếp sợ, rồi sau đó Lâm
Chấn và Hứa Thuyền cũng bị kinh động tới và nhanh chóng xuất hiện trước
cửa phòng…
Đối với cô mà nói, một màn năm ấy, là một
vết thương vẫn luôn chảy máu đầm đìa, một khi nhắc tới nó, thì lại biến
thành một trận đau thấu tim gan. Ban đầu cô cũng thấy kì lạ, tại sao ở
bữa cơm tối hôm đó, Tần Miễn lại xuất hiện , cho nên nhất thời cũng
hoảng loạn lo sợ, rối bời cả đầu đầy hắc tuyến. Sau đó mới biết Tần Miễn là anh họ do Lâm Lan đích thân mời tới.
Tất cả, đã rõ ràng rồi.
Hai mẹ con Lâm Lan rất thông minh, hung hăng phản công lại cô, khiến cô dường như không có đường nào để quay đầu cả.
Nhưng ai có thể đoán được chuyện đó? Cô là một con người ác độc, ngay
cả ông trời nhìn thấy cũng phải thấy kinh tởm, cho nên trừng phạt cô như thế. Tự làm tự chịu thôi.
Lâm Cẩm Sắt trước mặt anh
đang nghĩ lại mọi chuyện, khó chịu tới mức không thể hô hấp, Hứa Thuyền
chỉ cảm thấy trái tim mình giống như bị cô gái trước mắt nắm lấy , siết
trong tay, không chút lưu tình nào dùng lực bóp chặt khiến anh đau đớn
tới mức không thể chịu nổi, khi giật mình trên mặt đã là một vùng ẩm ướt ấm nóng.
Cho tới bây giờ, anh vẫn cố chấp cho rằng,
là Cẩm Sắt phản bội anh. Vì thế nên hận cô, nhưng hận như thế, kỳ thật
rất đơn thuần, bất quá chỉ là một người đàn ông hận cô gái của mình hồng hạnh vượt tường mà thôi. Hận cô nhiều năm như thế, thậm chí đã trở
thành một loại thói quen.
Nhưng hôm nay thì thế nào…
Được nghe rõ chân tướng, nhưng lại thành ra thế này, trong lúc nhất thời anh không biết mình phải phản ứng thế nào nữa. Phẫn nộ? Oán hận? Hối
hận bản thân lúc trước lại nhìn nhầm một cô gái thủ đoạn hiểm ác như thế thành một cô gái thuần khiết, hay… Đau lòng cho cô?
Không thể nói rõ ràng .
Anh chỉ biết một điều, anh chưa bao giờ ngừng yêu thương cô.
Mặc dù là khoảnh khắc khi tận mắt nhìn thấy cô và người đàn ông khác ở trên giường, cũng chưa từng ngừng lại.
Anh cúi người nhìn cô, cô vùi đầu trong hai đầu gối, bả vai run lên ,
không thể ức chế được kích động , giống như một con thú nhỏ phải chịu
quá nhiều thương tổn.
trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, trái tim ôn nhu của anh không lời nào mà nhói lên đau đớn.
Người phụ nữ này là kiếp nạn của anh.
Rất lâu sau, anh vươn tay, nhẫn nại vuốt lên mái tóc rối bời của cô,
nhẹ giọng nói; “Ngốc nghếch, lúc trước nếu em nói anh biết, anh sẽ giúp
em mà