Năm ấy, ở trường xảy ra một chuyện kinh thiên động địa, ai nghe cũng phải trợn tròn hai mắt: hot boy số một của trường, Akanishi Jin, trước giờ chưa từng đả động chuyện học hành, thế nhưng vô cớ bắt đầu từ một thứ tư giữa xuân đẹp trời, ngày nào cũng vậy, cậu ta đều lon ton chạy vào thư viện. Càng chấn lòng người hơn nữa là cậu ta vào đấy không phải để trốn mưa né gió, tìm chỗ ngủ yên tĩnh hay gì – có người chứng kiến, dù Akanishi không đọc sách, hai mắt vẫn mở tròn từ đầu chí cuối, không hề ngủ gật, mà bao người đẹp đi qua, cậu cũng không thèm ngó ngàng gì, lại càng chẳng phải hẹn hò với hoa khôi của trường — chính miệng hoa khôi đã thở dài tâm sự, anh đẹp trai chả thèm liếc mình tới một cái. Dù có chủ động ngồi đối diện, cậu ta chỉ nhích ghế sang một chút, và tiếp tục ngẩn người. Vừa trả lời phỏng vấn, hoa khôi vừa xịu mặt, khiến phóng viên cũng phải thương cảm ngậm ngùi. Nói dài nói ngắn, kết quả điều tra vẫn chỉ là con số không tròn trĩnh.
Jin thật sự bó tay với chính mình, cả ngày cậu chỉ hăm hở chờ tới lúc vào thư viện ngồi. Ánh nắng ban trưa, người thiếu niên ít nói, chỉ vậy thôi, nhưng ngày ngày, cứ đến ca làm việc của cậu ta, Jin lại hớn hở chui vào thư viện, trấn giữ chiếc bàn đối diện, chống cằm mà mê mẩn, không hề biết chán. Đến khi đối phương chuẩn bị hết giờ làm, Jin liền lon ton cầm một quyển sách mà chính mình cũng không biết tên đến mượn, cách một hôm thì lại đổi cuốn khác. Rốt cuộc, Jin cũng có thể diện kiến nụ cười tươi tắn mà ngọt ngào của người thiếu niên ấy. Jin vẫn luôn vỗ ngực tự đắc, nụ cười của cậu dành cho Jin khác với mọi người; dù nó có tương tự đến mức khó nhìn ra sự khác biệt, Jin vẫn khăng khăng như thế, nụ cười với Jin tươi hơn, ấm áp hơn, tựa như ánh nắng buổi mai, mềm mại chan hòa, khiến con người ta vừa nhìn thấy đã vui lòng. Lúc Jin miêu tả như thế với Koki, tên đầu trọc kia lại dám đưa tay sờ trán cậu, giống như Jin đang phát sốt hay đổ bệnh gì đấy.
“Thích thì theo đi.” Koki lắc đầu, không hề tán thành với chiến thuật hiện tại của Jin. Mà Koki cũng không nghĩ tâm tình của Jin là thật. Dù gì, từ trước tới giờ cậu có bao giờ thấy thằng bạn này của mình nghiêm túc đâu.
“Tao sợ dọa nó.” Jin rầu rĩ nhíu mày. Thằng bé kia nhìn ngoan hiền, ngây thơ như thế. Mình mà thù lù tiến lên nói gì mà tớ thích cậu, tụi mình hẹn hò được không… Chỉ sợ chưa dứt câu, đối phương đã bỏ của chạy lấy người. Ấn tượng đầu tiên như vậy… không tốt cho lắm a. Quả nhiên, biết yêu thật rồi, lo tới lo lui thế này…
Koki há miệng trợn mắt, cơ hồ đủ rộng để cả một quả trứng bay tọt vào. Akanishi Jin mà cũng biết suy nghĩ, quan tâm, gì mà còn sợ hù người ta nữa sao? Chắc trời sắp giông bão rồi. Đến thời khắc ấy, trong đầu Koki mới hiện lên ý nghĩ, “thì ra Akanishi Jin cũng biết nghiêm túc là gì.”
Lắc đầu, rồi lại gật đầu, ngạc nhiên nối tiếp ngạc nhiên, không phải chứ, thằng bé kia là… con trai mà, cơ mà vậy mới thú vị và mới mẻ. Chắc là thế rồi. “Vậy mày tính để vậy luôn à? Mấy tuần rồi? Bộ bất lực rồi sao mà còn chậm hơn tóc mọc trên đầu tao.”
“Đi đi, đi đi, dẹp cái đầu trọc của mày đi, mày biết gì về tình yêu mà nói!!” Jin quờ quạng hai tay, xua xua như đuổi muỗi.
Cằm Koki lúc bấy giờ thiếu điều rớt xuống đất, mình có nghe lầm không? Akanishi Jin bất cần đời cũng biết nói từ cao siêu đó sao?? Tình yêu đó nha!!! Rồi cậu ngước mắt nhìn trời, giông bão sắp tới thật à?
Phải, phải rồi, là tình yêu ấy. Đặt ngón trỏ phải trên môi, Jin đê mê suy nghĩ, cứ thế mà mơ mộng giữa ban ngày.
Koki ho khụ một tiếng, trong lòng chợt cảm giác bất an, nếu nghiêm túc chân thành quá, chẳng phải càng dễ dàng bị tổn thương sao? Nhưng bây giờ có nói gì, Jin chỉ như vịt nghe sấm thôi.
Yêu đơn phương đẹp là thế, nhưng cứ để vậy mãi không phải cách. Jin chợt phát hiện mình mỗi ngày càng ghen tị với quyển sách trong tay người thiếu niên. Chỉ vài trăm trang mà đã thu hút toàn bộ sức chú ý của cậu về mình, lại còn được cậu vuốt ve, nâng niu… a, không, không được, không phải vuốt ve, nhưng nói chung là cũng giống giống như thế. Tóm lại là cứ nhịn thế này sẽ có ngày bùng nổ, Jin đã nghĩ như thế. Jin muốn ôm chầm người thiếu niên vào lòng mình, hôn môi cậu ta, khẳng định đối phương cũng thích mình, và chỉ thuộc về mình. Thật sự từ trước tới giờ, Jin chưa hề cảm nhận tính độc chiếm bùng phát mạnh mẽ như thế trong mình.
Lại một lần trả sách, Jin để nó trên bàn, vội vàng nói một tràng, “Sách này hay lắm, nhớ đọc nha.” Rồi ù té chạy. Chạy thật lẹ, thật nhanh, thế nên Jin chẳng thể nhìn thấy phản ứng của người thiếu niên lúc bấy giờ: gương mặt lại một lần nữa hiện rõ sự khó hiểu và ngạc nhiên.
“Ái dục và văn minh” của Marcuse. Lại là sách tâm lý. Người thiếu niên đọc tựa sách, khóe môi chếch nhẹ một nụ cười.
Giữa trưa thứ bảy, lần đầu tiên ra mắt ban nhạc cả-tên-cũng-không-có, Jin mặc bộ đồ biểu diễn, quay tới quay lui, mắt cứ hướng nhìn về phía khán đài.
“Số lượng không tồi nha.” Koki nhún vai, biết tỏng hơn phân nửa số chị em gái ở đây có mặt là vì hot boy Akanishi Jin. Rồi cậu chợt phát hiện, sắc mặt Jin rất kỳ lạ, tựa hồ đang lo lắng nôn nao chuyện nào đó, “Gì, không phải chứ, mày cũng biết hồi hộp à?”
Trừng mắt ném cho tên trọc một cái liếc, Jin hậm hực cởi bỏ chiếc áo khoác đen đính cườm rườm rà bên ngoài, quăng nó thẳng về phía Koki, “Giữ giùm tao.” Rồi cứ thế một thân mặc sơ-mi ngắn tay trắng muốt mà chạy đi.
“Ê, ê, ê.” Đến khi Koki kịp phản ứng, Jin đã chạy biến ở phía cửa. Koki cau mày, vắt áo lên vai, nhìn đồng hồ rồi thở dài, “Nửa tiếng nữa bắt đầu rồi mà.”
Trời sắp vào hạ, khí trời nóng dần. Khi Jin chạy tới thư viện, tóc tai đã ướt đẫm mồ hỗi, chảy lòng thòng dọc sống mũi. Người thiếu niên kia mặc chiếc áo sơ-mi hồng nhạt, vẫn đứng sau bàn mượn sách, làm việc như thường lệ, bộ dáng rất bình yên và thong thả. Jin lập tức tiến thẳng về phía cậu ta.
Người thiếu niên đang dọn sách chợt nghe tiếng bước chân vội vàng. Vừa ngẩng đầu, cậu liền nhìn đến Jin, đôi ngươi đen lảnh không khỏi hiện lên vẻ ngạc nhiên.
“Lại đây.” Jin tiến thẳng vào phía trong quầy, túm gọn lấy tay người thiếu niên. Không để đối phương kịp phản ứng hay nói điều gì, Jin đã xông thẳng ra ngoài. Độc tài cũng được, bốc đồng cũng được, muốn làm là làm.
Ra khỏi thư viện, Jin nắm chặt tay người thiếu niên và chạy hối hả. Băng qua hoa viên của trường, mấy tán cây đong đưa mình theo gió, trong tay Jin là cổ tay mảnh khảnh của người thiếu niên, bước chân hai người chạy vội trên con đường đá cuội, tạo ra mấy tiết tấu lanh lảnh mà hài hòa. Ánh nắng xen mình qua mấy kẽ lá, bay nhảy trên mặt đất ấm nóng, khiến con người ta chợt nôn nao. Lòng bàn tay đẫm mồ hôi, ướt cả lên cổ tay mảnh khảnh, thấm vào làn da mỏng mịn, mạch đập của người thiếu niên dồn dập liên hôi. Bất giác, Jin cảm giác chính mình như muốn bay lên, trái tim trong ***g ngực chan chứa hạnh phúc, chực chờ vỡ òa.
Đến trước cửa hội trường, Jin mới dừng lại, một tay vẫn nắm chặt người thiếu niên, một tay đặt lên đầu gối, miệng thở phì phò, mồ hôi ướt đẫm trên trán, tóc tai dính cả vào hai bên mặt. Lòng có chút thấp thỏm, Jin xoay người, chợt phát hiện trong tay đối phương đang cầm một quyển sách. Người thiếu niên đứng dưới bóng mát, trên mặt ửng hồng vì phải chạy nãy giờ, miệng nhoẻn cười thật dịu dàng với Jin.
Lòng Jin nhảy dựng cả lên. Nói vậy… có thể xem như… cậu ta không ghét mình?
Người thiếu niên đưa cuốn sách ra, miệng cười càng rộ hơn, mang ý chòng ghẹo, thanh âm khàn khàn mà tựa ngọt mật rót vào tai Jin, “Sách giới thiệu… cao siêu thật.”
“Ái dục và văn minh” của Marcuse.
Cái này… Jin đón nhận quyển sách, rồi cúi đầu rên khẽ, gương mặt đỏ lựng.