Mùa xuân mười năm trước, ngày đẹp trời, thả lưng trên bãi cỏ, để mặc những tia nắng dịu nhẹ nhảy nhót, sưởi ấm trên vầng trán. Akanishi Jin, thiếu gia nhà Akanishi, chỉ mới mười tám, cả giọng nói lẫn dáng người vẫn còn trong thời kỳ phát triển. Năm cuối cấp ba, Jin không chút hối hả vì chuyện thi đại học như bao học sinh khác. Ban ngày, cậu thản nhiên trốn dưới mấy tán cây, ngủ ngon lành. Ban đêm, cậu theo chân mấy người bạn tri âm tri cốt của mình đi biểu diễn nhạc Metallic, lần nào cũng gào khản cả cổ.
Dựa theo lẽ thường tình, với một đứa vốn không màng chuyện học như Jin, tỉ lệ cậu vác mình vào thư viện ngồi không những là số âm, mà còn phải là âm một trăm phần trăm. Thế nhưng cái gì cũng có ngoại lệ của nó, đúng không? Thật lâu, thật lâu sau này, mỗi lần Jin nghĩ tới ngày hôm ấy, anh đều rút ra một kết luận, hai chữ “dính chưởng” chính là như vậy. Nhưng nói đi nói lại, sự việc thật tình rất đơn giản.
Điều lũ con trai mới lớn để ý nhất đơn giản là mấy cô bé khác phái, đặc biệt mấy cô hoa khôi của trường. Jin từ sớm đã nghe bảo năm một có hoa khôi đẹp vô cùng; thế là tò mò như đoàn kiến nối đuôi nhau diễu hành trong ruột gan Jin. Chí ít cậu cũng phải chiêm ngưỡng nhan sắc của bé hoa khôi đó một lần chứ! Ấy mà mỗi lần tìm đến cửa lớp, người đâu không thấy, cậu chỉ đành lủi thủi ra về. Hôm ấy, không biết đài thông tấn xã Koki lấy nguồn tin mật ở đâu, bé hoa khôi mặc dù thoắt ẩn thoắt hiện nhưng một tuần ba buổi đều tới thư viện trường đọc sách vào giờ nghỉ trưa. Mấy cậu nam sinh đắn đo suy nghĩ, rốt cuộc quyết định hi sinh bữa cơm giấc ngủ, hi sinh song bài giải trí để đóng quân mai phục ở thư viện, chiêm ngưỡng hoa khôi một lần cho sướng mắt. Nếu ngoại hình thật sự như lời đồn và hợp ý mình, tiện thễ cuỗm luôn hoa khôi về nhà.
Cái gọi là kế hoạch không phải lúc nào cũng như mình định ra. Người tính không bằng trời tính, nghĩ đến cũng thật buồn cười, một hoa khôi khỏe mạnh như thế lại đổ bệnh vào đúng hôm đó, sốt cao đến phải nghỉ học. Lẽ đương nhiên, đám quân mai phục trong thư viện sau đó chỉ ôm bụng đói meo mà ngó không tới bóng dáng mỹ nhân. Sau này, Jin có gặp qua cô bé, quả nhiên là một người đẹp. Thậm chí cậu còn nghĩ, nếu hôm ấy cô bé tới thư viện theo đúng lịch trình, có lẽ giữa cậu và cô bé đã có cái gì không chừng, mà cuộc đời cậu cũng sẽ chuyển hướng theo một lộ trình khác. Đáng tiếc, khi nhìn thấy cô bé sau này, lòng Jin đã sớm không dung chứa người thứ hai. Huống hồ, cuộc đời này không có “nếu”.
Ngày hôm ấy, tay không thu được chiến lợi phẩm, mắt không thấy được người đẹp, bụng không được ăn miếng cơm, nhưng Jin không hề than đói hay ngủ gà ngủ gật suốt cả buổi. Cậu ghé đầu trên bàn dài, tay chống cằm, mắt mở tròn, nhìn không chớp mắt cái bàn đối diện mình. Trên thực tế, khi vừa ngồi xuống, Jin đã quên béng mục đích vào thư viện ban đầu của mình. Koki đứng bên cạnh không khỏi hoài nghi phải chăng người đẹp không xuất hiện, tên này vì quá thất vọng đâm mụ người.
Đương nhiên, nguyên nhân không phải như vậy.
Lần đầu tiên trong suốt mười tám năm sống trên đời, Akanishi Jin cảm nhận được cái gì gọi là đê mê.
Kỳ thật Jin không phải một đứa dễ dàng bị hấp dẫn. Đẹp trai ngời ngời như cậu, bên người không thiếu mấy cô thầm thương trộm nhớ, bạn gái cũng thay đổi liên hồi, nhưng người khiến cậu thích đúng nghĩa lại chưa từng xuất hiện. Dù đối phương gợi cảm quyến rũ, hay nhu thuận ngoan hiền, cậu luôn cảm giác có gì đó thiếu thiếu; thế nên chỉ số thích thú cứ thế mà tụt dần mỗi ngày. Vậy mà con người trước mặt lúc bấy giờ không hề làm gì cả, nhưng Jin lại thoáng nghe tiếng đổ lòng trong mình. Jin sau này tự ngẫm, có lẽ đó là cái người ta gọi “chết không kịp ngáp”.
Ở chiếc bàn cho mượn sách đối diện là một nam sinh mặc chiếc sơ-mi trắng tinh, làn da thì trắng nõn. Những lúc không có ai mượn hay trả sách, cậu chỉ ngồi ở một chỗ, tay cầm quyển sách, im lặng đọc. Cậu hơi thấp đầu, mấy lọn tóc màu trà thản nhiên rơi, che đi phần nào vầng trán trơn nhẵn, đôi mày thanh mảnh hơi nhíu lại. Lần đầu tiên trong đời, Jin thấy có người cả lúc nhíu mày cũng đẹp như thế. Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ, trải mình trên nửa gương mặt cậu học trò, càng làm sáng hơn tầng da nõn mịn. Thậm chí, ngồi từ chỗ của mình, Jin có thể nhìn thấy mấy sợi lông tơ rất nhỏ trên ngón tay đang nhẹ nhàng lật từng trang sách, thoắt ẩn thoắt hiển dưới ánh nắng dịu dàng. Người thiếu niên chăm chú vào quyển sách, dáng bộ thuần khiết tựa viên pha lê, khiến Jin thẫn thờ ngu ngơ. Khi cậu cắn nhẹ bờ môi đỏ mỏng của mình, Jin liền rướn người về trước một chút, tò mò muốn biết điều gì đã khiến cậu lộ ra biểu cảm xúc động như thế. Ngẫu nhiên có người đến trả hay mượn sách, cậu sẽ ngước mặt, đôi môi nhoẻn cười thật nhẹ mà càng say lòng dưới ánh nắng chan hòa. Hơi thở Jin chợt dừng lại trong đôi lát, mặc dù Jin biết biểu cảm ấy không dành cho mình. Vừa nghĩ đến đấy, lòng không hiểu sao cảm giác thật ủy khuật và dỗi hờn. Jin đã nhìn cậu học trò ấy lâu như vậy, mà cả một chút chú ý cũng không thèm ngó tới Jin. Dù biết suy nghĩ vậy là gàn bướng và vô lý, nhưng Jin vẫn bĩu môi, xịu mặt.
Điều khiến Jin cảm giác thất bại nhất là lần đầu tiên trong đời cậu lon ton đi mượn sách – chỉ để nhìn thấy nụ cười của cậu học trò cho mình – cái cậu nhận được lại không phải môi cười của mỹ nam. Nét cười trên gương mặt đối phương vừa nhìn lướt qua Jin đã chuyển thành kinh ngạc. Cậu liếc mắt ngó Jin trong chốc lát, rồi mới cúi đầu làm mấy thao tác thủ tục. Cả đến lúc xong xuôi, người thiếu niên ấy tựa hồ vẫn quên phải tặng cho Jin một nụ cười. Tay đưa sách, trên mặt cậu còn vương vấn một biểu cảm thật khó tả, tựa hồ tò mò và nghi hoặc. Lúc Jin nhận sách, hai ngón tay út chợt chạm vào nhau, khiến cậu học trò hơi giật mình. Cậu vội vàng cúi đầu, tiếp tục vùi mình vào thế giới của sách.
“Úi cha!” Koki đang đứng đợi Jin bên ngoài nãy giờ vừa nhìn thấy thằng bạn mình thẫn thờ, hồn bay phách lạc bước ra, cậu liền đưa tay xoa xoa da đầu trơn nhẵn không lọn tóc, miệng nhếch cười giễu cợt, “thiếu gia nhà Akanishi cũng biết đi mượn sách à? Hay thư viện trường học cũng có Penthouse sao?” Nói rồi, Koki đưa tay giật lấy cuốn sách đang được Jin giữ chặt. Vừa đọc thấy tên sách, cậu liền hả miệng trợn mắt trong giây lát, rồi ôm bụng cười ngặt nghẽo, “Thất lễ, thất lễ, tiểu đệ có mắt như mù, không biết thiếu gia đây học vấn cao thâm, nhân tài tiềm tàng!!”
Jin trừng mắt nhìn thằng bạn đang giở tràng kiếm hiệp bêu giễu cậu, rồi đưa chân đạp một phát. Lợi dụng lúc Koki né người, cậu chụp vội cuốn sách trở về, cúi đầu nhìn, và… chiếc cằm thiếu điều muốn rớt xuống đất, “Lịch sử phát triển ngành phân tích tâm lý” bởi Freud. Jin không khỏi ngây người, có ai nói cho cậu biết… cái đó là gì thế? Jin đưa tay gãi đầu, rồi vỗ vỗ trán. Sau đó, cậu phì cười. Thì ra người thiếu niên kia là giật mình, chứ không phải cố tình không cười với cậu. Vừa nghĩ tới đó, Jin nhoẻn miệng, cười thật đê mê, gương mặt lộ rõ hai chữ, “háo sắc”.
Koki ngẩng đầu nhìn ánh nắng bên ngoài, rồi quay sang thằng bạn đang cười ngu ngơ cạnh mình, sống lưng chợt lạnh; cậu rùng mình mấy cái.