Mi Tiêm (Chân Mày)

Chương 20




Jin khỏe bệnh rất nhanh, chỉ hai ngày sau đã có thể trở lại làm việc.

Bảy ngày ngao du nghỉ ngơi ở Ý khiến bao công tác chồng chất. Ngày ngày Jin phải đi từ sớm tinh mơ tới tận khuya mờ mịt mới về. Nhưng anh vẫn vui vẻ chấp nhận. Dù vội vàng, bận rộn ra sao, anh đều dành ít thời gian mỗi ngày trở về nhà với Kazuya và hai đứa nhỏ, dù chỉ là liếc mắt một cái hay nói vài đôi câu.

Kazuya hiểu được nên cảm động vô cùng. Nhưng mỗi lần nhìn đến hai quầng thâm dưới mắt Jin, lòng Kazuya xót không thôi. Đến rồi một hôm, sau khi hôn nhau thật lâu và sâu, Kazuya mới ôm mặt Jin, nhẹ giọng nói, “Jin, nếu không có thời gian thì đừng miễn cưỡng mình chạy tới chạy lui như thế.”

“Nhưng anh đã bỏ lỡ mất năm năm rồi…” Dù chính mình biết không thể níu quá khứ trở về, dù hiểu rõ tương lai còn rất nhiều lần năm năm nhưng vẫn luôn cảm thấy không ở bên em đủ.

Kazuya làm sao không thấu cái tâm tư ấy của Jin. Anh chỉ đành hôn lên khóe miệng người tình, thấp giọng thì thầm, “Em không muốn Jin quá sức.” Rồi kéo tay Jin, đặt lên ngực mình. “Nơi này đau…”

Đáp trả lại lời thổ lộ ấy của Kazuya là một cái ôm càng chặt và nụ hôn mãnh liệt hơn nhiều lần từ Jin. Rốt cuộc đối phương cũng chịu thỏa hiệp, số lần đi tới đi lui giữa công ty và nhà cũng giảm bớt.

Cuối cùng có một tối được nghỉ ngơi, Jin kéo Kazuya ra khỏi cửa, cứ thế chạy tới cổng trường trung học ngày xưa.

Kazuya nghiêng đầu nhìn Jin, ánh mắt người ấy lúc này rạng rỡ pha lẫn háo hức, tựa như đứa trẻ đang nôn nao chờ đợi một bữa tiệc cho mình.

Nếu có người vô tình đi ngang, phát hiện kẻ đang lén lút trèo tường này là ngôi sao nổi tiếng Akanishi Jin, không biết sẽ nghĩ thế nào. Kazuya chỉ cười, tiếp nhận lấy bàn tay mời mọc của người đang ngồi thong dong trên bờ tường.

Thế giới bên ngoài đã thay đổi biết bao nhiêu, nhưng trường học vẫn không khác hình ảnh in đậm trong trí nhớ là bao. Nắm tay nhau tìm về những ngóc ngách quen thuộc ngày xưa, ký ức như một đoạn phim quay ngược cứ thế ùa về giữa đêm thanh vắng, để mặc hai tâm hồn bủa vây nhau trong say đắm cùng dịu dàng. Một tuổi thanh xuân đơn thuần mà hoài niệm.

Khu vườn phía sau thư viện vẫn như ngày trước, một bãi cỏ êm đêm cùng tầng không khí tĩnh lặng. Jin gối đầu lên đùi Kazuya, tựa như mùa hè năm anh mười tám. Nắm lấy tay Kazuya, ngây ngẩn trong đôi mắt rượu rót cùng trăng, khiến anh say ngất trong hạnh phúc khôn nguôi.

Mấy ngón tay của Kazuya nhẹ nhàng chải vuốt tóc Jin, khóe miệng thản nhiên một nụ cười, nhưng nét mặt anh lại ẩn chút ưu thương nào đó khó diễn tả thành lời, thật giống với làn nước mềm mỏng lăn tăn.

“Kazuya đang lo gì sao?” Làm sao Jin lại không nhìn ra.

“Sắp phải lưu diễn, Jin không muốn đi thăm mẹ anh à?” Nói tới nói lui đều chỉ là một chuyện, dù khó khăn cách mấy vẫn phải đối mặt cùng nó. Có những vấn đề không thể né tránh, cũng không muốn né tránh. Chính mình bỏ đi, thế nhưng lại khiến mối quan hệ vốn đã căng thẳng giữa Jin và mẹ anh càng trở nên thậm tệ, Cái đơn độc cô đơn Youki chịu đựng mấy năm nay dường như còn nặng nề hơn trước đây. Đối với người phụ nữ ấy, Kazuya luôn cảm giác xin lỗi và áy náy. Mặc dù anh biết chính mình chưa làm gì sai cả.

“Xong lưu diễn rồi anh đưa em đi gặp mẹ.” Jin đặt một nụ hôn vào lòng bàn tay Kazuya, không nói chính mình đi mà là đưa Kazuya đi. Jin đương nhiên biết trước khi Kazuya bỏ đi, em đã gặp qua mẹ mình, là người nhà thì không thể lảng tránh cả đời. Nhưng Jin lúc này đây rất an tâm vì anh đã sớm quyết định, mặc kệ mọi người có thừa nhận hay không, chính mình vẫn kiên trì đi tới cùng. “Anh sẽ không thả tay Kazuya ra. Kazuya cũng phải đồng ý với anh, không được buông tay.”

Kazuya khẽ thởi dài, nhìn dáng bộ Jin giờ phút này không khác gì đang tuyên chiến cùng thế giới. Sự tình thật ra đơn giản hơn thế nhiều. Bọn họ không còn là những đứa nhỏ, chuyện thế nào ắt đều có cách giải quyết. Ueda đúng, Koki đúng, Jin đúng, chính mình không thể từ bỏ một lần nữa. Nguyên nhân không phải hoàn toàn là Jin… còn vì…

“Kazuya, em đừng im lặng như thế chứ.” Nhìn đến Kazuya không nói tiếng nào, Jin chợt chột dạ, cho rằng em đang đắn đo chần chừ, hơi thở thiếu điều bay đâu mất.

“Sẽ không buông.” Kazuya cúi mặt, cười đến say lòng, giọng nói hơi khàn mà chan chứa yêu thương pha lẫn chút nụng nịu.

“Vĩnh viễn?” Jin toét miệng cười tươi như hoa.

“Vĩnh viễn.”

Lưu diễn là một chuyến đi rất dài. Thế nên Jin nhất quyết phải mang Kazuya theo. Anh nói Kazuya phải ngồi dưới khán đài coi anh, nghe anh thì mới được. Từ những ngày đầu tới rồi hiện tại, mỗi một ca khúc được hát lên đều chỉ vì Kazuya. Jin bướng bỉnh không chịu thỏa hiệp, lại không thể bỏ bọn nhỏ ở lại, rốt cuộc một nhà bốn người cứ thế đi lưu diễn.

Ueda thấy thế, miệng cười tinh nghịch, giở giọng trêu đùa. “Bộ mấy người tính xem chuyến lưu diễn lần này là du lịch gia đình chắc?”

Jin cười đến ngây ngốc. “Thế thì sao? Ghen tị à? Tôi thấy nên gọi là tuần trăng mật thì đúng hơn.”

“Không dám, không dám.” Ueda xua tay.

Thật sự cũng giống tuần trăng mật thật. Nếu không vì lịch diễn liên tục, Jin nhất định nhốt mình và Kazuya trong phòng. Ueda bận bịu nhiều việc, nghiễm nhiên chuyện trông trẻ được giao cho trợ lý Sigma. Lần đầu nhìn thấy hai đứa bé, Sigma ngẩn người tới không nói thành lời, mắt nhìn Jin, quay sang Kazuya, rồi bọn nhỏ, cứ thế hết lần này tới lượt khác, có chút mê man.

Jin âu yếm vòng tay qua eo Kazuya, hôn trộm cái chụt vào má người tình, rồi quay sang nói với Sigma, “chăm sóc bọn nhỏ cho tốt.” Hành động vô cùng tự nhiên, không chút đoái hoài tới ánh nhìn của mọi người xung quanh. Kazuya biết Jin là trung tâm của sự chú ý nhưng cũng không từ chối những lần thân mật với Jin trước mặt người khác. Anh điềm nhiên quay sang cười thật dịu dàng với Signma, ra chiều trấn an người trợ lý. “Bọn nhỏ ngoan lắm, sẽ không gây rối cho mọi người đâu.”

Nụ cười thanh thoát tựa làn gió xuân khiến Sigma không khỏi ngây người. Khi đã trấn định trở lại, mắt nhìn dáo dác chỉ thấy còn mỗi mình và hai đứa trẻ. Cô cúi nhìn hai bé búp bê xinh xắn trước mặt, mày hơi nhíu lại, có điều gì đó rất kỳ lạ mà không sao diễn tả được thành lời… là gì cơ chứ? Cô không nghĩ ra được.

Kỳ thật người bị làm mê man không chỉ mỗi Sigma, bất cứ người nào vừa nhìn qua hai đứa bé cũng đều có chút hoang mang bối rối. Vì lẽ ấy, những lời đồn đại bắt đầu dấy lên khắp công ty, bản gốc có, bản chỉnh sửa cũng có, bản càng chỉnh sửa nhan nhản nơi nơi, nào là hai đứa là con Jin và chị em nào đó của Kazuya, hay như con Kazuya và chị em nào đó của Jin, hay là con của anh chị em Jin và anh chị em Kazuya. Mỗi một suy đoán đưa ra đều bị phủ định, đến rồi cuối cùng không ai biết chân tướng sự thật.

Khi trở về Tokyo đã là một tháng sau đó. Buổi biểu diễn cuối cùng được tổ chức ở Tokyo Dome, trước đó một ngày, Jin được nghỉ.

Kazuya tự mình đi chợ để nấu cơm cho Jin. Về tới nơi, đứng từ xa, Kazuya thấy Jin đang trò chuyện với một người đàn ông lạ mặt, bộ dáng xem chừng rất đáng tin cậy. Đi đến trước mặt, hai người hiển nhiên đã bàn xong chuyện, người nọ chuẩn bị rời đi. Lúc bước qua Kazuya, người đó nhìn anh một chút. Kazuya cũng lịch sự hướng đối phương mỉm cười và cúi đầu chào hỏi. Người đàn ông cũng đáp trả, cái mũi to, đôi môi hơi dày, nhoẻn miệng cười thật ôn hòa.

“Bạn anh à?” Kazuya thuận miệng hỏi.

Jin cười cười, gật đầu. “Đem đồ tới cho anh ấy mà.” Nói là thế nhưng trên tay Jin lúc bấy giờ trống không.

Kazuya cũng chẳng hỏi gì nhiều, chỉ vui vẻ giơ túi to đang cầm trên tay lên. “Hôm nay nấu mì Ý cho anh.” Sau đó, Kazuya liền bước vào nhà bếp.

Jin bỗng nhiên ôm chầm lấy Kazuya từ đằng sau, hồ hởi cao giọng. “Kazuya là số một, Akanishi Jin hạnh phúc nhất trên đời.”

Kazuya bị tính trẻ con của Jin chọc tới bật cười. “Anh lại nghịch gì đây?”

Jin dúi đầu vào cánh cổ trắng nõn của Kazuya, rồi dịu dàng thì thầm. “Thật sự, Kazuya, anh rất hạnh phúc.”

Giọng Jin trầm thấp, cơ hồ nghe không rõ. Ánh mắt Kazuya thế nhưng lại ươn ướt, dường như lời kia đã chạm tới vị trí mềm mỏng nhạy cảm nhất trong tâm. Kazuya để mặc anh ôm mình, mãi một lúc lâu mới thấp giọng lên tiếng, ngữ điệu thấm đượm yêu thương. “Em cũng thế.”

Làn gió buổi chiều tà lả lướt, mang theo hương vị ngọt ngào đến say lòng.