Mi Tiêm (Chân Mày)

Chương 13




“A… đau…” Thuốc sát trùng vừa chạm vào vết nứt trên môi, Jin nhịn không được mà hít mạnh một hơi, xuýt xoa liên hồi, tay đang ôm vòng eo của Kazuya càng xiết chặt, túm níu lấy áo đối phương. Kazuya khẽ cau mày, tay bôi thuốc nhẹ nhàng hơn.

Ueda đứng bên cạnh nhếch mép, nhìn gương mặt sưng bầm đây đó của Jin mà cười lạnh, “anh hùng mà còn sợ đau à? Cậu thế này thì ít nhất một tuần chả làm ăn được gì. Mới ngày đầu tiên biểu diễn đã sinh chuyện, quả nhiên là hot boy Akanishi Jin có khác.”

Ngẫm nghĩ lại chuyện khi nãy, thật là một trận nháo nhào. Jin chưa bị chủ quán bar đuổi, không cho đến hát nữa đã là kỳ tích. Ueda liếc nhìn Kazuya đang cẩn thận, tỉ mỉ bôi từng li từng tí thuốc lên mấy vết thương trên mặt Jin, dưới ánh đèn lập lòa của quán, gương mặt cậu nhu hòa và hiển lộ sự quan tâm và lo lắng, rất dễ động lòng người. Cũng trách không được Jin hay tên ngu khờ khi nãy. Quán bar luôn bị bao trùm bởi bầu không khí u tối và hoang dã, Kazuya là một thiếu niên đơn thuần như thế, lẳng lặng ngồi yên ở một chỗ, nghiễm nhiên trở thành mục tiêu của nhiều ánh nhìn. Bầu không khí dần dà chuyển biến, đến khi Jin hát tới bài thứ tư thì đỉnh điểm lên cao. Một gã trẻ tuổi xem chừng đã để ý Kazuya từ nãy giờ, rốt cuộc nhịn không được mà lại gần thằng bé.

Không tưởng tượng được, Kazuya thế nhưng liền đanh mặt, lạnh lùng đến rùng mình, khiến người nhìn đến không khỏi có chút lùi bước. Ueda nheo mắt, nghĩ lại cảnh tượng lúc bấy giờ, không khỏi xuýt xoa tên Jin ngốc thế nhưng lại có mắt thẩm mỹ rất khá.

Cơ mà chẳng phải ai cũng biết sống chết, bằng không làm sao có chuyện hay ho sau đó để mọi người ngoạn. Jin lúc đó đứng gần Ueda, gương mặt mỗi lúc một sa sầm, ánh mắt thâm trầm mà nguy hiểm. Thời khắc ấy, Ueda bất giác nổi hứng muốn xem phim hay; cậu thật tò mò cái tên ngốc này rốt cuộc có thể chịu đựng tới đâu. Thế nên dù biết kết cục, Ueda cũng không bước lên ngăn lại. Phim tình cảm hành động hấp dẫn đến thế, sao có thể bỏ qua. Nhưng Ueda vẫn tự nhủ, nếu cần thiết, cậu sẽ chen vào giúp đỡ.

Sự thật chứng minh, cái nóng nảy của Akanishi Jin dễ cháy còn hơn chất phốt-pho. Gã đàn ông kia vừa nắm lấy tay Kazuya, tên bạn này của cậu đã phóng ngay xuống sân khâu như tên bắn, hung hăng tặng gã một quả đấm. Và kết cục là đánh nhau một trận.

Tới bây giờ Ueda mới biết thân thủ Jin nhanh nhẹn như thế.

Máu rơi, tiếng la hét ồn ào hòa cùng thủy tinh vỡ đổ, Kazuya bình tĩnh cố giữ Jin lại. Thật sự là cảnh hay có một không hai, Ueda cười khẽ.

Ném cho Ueda một cái liếc, Jin kéo Kazuya sát vào mình, vừa làm nũng vừa giở giọng bá đạo “Chai-en”, “Kazuya, nghe anh, sau này đừng đến đây nữa.” Chuyện như vậy không phải hiếm hoi gì, nhưng Jin quả thực không chịu nỗi có những ánh mắt xấu xa cứ chằm chằm vào Kazuya của cậu, tính độc chiếm trong mình đã cắm rễ rất sâu, không tài nào cho phép.

Koki chịu không được mà vỗ ót, giọng điệu pha chút chọc ghẹo, “Jin, độc tài vừa vừa thôi nhá.”

Ueda nhướn mày, điềm nhiên buông thõng một câu, “Bộ tính giấu thằng nhỏ cả đời à?”

Jin lập tức sầm mặt, bắt đầu xắn tay áo, tựa hồ chuẩn bị nhào vào phá thêm một trận.

Kazuya nhẹ nhàng kéo tay áo trở về cho Jin, miệng nhoẻn cười, “anh làm gì nóng nảy thế?”

Con báo đang giương nanh khoe vuốt lập tức cụp cả trở về, trở thành chú cún ngoan ngoãn dễ thương. Dù đã sớm chứng kiến mấy cảnh buồn nôn thế này, Koki vẫn không khỏi than thở một câu, “quả nhiên người dạy thú có khác.”

Jin liếm môi, không đoái hoài gì tới thằng bạn mình. Cậu tựa cằm vào bả vai Kazuya, ánh mắt tiu nghỉu, “Kazuya… chịu để anh giấu cả đời không?” Vừa nói xong, Jin không khỏi tự thấy mình đã hết thuốc chữa, ngang nhiên đòi Kazuya hứa một lời như thế. Mấy câu Ueda nói khi nãy toàn chạm vào chỗ hiểm trong Jin, Kazuya đơn thuần như thế, Kazuya đáng yêu như thế, Kazuya cười là tít cả mắt, càng ở bên em, cậu càng muốn độc chiếm con người này, càng muốn cất giấu em thật kỹ bên mình, nhưng chung quy chuyện đó là không thể. Em chỉ mới mười mấy tuổi, cuộc đời trước mắt còn trải dài, biết tương lai sẽ ra sao.

Kazuya cười cười, ngón tay đùa nghịch quấn quít lấy mấy sợi tóc của Jin, “Sau này em đợi anh trong phòng nghỉ.”

Jin mở miệng định nói điều gì, nhưng nhìn đến ánh mắt nghiêm nghị của Kazuya, ý vị không bàn cãi nữa, cậu đành nuốt mấy lời trở về.

xOx

Tháng hai đã là cuối đông. Nhưng cái lạnh vẫn vương vẫn, quyết không chịu rời đi cho nàng xuân tìm đến.

“Lạnh.” Cả người Jin bọc trong mấy lớp áo thật dày, cổ thụt cả vào, chóp mũi ửng hồng vì gió lạnh, mái tóc bị gió biển thổi tung. “Kazuya, anh lạnh quá.”

Ánh mắt Kazuya liền chuyển dời từ tầng biển mênh mông đến người đang được đóng gói kỹ càng như một chú gấu trước mặt mình, bật cười khanh khách. Nếu so với mùa hè, Kazuya càng thích biển về đông. Hồi nhỏ, mỗi năm đông đến, cậu đều được ba mẹ dẫn tới thăm bà ngoại ở Okinawa, đến tận bây giờ vẫn không đổi được thói quen.

“Đã bảo anh đi theo làm gì… không nghỉ ngơi ở nhà cho khỏe.”

Jin cúi đầu, cười thật nhẹ. Rồi cậu nắm lấy tay Kazuya, nhét cả vào túi áo mình, da thịt lạnh lẽo chạm vào nhau, chia sẻ thân nhiệt ít ỏi. Định mở miệng nói chuyện, nào ngờ lại hắt xì một cái thật mạnh.

Jin sinh ra vào mùa hè, thế nên sức đề kháng đối với cái lạnh yếu hơn người thường. “Về thôi.” Kazuya khẽ nhíu mày, nếu nhiễm cảm thì mệt lắm.

Bà ngoại của Kazuya ở Okinawa có một khách sạn do người trong nhà đứng ra quản lý. Đừng từ xa nhìn lại, tòa nhà cổ xưa nhưng lại toát ra một vẻ thân thiết, tựa như vòng tay của bà, hay nụ cười trên gương mặt đầy nếp nhăn mà ấm áp vô cùng. Mùa đông không có khách khứa mấy, rất nhiều phòng còn trống. Phòng Kazuya trước giờ vẫn giữ nguyên, còn Jin được xếp vào gian bên cạnh, cả hai đều có cửa sổ hướng về biển.

Sau khi tắm táp với nước đun gừng, Jin đã cảm giác ấm áp hơn nhiều, cái lạnh đều xua tan cả. Từ biển khơi truyền lại những tiếng sóng đều đặn, khiến Jin bất chợt cảm thấy cô đơn trơ trọi giữa không gian tĩnh lặng. Cười cợt chính mình sao lại nhạy cảm như thế, nhưng xoay tới xoay lui, Jin vẫn không thấy thoải mái trong lòng. Nằm sấp trên giường, trong đầu cậu chỉ có suy nghĩ: cách một bức tường mỏng manh là chiếc giường của Kazuya.

“Kazuya, Kazuya.” Jin ép má vào tường, nhẹ giọng gọi.

Không một lời đáp.

Jin nghiêng đầu. Tính trẻ con trỗi dậy trong tâm, cậu đưa tay gõ gõ, “Kazuya, Kazuya?” Mấy tiếng cộc cộc phát lên, nhưng từ phía bên kia vẫn không có câu trả lời.

Jin đem tai áp vào bức tường, cái lạnh chạm vào da thịt, ngoại trừ tiếng sóng vỗ cùng gió thổi rin rít ngoài trời, hoàn toàn im lặng. “Không phải chứ”. Lòng vô cớ hóa lạnh.

Xoay người xuống giường, cậu mở cửa, chạy vội sang phòng bên cạnh. Không hề gõ hay gọi Kazuya, Jin cứ thế đẩy cửa. Vì nó không khóa, nên gian phòng cứ thế hiện ra trước mặt, ánh sáng nhàn nhạt ấm áp dàn tản cả không gian, khiến Jin bất giác an tâm vô cùng.

Trong phòng không ai. Jin bước tới bên giường Kazuya, từ tấm chăn toát lên một mùi thơm ngát, là hương vị quen thuộc của Kazuya. Không chút chần chừ, Jin cứ thế vùi mình vào nó, cúi đầu tự thì thầm, “Quả nhiên chăn của Kazuya vẫn ấm áp hơn nhiều.” Cậu chưa kịp nhắm mặt lại, cửa phòng tắm cạch một tiếng, nhẹ nhàng mở ra.

Không chút đề phòng, cả hai sửng sốt nhìn nhau.

Kazuya đứng dưới ánh đèn nhạt, gương mặt thanh tú mà say lòng. Chiếc áo khoác rộng được khoác lên người, dây thắt lưng cột hờ, nhưng đủ chặt để hiển lộ vòng eo nhỏ nhắn, cổ áo banh mở, hững hờ để lộ phần xương quai xanh gợi cảm, tầng da nõn nà càng thêm yêu mị dưới ngọn đèn mờ ảo.