Mi Tiêm (Chân Mày)

Chương 12




Từng khóm hoa nhài túm tụm vào nhau, tỏa ra một hương thơm ngát cả khu vườn, khó có dịp về nhà trước khi trời tối, Youki chợt nhận ra, đã lâu rồi bà không dành thời gian chiêm ngưỡng hoa viên nhà mình.

Nghe tiếng giày cao gót lộp cộp trên mặt đất, Kazuya ôm Ran đứng dậy, liền đối mặt cùng Youki. Cả hai người không khỏi ngạc nhiên.

Những đóa nhài như mấy vì sao điểm xuyết giữa không gian thoáng đãng về hạ, tựa một bức tranh phong cảnh hữu tình, người thiếu niên xinh xắn ôm trong lòng chú cún Ran nhà bà, con nhóc ấy hiển nhiên rất thích cậu bé kia, cái đầu lưỡi be bé cứ thè ra liếm láp ngón tay cậu. Hình ảnh trước mặt nếu có thể chụp lại, ắt hẳn có thể in lên mặt bìa nào đó không chừng.

Người phụ nữ trung niên vô cùng xinh đẹp có nét nào đó rất giống Jin, thọat nhìn đã thấy bà là người giỏi giang khéo léo. Kazuya cơ hồ hiểu được thân phận của người này ngay lập tức.

Đứa bé có đôi mắt thật sáng, Youki mỉm cười, thời buổi này hiếm khí gặp được một thiếu niên có khí chất đơn thuần như thế. Có lẽ là bạn của Reio.

Youki càng cười dịu dàng hơn, định bụng mở lời. Mà Kazuya lúc bấy giờ cũng chuẩn bị lên tiếng đánh vỡ bầu trầm mặc.

“Kazuya, Kazuya, dâu với cam, em muốn uống loại nào…” Jin từ trong nhà chạy ra, hai tay còn cầm hai hộp nước trai cây. Vừa thấy Youki, cậu liền khựng lại, miệng nhỏen cười gượng gạo, “Mẹ.” Lễ phép và khách sáo, có chút không tự nhiên.

Thái độ của Jin khiến Kazuya không khỏi kinh ngạc đôi chút. Làm sao cậu lại không nhìn đến nét thâm trầm suy tư trong đôi mắt xinh đẹp của Youki mà Jin thừa hưởng. Nhẹ nhàng đặt Ran xuống đất, Kazuya cúi người, ngoan ngoãn lễ phép, “Chào bác, cháu tên Kamenashi Kazuya.”

Thì ra là bạn của Jin. Youki hơi ngạc nhiên, bà vẫn luôn nghĩ bạn của Jin nếu không nhìn hàm hố giang hồ như Koki thì cũng kỳ lạ tự kỷ như Ueda. “Kazuya à?” Youki nhoẻn miệng cười, đứa bé này nhìn thế nào vẫn không giống mấy người bạn trước giờ của Jin.

“Kazuya, tụi mình đi thôi, chẳng phải nói muốn xem phim à?” Jin đặt hộp nước dâu vào tay Kazuya, giọng điệu vội vàng, ý tứ thúc giục.

“Jin, không mời bạn của con ở lại ăn cơm tối à?” Youki nhìn Jin, lòng thở dài thật buồn.

“Không kịp đâu, bọn con đang vội.” Jin nắm lấy tay Kazuya, trả lời cứng nhắc.

Youki đành cười trừ, “Vậy Kazuya sau này tới chơi nhiều hơn ha.”

Kazuya lặng nhìn người phụ nữ xinh đẹp ấy bước vào nhà, trên người mặc những bộ đồ hiệu đắt tiền và cao quý, nhưng không giấu được vẻ cô đơn.

“Làm phiền bác vậy.” Kazuya liền thấy Youki quay phắt người lại, vẻ mặt đầy kinh ngạc. Rồi cậu nhoẻn cười, quay sang nói với Jin – người cũng đang tròn mắt cùng cậu. “Em muốn ở lại ăn cơm tối.”

xOx

“Jin với mẹ quan hệ không tốt à?” Sau khi bước khỏi nhà Akanishi, Kazuya nhịn không được mà lên tiếng hỏi. Không khí bữa tối có chút cứng nhắc và gượng gạo, khiến cậu chợt nhận ra, chính mình vẫn chưa biết gì về gia đình Jin.

Jin trầm mặc một lúc lâu. Mãi đến khi Kazuya bỏ cuộc, tưởng chừng đối phương không trả lời nữa, cậu mới lên tiếng, “Nói nôm na… anh chỉ là thằng con vứt đi của mẹ thôi.” Không đợi Kazuya phản ứng, Jin lại nói tiếp, “Em biết tập đoàn truyền thông Akanishi không?”

Kazuya gật đầu. Tập đoàn đứng đầu ngành truyền không, nhưng cậu cũng không biết quá nhiều về nó.

“Đó là công ty của nhà anh.” Jin cười cười, nhưng vẻ mặt không chút kiêu hãnh, ngược lại, vương vấn nét gì đó tự giễu, “Hình ảnh của ba trong trí nhớ anh mơ hồ lắm. Chỉ nhớ rõ là sau khi ba mất, để lại cho mẹ con anh một sản nghiệp khổng lồ. Lúc đó, anh mới có năm tuổi, Reio – em anh – thì hai tuổi. Có lẽ là từ năm ấy, người mẹ dịu dàng nhất, xinh đẹp nhất với anh cũng biến mất. Tập đoàn ngày một phát triển, trong nhà lại càng vắng ngắt, bàn cơm dài như thế lại chỉ có hai đứa, anh và Reio; lúc bọn anh đi ngủ, mẹ còn chưa về, sáng thức dậy thì mẹ đã đi mất. Dù ở chung một nhà, nhưng cả năm số lần gặp mặt nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cái ôm từ mẹ không còn, thay vào đấy là tiền tiêu vặt đầy túi, không cách nào tiêu hết. Đôi khi anh tự nghĩ, chẳng thà sinh ra ở một gia đình bình thường còn hơn, ít nhất có thể nương tựa nhau mà sống.”

“Thời kỳ nổi loạn của anh sớm hơn nhiều đứa khác, đánh nhau, trốn học, quậy phá, rốt cuộc mẹ anh bị mời tới trường để nói chuyện. Lúc đó anh nằm ở trên giường mà ngẫm nghĩ, nếu mẹ về nhà, giận dữ đánh cho anh một trận nên thân thì thật tốt biết mất.” Jin cười khổ. “Kết quả là anh chỉ nhận được điện thoại từ thư ký của bà, nói với anh là mọi chuyện đã được giải quyết, chỉ cần anh biết chừng mực, không đi học cũng được. Có lẽ là từ lúc đó anh bắt đầu buông tha cho ý nghĩ được mẹ quan tâm. Dù gì anh cũng chẳng phải người kế thừa tập đoàn, có Reio là được rồi.”

Nhìn đến nét mặt điềm nhiên, không chút đoái hoài của Jin, lòng Kazuya không khỏi thắt lại. Cậu giơ tay, nắm thật chặt lấy Jin. “Thật ra mẹ Jin rất thương anh, em cảm giác được mà. Có lẽ mẹ anh chỉ muốn anh được tự do sống theo ý mình.”

“Có lẽ… nhưng anh lúc này cũng chẳng nghĩ nhiều về nó nữa.” Jin nhún vai, dù gì… bản thân cậu chẳng bao giờ đạt được kỳ vọng của mẹ, tuy chỉ là đứa con cả trốn tránh trách nhiệm, nhưng ít ra em của cậu là một đứa tài giỏi và ngoan ngoãn.

“Vậy sau này Jin muốn làm gì?” Kazuya biết có những chuyện không thể miễn cưỡng trong chốc lát.

“Ngôi sao nổi tiếng. Còn Kazuya?”

“Bác sĩ tâm lý.”

“Ha? Từ khi nào Kazuya có hứng thú với tâm lý học thế?” Jin không khỏi giật mình.

Ánh mắt Kazuya chợt lóe lên một vẻ tinh nghịch. Cậu ưỡn ngực rồi cười bí hiểm, “Ái chà… hình như bắt đầu từ khi có người mượn quyển sách “Lịch sử phát triển ngành phân tích tâm lý” a…”

Đợi đến khi Jin kịp phản ứng, Kazuya đã bật cười khanh khách mà chạy về trước.