Làm thế nào để Thích Trường An biết là ta thích nàng ấy đây.
Chẳng lẽ trực tiếp nói ra?
Không được, không được.
Nếu nói như vậy thì nhất định nàng ấy sẽ cười ta.
Tại sao nàng ấy phải gả cho người khác?
Lâm Cẩn Y, một thư sinh gầy yếu, nhất định là nàng ấy sẽ không thích.
Ta kể cho hoàng huynh nghe, hỏi huynh ấy nên làm thế nào.
Hoàng huynh im lặng một lúc, nói cầu hôn luôn đi.
Ngày hôm ấy, thật sự ta đã chuẩn bị rất lâu.
Ta muốn xóa bỏ bộ dạng ngày xưa ở trước mặt nàng ấy.
Nhưng ta không hiểu vì sao hoàng huynh lại đến cầu hôn nàng trước ta một bước.
Ta đứng ở trước cửa Thích phủ suốt một đêm.
Nàng ấy đồng ý rồi.
Nàng ấy sẽ là của Hoàng huynh.
Ta từng hỏi nàng ấy, nếu ngày hôm đấy người cầu hôn là ta thì nàng ấy có đồng ý không.
Nàng ấy nói sẽ đá ta đi thật xa.
Ta biết nàng ấy không thích ta, nàng ấy thích hoàng huynh.
Ta tặng nàng một cơ quan bằng gỗ, một nữ tử lỗ mãng hấp tấp như Trường An, chắc chỉ chơi vài cái thì sẽ bị hỏng, vậy thì nàng ấy sẽ biết là ta rất thích nàng ấy rồi.
Tuy là không còn tác dụng gì nhưng ta vẫn muốn để cho nàng ấy biết.
Phụ hoàng bí mật gọi ta đến.
Người rất già rồi, cầm tay ta, nói muốn giao ngôi vị Hoàng đế cho ta.
Ta vội vàng từ chối.
việc mệt nhọc như vậy thì nên giao cho Hoàng huynh.
Không cưới được Thích Trường An, ta muốn rời khỏi hoàng thành này.
Phụ hoàng hoăng.
Ta túc trực bên linh cữu ba năm.
Thích Trường An là một kẻ vô lương tâm, vào cung rồi thì không muốn ra ngoài nữa.
Ta tìm thấy rất nhiều món đồ chơi mới, chỉ tiếc là nàng không có phúc nhìn thấy thôi.
Hoàng huynh cũng không cho ta vào cung để gặp nàng.
Thích Trường An rất thích huynh ấy.
Huynh ấy sợ cái gì chứ, ta chỉ muốn gặp nàng một chút thôi.
Ta đi rồi, không thể nhìn thấy nàng vào ngày đại hôn được.
Trên đường rời đi, có một chiếc xe ngựa vẫn đi theo sau, hóa ra là Liễu Y Nhiên.
Cô ấy nói cô ấy muốn đi theo ta.
Tại sao cô ấy lại thích ta? Thậm chí ta còn từng đá cô ấy nữa.
Nhưng chẳng phải ta cũng chỉ thích mỗi mình Thích Trường An thôi sao.
Cô ấy rất phiền.
Hình như ta bị bệnh rồi.
Trước khi chết ta muốn gặp nàng ấy lần cuối.
Liễu Y Nhiên khóc lóc đưa ta trở về hoàng thành.
Cô ấy vào cung nhưng cô ấy không mời Thích Trường An tới được.
"Mai sau, nếu có cơ hội, cầu xin cô nói với Thích Trường An, nàng ấy rất đẹp, là...!Là nữ tử đẹp nhất trong lòng ta...!Năm ấy...!Ta cười nhạo nàng, chỉ là lời nói trái lương tâm thôi.
Nốt ruồi kia của nàng ấy rất đẹp...!Rất đẹp..."
Ta nhớ tới năm ấy, ở bên cạnh ao, khi nàng ấy quay đầu lại, rõ ràng là rất giống Thích tướng quân nhưng thật ra lại không giống.
"Nói với nàng ấy, ngày đó...!Khi ta trở về cùng a tỷ của nàng, lần đầu tiên gặp...!Đã...!Đã thích nàng ấy rồi."
Aiii, Liễu Y Nhiên ghét Thích Trường An như thế, không biết có nói cho nàng nghe hay không..