Mi Thượng Chí

Chương 14: Chương 14





14.
Sau đó, ta cho người đi dò la tin tức.

Lý Diễn vẫn chưa trở về hoàng thành chứ đừng nói là bệnh nặng.
Ta không ngừng mắng Tiếu Thiền và Liễu Y Nhiên trong lòng, nghĩ khi nào phải tìm một lý do để đánh cho Tiếu Thiền một trận.
Cuối năm lại đến, a tỷ viết thư nói tỷ ấy không trở về được.
Nếu a tỷ trở về, ta còn có thể có lý do để xuất cung, nghĩ lại, lại muốn tiếp tục ở trong cung.
Nhưng năm nay là một năm rất đáng buồn.
Buổi sáng mùng 1 đầu năm, trên giường của Lý Hành có thêm một người nữa.
Liễu Y Nhiên.
Long sàng của Lý Hành sao có thể dễ trèo lên như thế.

Ta đi loanh quanh mấy vòng nghĩ mãi cũng không thể hiểu được.
Sự tranh chấp của các thế gia cần có sự cân bằng.
Liễu Y Nhiên được phong Phi, Liễu gia thịnh vượng trở lại.
Ta không quá tức giận nhưng Tiếu Thiền thì lại vô cùng tức giận.
Nghe nói Liễu Y Nhiên dựa vào quan hệ với ả ta để tiến cung, không ngờ lại giúp hậu cung tăng thêm một người nữa.
Lý Hành rất ảo nảo, giải thích với ta: "Trường An, đêm đó ta uống say."

Khi hắn ở trước một mình ta không xưng "trẫm" mà chỉ xưng "ta", ta không đành lòng chút nào.
Mấy năm nay, hình như ta càng thích Lý Hành nhiều thêm một chút.

Chỉ tiếc hắn không phải là phu quân của một mình ta.
Lý Hành hàn huyên với ta một lúc, nhìn thấy hoa mận trắng trong cung đã nở rộ.

Hắn nói: "Năm đó, ta cũng ôm nàng đi trong vườn hoa mận trắng."
Nghe hắn nhắc về quá khứ, ta không thể không nói: "Đúng thế, chàng ôm ta đi.

Sau đó Lý Diễn còn nói hắn đã đánh Tiếu Thiền và Liễu Y Nhiên..."
Lý Hành nói: "Nhắc đến Lý Diễn, vị Vương gia tiêu sái này cuối cùng cũng về rồi."
"Thật sao?"
"Thật," Lý Hành nói, "Mấy hôm trước, đệ ấy viết thư cho ta, nói là lúc đó nàng nhất định phải đến đón đệ ấy."
Ta và Lý Diễn đã nhiều năm không gặp.

Hắn ham chơi như thế, không chừng lại mang cho ta mấy thứ đồ chơi mới lạ.
Ta ở trong cung sắp chán chết rồi, bây giờ nghe được tin Lý Diễn sắp trở về cho nên rất vui.
Ngay cả Lý Hành cũng nói hắn ghen rồi.
Theo ngày tháng mà Lý Hành nói thì hôm nay Lý Diễn sẽ về tới nơi.

Dù sao thì cũng là bạn cũ đã nhiều năm không gặp ta còn là một Quý phi nương nương chắc chắn không thể mất mặt được cho nên ta cẩn thận trang điểm.
Ta đứng ở trước cửa cung đợi từ sáng đến tối cho đến khi trời bắt đầu mưa to cũng không nhìn thấy Lý Diễn.
"Đi hỏi thăm một chút," A Vân bung dù cho ta, ta nói với em ấy, "Đi hỏi xem sao Vương gia bây giờ mà vẫn chưa đến."
A Vân đi rồi.
Mưa càng lúc càng lớn, ta lạnh phát run.

Bên ngoài đột nhiên có tiếng động, ta còn tưởng A Vân đã trở về.
Thật không ngờ là nội thị của Lý Hành, Trường Bình, cầm đèn lồng dẫn theo một đám người.
"Nương nương," thanh âm mỏng manh, "Hoàng thượng bảo người đừng đợi nữa."
"Tại sao?"
"Trời vừa mưa vừa lạnh.

Hoàng thượng dặn dò người phải chú ý thân thể, không cần chờ nữa."
"Lý Diễn đã nói là hôm nay sẽ về.

Nếu Lý Diễn vì muốn tránh hiềm nghi nên không muốn gặp ta thì cứ việc nói thẳng."
Ta nghe thấy Trường Bình thở dài.

Hắn đi đến trước mặt ta.
"Không phải là Vương gia không muốn gặp người mà là Vương gia không thể gặp người được nữa."
Ta cau mày: "Ngươi đang nói gì vậy?"
"Vương gia đã mắc bệnh trên đường, người đã đi rồi.

Bệnh này rất dễ lây lan, người không thể đi gặp ngài ấy được đâu.".