Ngày đầu
tiên ở nhà dưỡng thương, Ngưu Nhu Miên đần độn ngâm mình trên mạng, vừa
ăn chocolate vừa online, một ngày trôi qua, ngày thứ hai đột nhiên cảm
thấy đau răng, vì thế phải đi nha sĩ. Nha sĩ nói hai cái răng sâu mười
mấy năm nay của cô cần phải tu bổ, ngoài ra cô đang mọc răng khôn, hơn
nữa một nữa răng khôn đã bị nhiễm trùng, nếu mà phát triển nữa sẽ ảnh
hưởng đến vị trí của những các răng khác, bây giờ thừa dịp răng còn chưa phát triển nhổ nó đi. Nộp tiền phí giải phẫu xong, nha sĩ bảo cô tuần
sau đến phẫu thuật nhổ răng, bây giờ bác sĩ sẽ ‘tu bổ’ lại hai cái răng
sâu của cô, trong quá trình tu bổ có gây tê một chút.
Ngưu Nhu
Miên về nhà, bắt đầu nấu canh. Bởi vì thuốc tê trong miệng còn chưa hoàn toàn biến mất, vì thế nằm ở trên giường tạm thời nghỉ ngơi một chút chờ canh chín, ai ngờ vừa ngã đầu xuống đã ngủ. Không biết ngủ bao lâu,
Ngưu Nhu Miên tự nhiên ngửi thấy một mùi khói khét lẹt bay ra, đột nhiên nhớ tới nồi canh còn ở trên bếp ga ah. Khi chạy tới phòng bếp, bốn bức
tường phòng bếp đã bị cháy đen thui, mặc dù Ngưu Nhu Miên nhanh chóng
tắt lửa, hơn nữa còn dùng nước dập tắt lửa, nhưng đồ đạc trong phòng bếp vẫn bị cháy sạch vô cùng thê thảm. Thực tế vài năm nay sống ở Đức, Ngưu Nhu Miên cũng thường xuyên tắt lửa, thần kinh của cô dường như hơi lú
lẫn. Tuy nhiên do ký túc xá của cô là bốn người WG,[ một mình một phòng, phòng bếp, WC dùng chung.] hơn nữa Đức là lò điện, không phải giống như trong nước xài bếp gas, cho nên không dễ cháy.
Mặc dù Ngưu
Nhu Miên bồi thường thiệt hại nhà bếp nhưng sau đó chủ nhà cũng không
muốn đem phòng ở cho cô thuê nữa, vì thế cô không còn cách nào khác hơn
là xách túi ra đi. Ở tạm khách sạn một đêm, Ngưu Nhu Miên đem hành lý
đáng thương của mình vứt vào ngăn tủ của khách sạn Carrefour, liền đi
tìm phòng cho thuê. Bôn ba hơn nửa ngày, cuối cùng may mắn tìm được một
phòng ở, hứa hẹn với chủ nhà đủ thứ điều xong Ngưu Nhu Miên đi lấy tiền
ngân hàng để đặt cọc.
Sau nhiều
lần đau lòng ép buộc, tài khoản ngân hàng Ngưu Nhu Miên cũng chỉ còn lại có 6000 nhân dân tệ. Ngưu Nhu Miên đem tiền trong ngân hàng toàn bộ lấy ra một lần, cố ý buộc thành sáu gói nhỏ mới cẩn thận để vào túi da. Ai
ngờ cô mới ra ngân hàng liền bị kẻ xấu theo dõi, nhưng cô không có cảm
giác chút nào. Dù sao ở nước ngoài đã lâu, ý thức phòng thủ cũng bị
thoái hóa rất nhiều, tính cảnh giác cũng ít chút. Ở Đức mỗi ngày Ngưu
Nhu Miên đến trường đều đi tới đi lui hơn 2 giờ tàu, mỗi lần lên xe liền ngủ, đến trạm mới tỉnh, vài năm nay chưa bao giờ bị đánh cấp bất cứ thứ gì.
Đi không
được vài bước, Ngưu Nhu Miên cảm giác cái túi da của mình đột nhiên bị
người ta nắm kéo. Ngưu Nhu Miên giật mình nhìn lại và thấy một người đàn ông áo đen đang cướp ví tiền của cô. Ngưu Nhu Miên lập tức kéo lại, cứ
như vậy tôi kéo qua ông kéo lại, tự nhiên từ trong cái ví da rớt ra một
gói 1000. Người đàn ông áo đen nắm lấy cái ví của cô chạy đi. Ngưu Nhu
Miên nhặt cái gói tiền kia rồi lập tức đuổi theo, vừa chạy vừa kêu,
nhưng người qua đường nhìn thấy trong tay người đàn ông cầm một cái con
dao cũng không ai dám lên ngăn trở. Ngưu Nhu Miên nghĩ rằng đó là toàn
bộ gia sản của cô, có chết cũng phải giật lại, hai tay cô tháo giày cao
gót, mang vớ ở trên đường cái bắt đầu chạy nước rút. Rẽ qua một góc phố, Ngưu Nhu Miên đột nhiên đụng vào một người, lại bị đụng trúng ngay cái
mông của người đó. Liếc mắt đảo qua, người này cũng đang thân một thân
đen thui, vì thế nhanh chóng đứng lên nắm lấy đối phương, la lớn:“Kẻ
trộm chết tiệt, trả ví cho tôi!” Cẩn thận nhìn lên, người này đúng là
Dương Thuần Miễn, >_
Cô lo lắng
nhìn xung quanh nhưng kẻ cướp nào có thấy bóng dáng gì đâu, Ngưu Nhu
Miên không chỗ trút giận vì thế toàn bộ đều đổ lên người Dương Thuần
Miễn. {Sun: tội ghê, tai bay vạ gió ……}
“MD, tại sao tôi lại chọn ngày hôm nay ra đừơng chớ, sớm không gặp muộn không gặp,
đúng lúc này lại gặp phải kẻ xấu như anh! Đường rộng nhất đẹp nhất Bắc
Kinh sao anh không đi, hằng ngày toàn cản đường của tôi. Hiện tại cướp
nó cướp tiền của tôi chạy rồi, anh phải bồi tiền cho tôi, nếu không tôi
để anh đi!”
“Nếu tôi
không đụng cô thì cô cũng có chạy kịp kẻ cướp không? Xem chân cô ngắn
như chân vịt vậy mà đuổi ai!” Ngưu Nhu Miên nghe thế liền ngay lập tức
nhìn vào chân mình, trong lòng Dương Thuần Miễn cảm thấy sung sướng vô
cùng, tiếp tục thừa dịp thắng xông lên:“Tôi bồi thường cô? Cô làm phá hư của tôi nhiều thứ như vậy, tôi còn chưa tìm cô bồi thường mà cô lại kêu tôi bồi thường cô hả?” Dương Thuần Miễn không biết vì sao mỗi lần đụng
tới con nhỏ này, nói chưa được hai câu đã bắt đầu cãi nhau .
Ngưu Nhu
Miên càng xem cái chân của mình càng ngày càng chán nản, vặn lại: “Cây
cột điện chân nó cũng dài, nó chạy trốn được sao? Hơn nữa, tôi không
phải chỉ phá hư có một cái máy photocopy sao?”
Dương Thuần
Miễn sửng sốt, lập tức trả lời:“Còn nói nữa, cô gạt tôi nói cô bị bệnh
SARS, hại tôi ném đi một bộ âu phục Dunhill [1] cùng một cái túi công văn.”
Ngưu Nhu
Miên nóng máu, một tay lấy gói tiền 1000 còn lại đặt vào trong tay Dương Thuần Miễn, cảm giác có chút không khống chế được, nói:“Bồi thường anh
nhiêu đó được rồi chứ?!” Dương Thuần Miễn sững sờ nhìn cái gói tiền
này, nhiêu đây làm gì đủ mua lại bộ Dunhill chứ, trong lúc đang suy
nghĩ, Ngưu Nhu Miên đã đi qua bên người anh.
Ngưu Nhu
Miên đi đi vài bước, liền cảm thấy có cái gì đó không thích hợp, phát
hiện mình bây giờ gần như không xu dính túi, hơn nữa chân cũng đau đau,
có thể là lúc đuổi theo kẻ xấu bị thương, mới vừa rồi vẫn còn khẩn
trương cho nên vẫn chưa cảm giác. Ngưu Nhu Miên hai tay xách giày, bắt
đầu hối hận mới vừa rồi xúc động làm chi ah? Cắn môi dưới, lại quay trở
về, nhìn Dương Thuần Miễn còn đang sững sờ đúng lý hợp tình nói:“Tôi
nghĩ rằng, vài thứ kia của anh phỏng chừng giá trị khoảng 900 ¥, cho nên anh phải trả tôi 100 ¥.” Không đợi Dương Thuần Miễn trả lời, Ngưu Nhu
Miên liền từ trên tay Dương Thuần Miễn rút ra tờ 100 ¥, khiêu khích liếc mắt Dương Thuần Miễn một cái, xoay người rồi đi. Mới vừa quay đi, khuôn mặt lập tức thê thảm cúi xuống dưới, sắc mặt đau khổ, khập khiễng ra
đi, trong lòng âm thầm đau muốn chết, tự nhiên bị xói mòn hết 900 ¥.
=_=
Ngưu Nhu
Miên đi đến cục cảnh sát gần nhất báo án, cảnh sát đang bắt một đám gái
tra hỏi, Ngưu Nhu Miên dáng vẻ thất vọng đi theo người ta vào cục cảnh
sát. Thật vất vả mới đến cô, cảnh sát đánh giá cô một thân hỗn độn, bàn
chân bị thương, lạnh lùng nói:“Xem ra cô chống lại lệnh bắt ah!”
“Chú cảnh sát, chú nghĩ sai rồi!”
“Được rồi
được rồi, đừng kêu tôi là chú, tôi không đảm đương nổi!” Cảnh sát không
kiên nhẫn phất tay, sau đó cũng không ngẩng đầu lên, hỏi:“Tên gọi là gì, đã bị bắt bao nhiêu lần?”
=_= Ngưu Nhu Miên đứng lên, lớn tiếng nói:“Tôi là đến báo án !”
Cảnh sát lười biếng nâng mí mắt lên, nói:“Báo cưỡng gian sao?”
“Bốp” một
tiếng, Ngưu Nhu Miên đập xuống cái bàn một cái rầm, lập tức thấy bàn tay đau quá, nhanh chóng thổi thổi. Lúc này có một cảnh sát khác nghe
tiếng, nói:“Cô báo án thì qua bên kia, ở đây xem náo nhiệt cái gì?!”
Ngưu Nhu Miên lập tức bị đẩy qua bên kia.
Bên này thái độ cảnh sát xử lý báo án rất thân mật, hoàn toàn bất đồng với tên cảnh
sát thẩm vấn kia. Ngưu Nhu Miên rốt cục cũng cảm nhận được cái gì kêu là đối đãi với đồng chí cách mạng ấm áp như mùa xuân, cái gì kêu là đối
đãi với kẻ thù thì tàn nhẫn khắc nghiệt như mùa đông.
Ngưu Nhu
Miên báo án xong, cảnh sát lịch sự nói:“Bình thường có hàng chục ngàn vụ cướp như thế này, chúng ta sẽ không có hành động đặc biệt, chỉ có thể
tạm gác lại, về sau có cơ hội bắt được kẻ cướp thì thông báo cho cô. Cô
cũng thấy đấy, bình thường có rất nhiều vụ án khác đang chờ đợi chúng ta xử lý, hy vọng cô có thể hiểu. Nhưng cô bị mất hộ chiếu, giấy chứng
minh và các thứ khác linh tinh , một khi chúng tôi tìm thấy chúng tôi sẽ thông báo cho cô. Cô có thể cho số liên lạc không?”
“Điện thoại
của tôi đã mất rồi, hiện tại trên người chỉ còn lại có 100 ¥, cũng không đủ tiền mua vé xe trở về nhà, anh có thể đem tôi làm manh lưu đuổi tôi
về nhà sao?” Ngưu Nhu Miên đặt tay lên bàn, khẩn cầu nhìn cảnh sát. Xong rồi, Ngưu Nhu Miên lưu lạc đến mức muốn thành lưu manh luôn rồi!
Cảnh sát
cười cười, nói:“Cô cũng thật hay nói giỡn. Như vậy đi, chờ cô có điện
thoại lại đến cục đăng ký một chút. Hiện tại tôi chỉ có thể giúp cô
nhiều như vậy thôi.”
Ngưu Nhu
Miên tuyệt vọng rời khỏi cục cảnh sát. Nhớ lại lúc trước ở Đức, cảnh sát Đức còn thật sự nhàn rỗi ah. Nhớ lúc đến mới Đức, cô băng qua đường,
nhìn qua nhìn lại, trong phạm vi tầm mắt căn bản không một chiếc xe nào
chạy hết, vì thế không quan tâm đến đèn đỏ băng qua đường luôn, ai ngờ
một chiếc xe cảnh sát đậu bên kia đường, vì thế lúc cô đi qua vừa vặn bị cảnh sát bắt!!! Cảnh sát hỏi cô, nhìn thấy đèn xanh đèn đỏ không? Cô
nói thấy được. Sau lại hỏi cô vì cái gì nhìn thấy đèn đỏ còn băng qua
đường cái. Cô nói rằng không có xe ah. Vì thế cảnh sát lại hỏi cô có bị
bệnh mù màu hay không, kết quả Ngưu Nhu Miên nghe không hiểu ba chữ
“bệnh mù màu”, không biết trả lời như thế nào, cuối cùng thiếu chút nữa
bị kéo đến cục cảnh sát đi làm kiểm tra bệnh mù màu. {Sun: ố hố hố ^^, đau bụng quá đi ah ^^}. Đây là lần đầu tiên đến cục cảnh sát Trung Quốc báo án, phát hiện thì
ra cảnh sát trong nước quá bận rộn, căn bản không rảnh để ý trường hợp
nhỏ như cô. Ngẫm lại cũng đúng, buôn bán trẻ em là chuyện đại sự mà còn
chờ được xử lý, chuyện nhỏ như cô để xử lý sau là đúng lý hợp tình rồi.
Rốt cục câu nói của Ngưu Nhu Miên bây giờ cũng ứng nghiệm rồi “Bệnh nặng mới khỏi [ đau răng ], không chốn lưu thân!” {Sun: lúc Nhu Miên viết giấy để lại cho Thuần Miễn ^^} , xem ra nói dối cũng không thể thuận miệng nói bậy ah . Bây giờ điện
thoại của cô cùng danh bạ điện thoại tất cả đều đã mất cùng với túi da
rồi, hơn nữa vừa về nước không lâu, ngoại trừ nhớ số điện thoại cha mẹ,
còn lại điện thoại người khác căn bản còn chưa có gọi nhiều đến mức nhớ
trong đầu óc. Ngưu Nhu Miên vài lần cầm lấy điện thoại muốn gọi cho cha
mẹ gửi tiền cho mình, do dự mãi, lại suy sút buông điện thoại. Nhớ lúc
Ngưu Nhu Miên ở nước ngoài du học, tự nhiên gặp một cú đả kích nghiêm
trọng không thông báo cho cha mẹ một mình trở về nhà. Lúc cha cô xuống
lầu, nhìn thấy Ngưu Nhu Miên ở ngồi dưới lầu tay cầm một cái vali to,
lúc ấy ông còn nghĩ Ngưu Nhu Miên bị trục xuất về nước. Không nói hai
lời, liền đem Ngưu Nhu Miên vào nhà, nấu cơm cho cô, còn an ủi Ngưu Nhu
Miên nói người không có việc gì trở về là tốt rồi, những cái khác không
quan trọng. Ngưu Nhu Miên nghe xong nước mắt nhịn không được, làm cha cô sợ tới mức vội vàng đi gọi mẹ cô nhanh về nhà. Sau lần đó, cha mẹ Ngưu
Nhu Miên nói, mặc kệ cô bên ngoài có cái gì không hài lòng, chỉ cần bọn
họ còn sống một ngày thì lúc nào bọn họ cũng bảo vệ cô.
Bà chủ quầy bán quà vặt rốt cục nhịn không được, không kiên nhẫn, hỏi:“Rốt cuộc cô có gọi điện thoại không ah?”
Ngưu Nhu
Miên chột dạ buông điện thoại, thưa dạ nói:“Tôi thử xem điện thoại của
bà cầm có thoải mái hay không thôi, không gọi nữa, tư thế cầm quá không
thoải mái !” Dưới con mắt xẹt điện của đại tẩu bán hàng, Ngưu Nhu Miên
vội vã rời khỏi quầy bán quà vặt.
Ngưu Nhu
Miên đem 100 ¥ cẩn thận nhét trong áo ngực, ở trên đường lắc lư . Lúc
này, rất xa nhìn thấy có cái gì đó lòe lòe tỏa sáng trên mặt đất, cô vội vàng chạy qua, đợi thấy rõ ràng, cả giận nói:“ TMD, ai phun đàm mà tròn như vậy ah!” =_=
Khách sạn
cũng thuê không nổi, Ngưu Nhu Miên đơn giản vào một tiệm internet online suốt đêm. Trên internet cô đã gửi một thông báo đầu tiên là một thời
gian nữa không thể tiếp tục viết tiểu thuyết với các độc giả, rồi lại
gửi một đống email và QQ cho tất cả bạn bè của cô. Nhưng hầu hết bạn bè
của cô còn ở Đức chưa tốt nghiệp, nếu không chính thì quê của chúng nó
cũng không phải ở Bắc Kinh, cho nên cơ hồ tất cả đều là nước xa không
cứu được lửa gần. Hơn nữa sau khi về nước cô không tìm được công việc
phù hợp, cho nên chưa đến mức cùng mọi người liên hệ, bây giờ vừa liên
hệ chính là hướng người tôi vay tiền, có chút khó mở miệng. Ở QQ gặp một vài người, thấy câu status của cô là vay tiền là đột nhiên logout , nếu không chính là qua loa an ủi vài câu, nói lần sau liên hệ linh tinh
lang tang gì đó. Ngưu Nhu Miên càng nghĩ càng uể oải.
Ở trên mạng
thơ thẩn suốt một đêm, buổi sáng Ngưu Nhu Miên tinh thần hoảng hốt bò ra khỏi tiệm net đi tìm điểm tâm, xui xẻo đi trên một con đường lại xém
một một chiếc xe Lexus màu đỏ đụng vào.
Bất quá bình thường vận rủi cùng vận may luôn luôn đến cùng một ngày. Lúc vận xui
hoặc là vận may tới đỉnh, sẽ bắt đầu gặp nữa kia bắt tay ‘chúng mình
chuyền hướng nhé’, tựa như đồng hồ quả lắc. Rốt cuộc vận xui của Ngưu
Nhu Miên bắt tay với vận may bắt đầu chuyển hướng rồi.
Trên xe một
cô gái trẻ tuổi ăn mặc thời thượng quay kính xe xuống, tháo mắt kính,
chần chờ đánh giá Ngưu Nhu Miên, sau đó bất ngờ kêu lên:“Ngưu Nhu Miên?” Ngưu Nhu Miên giống như mộng du nhìn về phía cô gái trẻ tuổi, ánh mắt
si ngốc. Đáng thương Ngưu Nhu Miên sáng sớm còn chưa ăn được một chút
bánh quẩy nào,thế nên hiện giờ dường như giống mấy ông bà già bị chứng
si ngốc. =_=
Lúc này cô
gái đó đã kích động bước ra khỏi xe, một tay giữ chặt Ngưu Nhu Miên, khó nén vui sướng gặp lại nói:“Nhu Miên, là mình! Trác Bội Kiều đây!”
Sau đó, Trác Bội Kiều lái xe mang Ngưu Nhu Miên đến một tiệm cà phê cao cấp. Trác
Bội Kiều là bạn ngồi cùng bàn với Ngưu Nhu Miên thời trung học, hai
người cảm tình tốt lắm. Sau khi thi vào đại học, Trác Bội Kiều được
tuyển thẳng ra nước ngoài, mà Ngưu Nhu Miên trúng tuyển vào học ở một
trường đại học trong nước. Trác Bội Kiều sau khi xuất ngoại cũng chưa có cùng Ngưu Nhu Miên liên hệ, mà sau đó Ngưu Nhu Miên cũng đi Đức du học, vì thế liền mất đi liên lạc. Cùng là sản phẩm của nước ngoài, Ngưu Nhu
Miên cùng Trác Bội Kiều quả thực kẻ ở trên trời người ở dưới đất. Trác
Bội Kiều hiện tại đã muốn là hải âu , thường xuyên đi tới đi lui trong
ngoài nước. Mà ngày mai cô sẽ rời khỏi Bắc Kinh, ở tổng công ty châu Âu
thường trú một năm . Hầu hết thời gian hai người nói chuyện đều là Trác
Bội Kiều chậm rãi mà nói, mà Ngưu Nhu Miên rất ít đề cập chính mình.
Trác Bội Kiều thấy tay Ngưu Nhu Miên cũng bị thương, vẻ mặt lộ ra chua
sót, vì thế thử hỏi:“Cậu hiện tại không thuận lợi sao? Có cái gì mình có thể giúp cậu ?”
Ngưu Nhu
Miên gật gật đầu, nói đơn giản cảnh ngộ bi thảm gần đây. Trác Bội Kiều
nghe xong, sảng khoái nói:“Chúng mình là bạn tốt vài năm không gặp, cũng sẽ không nói vòng vèo làm gì nữa. Mình biết cậu cũng không muốn vừa gặp mình liền mượn tiền, nhưng mà hiện tại điều kiện của mình cũng cho
phép, cậu cũng đừng cự tuyệt, mình buồn nha. Trong một năm mình ở nước
ngoài nè, phòng ở Bắc Kinh để không, trước hết cậu qua nơi đó ở đi. Bất
quá anh họ mình không biết vì sao đem nhà anh ấy bán đi , nói nhà bẩn
quá muốn đổi phòng khác, hiện tại nhà mới của anh ấy đang trang trí, thế cho nên anh ấy tạm thời cũng ở chỗ mình, đợi nhà trang trí hoàn tất
xong anh ấy sẽ đi ra ngoài. Cậu cùng anh ấy tạm thời dùng chung nhà mình một tháng đi. Một hồi, mình đi ngân hàng cho cậu mượn 1 vạn, cậu dùng
trước. Nếu thiếu tiền mà cần dùng gấp thì mượn anh họ mình cũng được.
Anh ấy vừa soái lại vừa nhiều tiền đấy, cậu gặp may mắn rồi nhá!” Nói
xong, Trác Bội Kiều ái muội nháy mắt một cái.
Có thể thấy
phần lớn lời cảm ơn thường được nói ra ngoài, mà lời cảm ơn khó biểu đạt thường thường là giữ lại trong trái tim. Bởi vì cái loại cảm tạ này là
một loại tình cảm mà ngôn ngữ không thể diễn đạt được. Mà lúc này, Ngưu
Nhu Miên chính là như thế, gật đầu thật sâu nhưng lại nói không ra được
nữa lời cảm ơn.
Theo sau,
Ngưu Nhu Miên đi lấy hành lý trở về nhà Trác Bội Kiều. Nhà của Trác Bội
Kiều là một căn hộ xinh đẹp trong một khu chung cư cao cấp. Anh họ Trác
Bội Kiều ngày hôm qua bay đi Thượng Hải bàn công việc, có lẽ là ngày mai mới trở về, mà Trác Bội Kiều cũng là sáng sớm ngày mai bay đi. Theo
Trác Bội Kiều nói, anh họ cô là người ngoài lạnh trong nóng, tính tình
tốt lắm, người cũng rộng lượng, ở chung tốt lắm. Ngưu Nhu Miên nghĩ rằng ,“Đàn ông giống quả đào, phụ nữ giống trứng chim. Đàn ông bề ngoài thật mềm, bên trong thật cứng, muốn ăn là phải cắn từ từ; phụ nữ thì bên
ngoài cứng rắn, bên trong rất mềm, muốn chinh phục đàn ông là phải lấy
nhu thắng cương.” Ở đâu còn có loại đàn ông ngoài lạnh trong nóng nữa
chứ ? Kem từ trong thùng lấy ra còn lạnh tê răng cơ mà.
Ngày hôm
sau, sau khi Ngưu Nhu Miên đưa Trác Bội Kiều lên máy bay xong rồi lại đi cục cảnh sát. Cảnh sát đã tìm được hộ chiếu cùng giấy chứng minh của cô, nói có người ở trong hẻm nhặt được. Về tới nhà mới, Ngưu Nhu Miên
cảm thấy rốt cục vận may của cô cũng đến rồi, vì thế tâm tình tốt cô bắt đầu sửa lời nhắn lại điện thoại:“Xin chào! Chủ nhân nơi này Trác Bội
Kiều đã ăn cắp tiền của công ty trốn ra nước ngoài, chúng tôi hiện tại
đã vây quanh nơi này. Nếu bạn là Trác Bội Kiều, xin lập tức đầu hàng vô
điều kiện, thẳng thắn ghi lại địa chỉ mới cùng cùng phương thức liên hệ
của bạn. Nếu bạn là đồng phạm của Trác Bội Kiều, mời lưu lại số điện
thoại của bạn, đợi chúng tôi tìm được cô ấy rồi sẽ thông báo cho bạn là
người đầu tiên. Đương nhiên, bạn cũng có quyền giữ im lặng, nhưng lời
nói của bạn sẽ được ghi lại và làm bằng chứng trước tòa.”
Buổi tối
Ngưu Nhu Miên mơ thấy mộng đẹp, trong mộng cô cùng thái tử của [Săn bắn
mĩ nam] gặp gỡ ngọt ngào. Buổi sáng ngủ dậy, Ngưu Nhu Miên xuống đường
mua quần áo mới, đến cửa hiệu cắt tóc tỉa lại mái tóc và sau đó trở lại
căn hộ sửa sang lại phòng, mua một đóa hoa tươi đặt trong phòng khách,
chuẩn bị hoàn hảo nhất để nghênh đón kim quy tế buổi chiều sắp xuất
hiện.
Ngưu Nhu
Miên chờ đợi rồi lại chờ đợi kim quy tế, nhưng đối phương lại khoan thai đến chậm. Rốt cục đến 4 giờ cũng có người dùng chìa khóa mở cửa . Ngưu
Nhu Miên chạy đến trước gương xoay xoay một chút, sau đó ba bước chạy
còn hai bước chạy tới mở cửa. Lúc cánh cửa vừa mở ra, Ngưu Nhu Miên cùng người tới đồng thời giật mình, lập tức trợn mắt nhìn lẫn nhau. Kim quy
tế mà trong lòng Ngưu Nhu Miên tràn đầy chờ đợi kia không phải ai khác,
đúng là oan gia Dương Thuần Miễn!
Dương Thuần
Miễn vừa đến, ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới mở cửa cho anh đúng là
Ngưu Nhu Miên. Vì thế hai người liền bổ nhào vào nhau giống như gà đá,
tóc tai đều dựng đứng cả lên.
“Cô là người em họ tôi mướn làm vệ sinh sao?” Dương Thuần Miễn suy nghĩ nửa ngày,
cảm thấy đây là khả năng duy nhất, cô nàng thần kinh thất nghiệp này đã
muốn lưu lạc đến mức làm công nhân vệ sinh?
Ngưu Nhu
Miên đã bị chọc giận,“ Mắt chó không thấy được người, miệng chó không
phun ra được ngà voi, đầu chó não heo không có chỉ số thông minh!” Nâng
tay muốn đem cửa đóng lại. Ai ngờ Dương Thuần Miễn giành trước lấy chân
chặn ở cửa, vào phòng.
“Tại sao cô ở nhà em họ tôi? Nếu cô không thể đưa ra một lời giải thích hợp lý, đừng
trách tôi mời cô đi ra ngoài.” Dương Thuần Miễn bỏ hành lý xuống, lớn
tiếng nói.
“Tôi là bạn
trung học của em họ anh, cô ấy nói trong một năm này cô ấy ở Âu châu thì cho tôi ở đây, nói anh chính là ở tạm. Anh có tư cách gì mời tôi đi ra
ngoài, tôi còn chưa mời anh đi ra ngoài là may lắm rồi!” Ngưu Nhu Miên
không cam lòng yếu thế.
“Tôi là anh
họ cô ấy! Hơn nữa căn hộ này lúc trước tôi thay cô ấy đăng kí đóng tiền! Tôi cũng tính là một nửa chủ nhân!” Dương Thuần Miễn không nghĩ tới cô
gái này muốn đuổi anh đi.
“Tôi là bạn
cùng lớp của cô ấy! Không, là bạn tốt! Hơn nữa này căn hộ này lúc
trước…… Lúc trước là ba tôi làm công nhân xây dựng nó! Tôi cũng được xem là……là con cháu của người sáng lập!” Miệng Ngưu Nhu Miên lại nói lắp
nữa rồi . Ngưu Nhu Miên a, vừa thoát vây, tình hình được cải thiện một
chút, chẳng lẽ lại xui tiếp nữa rồi!
Dương Thuần
Miễn cảm thấy rất khó giao tiếp cùng con nhỏ thần kinh này, vì thế
nói:“Số điện thoại của em họ tôi là bao nhiêu, tôi tự gọi điện hỏi nó!”
“Cô ấy còn
chưa có gọi điện thoại trở về, vì vậy đầu tiên anh về trước đi. Ít nhất
là ngày mai sắp xếp xong cô ấy có thể gọi điện trở về. Nếu hôm nay anh
thật sự không thể chịu đựng được cùng tôi sống trong một căn hộ, anh có
thể đi ra ngoài ở trong khách sạn, tôi sẽ không ngăn cản anh ah.” Ngưu
Nhu Miên vừa nói vừa rung đùi đắc ý.
“Cô ~~ Cô
~~” Dương Thuần Miễn thật sự không nghĩ tới một nữa chủ nhân như mình
lại bị Ngưu Nhu Miên đuổi ra ngoài khách sạn, tức giận đến mức nói không ra lời ah.
“Anh xem anh kìa, nói cũng nói không rõ ràng, còn ở nơi này bập bẹ bập làm chi?! Lúc Einstien (Anh-xtanh) chín tuổi khi không thể nói chuyện lưu loát, mẹ
của ông ta còn nghĩ ông ta bị bệnh tâm thần. Mà anh thì không cần phải
nghĩ chi ah, trực tiếp khẳng định luôn 100%.” Ngưu Nhu Miên đắc ý nhìn
Dương Thuần Miễn đã bị tức giận đến cực hạn, cũng không dám kích thích
anh ta nữa , vạn nhất không tốt bị anh ta nắm cô liệng ra ngoài, lúc đó
có thể mất nhiều hơn được ah. Ngưu Nhu Miên giương cằm lên, nói:“Để xem
ai là người không thể không chuyển đi!” Nói xong đi vào phòng mình.
Dương Thuần Miễn ngã ngồi trên sô pha phòng khách hít sâu thở sâu, điều
chỉnh nhịp tim.
Sáng sớm hôm sau, Dương Thuần Miễn đi tắm, Ngưu Nhu Miên muốn đi WC. Nhưng Ngưu Nhu
Miên gõ cửa, Dương Thuần Miễn chính là không ra, chống lại sự uy hiếp
của Ngưu Nhu Miên, ở trong phòng tắm…. đứng hát. Ngưu Nhu Miên chống
nạnh, đe dọa nói:“Nếu anh không mở cửa anh sẽ hối hận !”
Ngưu Nhu
Miên mặc áo ngủ rộng thùng thình, cầm cái gối ôm nhỏ nhỏ sô pha đặt ở
bụng chỗ rồi cố định, sau đó mang giày, choàng áo chòang, ra khỏi căn
hộ. Ở trước cửa hàng xóm đứng lại, cố ý làm tóc mình rối bù lên, le lưỡi liếm nước miếng rồi chấm chấm vào trên má giả bộ nước mắt, sau đó làm
ra một bộ dạng tiều tụy cực kỳ bị thương, chuẩn bị xong, cuối cùng gõ
cửa. Hàng xóm đại ca mở cửa, Ngưu Nhu Miên chớp ánh mắt, đáng thương hề
hề nói:“Xin hỏi tôi có thể mượn WC nhà anh không? Tôi là bạn gái trước
kia của Dương Thuần Miễn, hàng xóm của anh, anh ấy nghe nói tôi mang
thai, liền……” Ngưu Nhu Miên lại lau nước mắt cá sấu, sụt sùi nói:“Anh
cũng biết phụ nữ có thai nhiều nước tiểu, mà người kia thế nhưng nhẫn
tâm không cho tôi vào cửa, anh có thể hảo tâm cho tôi mượn WC dùng một
chút được không?” Ngưu Nhu Miên chớp chớp ánh mắt ra vẻ vô tội. Hàng xóm đại ca không nói hai lời, đem cô vào phòng. Ngưu Nhu Miên rất nhanh
dùng xong WC, vốn định nói lời cảm ơn rồi đi, ai ngờ hàng xóm đại ca săn sóc rót cho cô một ly nước ấm, để cho cô ngồi xuống, nói rất nhiều lời
khuyên giải an ủi cô. Cái gì hiện tại xã hội đàn ông hư hỏng rất nhiều
ah, con gái phải học bảo hộ chính mình linh tinh gì đó, thật sự là nói
dong nói dài nói dai nói nhảm ah, Ngưu Nhu Miên nghe xong buồn ngủ rã
rời nhưng vẫn phải gật đầu. Cuối cùng Ngưu Nhu Miên ở thời điểm thích
hợp cũng đưa ra cáo từ, hàng xóm nhiệt tình vốn định đưa cô đến dưới lầu thay cô kêu xe, Ngưu Nhu Miên vội vàng xua tay cự tuyệt, nói có lẽ
Dương Thuần Miễn hết giận sẽ mở cửa cho cô. Hàng xóm đại ca lo lắng,
thay cô gõ cửa, nửa ngày không thấy Dương Thuần Miễn ra mở cửa, cũng có
chút vội vàng. Ngưu Nhu Miên nghĩ một hồi Dương Thuần Miễn ra mở môn khả năng show sẽ bị bể vì thế nói với hàng xóm nói:“Một hồi sau xin anh vui lòng đừng nói gì hết, nếu không bạn trai tôi sẽ nổi giận, tôi sẽ rất
khó khăn để……” Ngưu Nhu Miên muốn nói lại thôi. Hàng xóm đại ca vừa nghe trợn trừng mắt, báo hại Ngưu Nhu Miên sợ tới mức da đầu run run. Hàng
xóm đại ca nhìn thấy Ngưu Nhu Miên vẻ mặt tiểu tức phụ chịu ngược, cũng
chỉ đáp ứng. Không lâu, Dương Thuần Miễn mở cửa. Gặp Ngưu Nhu Miên vốn
định chất vấn cô vì sao không mang theo chìa khóa, lại thấy có bên cạnh
hàng xóm ở cũng không tốt để phát tác. Hàng xóm đại ca hèn mọn ngắm
Dương Thuần Miễn liếc mắt một cái, nói:“Cậu không thể đối tốt với cô ấy
nhiều hơn sao?” Ngưu Nhu Miên cuống quít ngăn cản hàng xóm đại ca tiếp
tục ra tiếng, hàng xóm đại ca hừ Dương Thuần Miễn một tiếng, dặn Ngưu
Nhu Miên:“Nếu thật sự không được, cô lại đến chỗ tôi đi.” Nói xong, trở
về nhà. Ngưu Nhu Miên đợi hàng xóm vào nhà rồi hiên ngang đi qua Dương
Thuần Miễn không hiểu gì hết, cũng vào nhà.
Ngưu Nhu
Miên đem cái gối trong bụng rút ra vứt trở lại sô pha rồi đi thẳng đến
toilet rửa mặt. Dương Thuần Miễn mơ hồ cảm thấy dường như có cái gì đó
không đúng, theo sát vài bước, truy vấn Ngưu Nhu Miên:“ Rốt cuộc cô lại
làm cái gì nữa rồi?”
Ngưu Nhu
Miên vừa đánh răng vừa ậm ừ mơ hồ không rõ nói:“Không làm gì cả! Nói là
đem anh từ bỏ con chúng ta mà thôi.” Nói xong, còn làm bộ sờ sờ bụng.
Dương Thuần Miễn sắc mặt lập tức thay đổi, tức giận đến phát run, lấy
tay chỉ vào Ngưu Nhu Miên,“Cô ~~ cô ~~” Ngưu Nhu Miên đánh răng xong,
mỉm cười nói:“Cô cái gì mà cô, baby Einstein!”
Dương Thuần
Miễn sờ sờ ngực, bình tĩnh lại cảm xúc kích động, bước đi. Nghĩ thầm
con nhỏ này quả là làm tức chết người không đền mạng, trong tầm mắt của
anh tốt nhất không thể có cô. May mắn thay anh không có mắc bệnh tim,
nếu không phỏng chừng uống mấy hộp Cứu Tâm Hoàn cũng không đủ. [Cứu Tâm
Hoàn: một loại thuốc trợ tim]
Không bao
lâu, Ngưu Nhu Miên tắm rửa xong chuẩn bị đi ra ngoài. Trước khi cô ra
khỏi của, Dương Thuần Miễn đột nhiên gọi cô lại, nghiêm túc nói:“Cô định đến cái tòa cao ốc kia hả?!”
“Cắt! Tôi mới không đi đến cái tòa cao ốc kia đâu!” Ngưu Nhu Miên liếc mắt Dương Thuần Miễn một cái.
“Rốt cục cô cũng buông tha việc tìm kiếm công tác trong tòa cao ốc kia rồi ư?” Vẻ mặt Dương Thuần Miễn lộ vui mừng.
“Này thôi!”
Ngưu Nhu Miên đột nhiên trở nên rất nghiêm túc,“Lúc trước tôi đến tòa
cao ốc tìm việc kia là vì muốn chọc tức anh. Hiện tại tôi sống cùng với
anh, mỗi ngày đều có thể chọc tức anh, tôi còn đi tòa cao ốc đó để làm
chi?” Ngưu Nhu Miên nói xong, đắc ý nhìn vẻ tươi cười của Dương Thuần
Miễn bị giận dữ thay thế, xoay người ra cửa. Trong thực tế, Ngưu Nhu
Miên cảm thấy tòa cao ốc kia thật sự là điềm xấu của cô, cô ở nơi cũng
không may mắn, cho nên quyết định đi đến nơi khác tìm việc làm.
Dương Thuần
Miễn tức giận đến cái mũi cũng muốn nở ra, trong lòng âm thầm quyết
định, về sau vẫn là đừng để ý đến con nhỏ này thì tốt hơn. Sau đó lẩm
bẩm lẩm bẩm :“Tôi không để ý tới cô ấy, tôi không tức giận! Tôi không để ý tới cô ấy, tôi không tức giận!” Tự an ủi mình xong cũng rời khỏi căn
hộ.
Dương Thuần
Miễn đến công ty, trái lo phải nghĩ đều cảm thấy mình một tháng kế tiếp
không thể bị động như thế, mới qua một ngày mà bị Ngưu Nhu Miên làm tức
giận đến mức đủ để bơm khí cầu rồi, cứ thế này một thời gian nữa, quả
thực anh có thể thành bơm hơi cho xe đạp điện cũng không chừng. Không
được! Anh phải chủ động! Vì thế anh kêu Lưu phó tổng đi tìm vài nữ viên
chức cải lộn vừa chuyên nghiệp vừa khí thế nhất công ty, đào tạo cho anh ta một khóa chiến thuật hùng biện. ^0^
Ngưu Nhu
Miên đi đến một hội chợ việc làm, trong hội chợ việc làm tình cờ gặp
được Chương Vũ- bạn học cũ, hiện tại cô ấy đang làm việc trong một đoàn
làm phim. Ngưu Nhu Miên nghĩ nghĩ, nói không chừng được đạo diễn coi
trọng, từ nay về sau lên làm Đại Minh tinh, liền chạy nhanh nhận công
việc này. Chương Vũ đơn giản giới thiệu công việc, Ngưu Nhu Miên ôm mộng đẹp về nhà.
Một ngày này Dương Thuần Miễn cũng không thuận lợi, sau một ngày được vài nữ viên
chức phun nước miếng huấn luyện hùng biện, Dương Thuần Miễn đã muốn té
xuống địa ngục vài lần, tài ăn nói của Dương Thuần Miễn tuy rằng không
có tiến bộ nhảy vọt, nhưng trái tim cũng đã tôi luyện không thể phá vỡ
=_=! Đồng thời trong lòng cảm khái thật sâu, trước kia làm thế nào mà
anh không phát hiện phụ nữ đáng sợ như thế? Nguyên lai phụ nữ mới là
động vật đáng sợ nhất Kỷ Jura, vừa mở miệng là có thể giết người. Đề
nghị nhà văn Cổ Long trong tác phẩm [Thất chủng binh khí truyền kì] phải thêm vào một thứ binh khí mới: “miệng nữ nhân”, hơn nữa là phải đứng
hàng đệ nhất trong bảng xếp hạng nha.
Ngưu Nhu Miên về nhà không lâu sau liền nhận được điện thoại của Trác Bội Kiều gọi tới.
“Nhu Miên,
mình đến rồi, điện thoại của mình là XXXX, có việc gì đó thì có thể gọi
điện thoại cho mình. Đúng rồi, cậu nhìn thấy anh họ của mình chưa?”
“Thấy![ Tám trăm năm trước tớ đã biết người đàn ông phải đáng hận này rồi!]”
“Có phải đẹp trai lắm không?”
“Đẹp trai lắm! Đẹp trai tới mức mỗi ngày làm tớ chảy nước miếng ròng ròng![bất quá là mắng anh ta văng nước miếng!]”
“Cậu may mắn lắm nha, đến lúc đó đừng quên cám ơn mình đó!”
“Nhất định![ cám ơn cậu đã cho mình một cơ hội gần gũi để tra tấn anh ta!]”
“Vậy cậu cùng anh mình sống chung hòa thuận nhé, không nói nữa, mình bây giờ phải đi ra ngoài rồi !”
“Uhm, hòa
bình thế giới toàn dựa vào hai chúng tớ thôi ![ hai chúng tớ chỉ là
chiến tranh địa phương không ảnh hưởng đến hòa bình thế giới.]”
Lúc này,
Ngưu Nhu Miên nghe được âm thanh mở cửa, vội vàng gác điện thoại, thuận
tay cái tờ giấy nhỏ lúc nãy cô ghi số điện thoại nhét vào sô pha. Cô
cũng không muốn cho Dương Thuần Miễn gọi điện thoại báo cáo Trác Bội
Kiều !
Dương Thuần
Miễn vào nhà, gặp Ngưu Nhu Miên vừa buông điện thoại, nghi ngờ hỏi:“Vừa
rồi là ai gọi điện thoại đến, là em họ của tôi sao?”
“Không phải, là một người theo đuổi tôi mà thôi.”
“Như cô mà cũng có người theo đuổi?” Dương Thuần Miễn nghĩ thằng nào không có mắt mà theo đuổi con nhỏ điên khùng này ah.
“Hey oy~~!
Rõ ràng là anh không biết điểm tốt của tôi rồi!” Ngưu Nhu Miên đắc ý
dương dương tự đắc nói. Dương Thuần Miễn mặt tối sầm, nghĩ thầm trong
bụng: tôi là rất hiểu cô tốt đến mức nào mới nói như vậy ah! Ngưu Nhu
Miên tiếp tục khoe khoang nói:“Từng có cái soái ca muốn cùng tôi cộng
phó hoàng tuyền, tôi là chết sống không chịu ah![ soái ca: Nếu cô không
trả tiền cho tôi, tôi liền cùng cô đồng quy vu tận!]. Từng còn có cái
soái ca cùng tôi ước hẹn đến kiếp sau, kết quả tôi nghĩ anh ta có lẽ
kiếp sau làm heo, cho nên cho liền say goodbye .[ soái ca: Muốn theo
đuổi tôi? Kiếp sau đi!] Từng có một soái ca sẵn sàng liều mạng với người đàn ông khác vì tôi.[ soái ca: Các ngươi nói tôi cùng Ngưu Nhu Miên
trời sinh một đôi, tôi liền cùng các ngươi liều mạng!] Còn từng có một
soái ca sẵn sàng chết vì tôi.[ soái ca: Cùng một chỗ cới cô, tôi tình
nguyện chết!] Anh nói xem mị lực lớn đến của tôi thế nào nào? Đó là một
đội xe tăng cũng ngăn không được!” [Con gái à, con tự tin quá đi >"
[Cộng phó hoàng tuyền: cùng nhau xuống suối vàng!!!, Đồng quy vu tận: cả hai cùng chết!!!!]
Dương Thuần
Miễn càng nghe càng cảm thấy tuyệt vọng với xã hội này, chẳng lẽ hiện
tại soái ca đều không có con mắt, không có đầu óc sao? Nghĩ nghĩ, cảm
thấy chỉ có một loại khả năng, anh chần chờ hỏi Ngưu Nhu Miên:“Cô nói
bốn soái ca lúc nãy là cùng một người.”
“Đương nhiên không phải. Là bốn người!”
Dương Thuần
Miễn trong lòng lạnh lẽo, âm thầm nghĩ, TMD, về sau ai gọi anh là soái
ca anh liền liều sống chết với người đó! Nghĩ nghĩ, lại hỏi:“ Trước kia
có phải cô đã làm việc ở bệnh viện tâm thần hay không? Bốn người bọn họ
đều là bệnh nhân cô quản lý?” [TMD: một cách chửi, giống như m* nó ở VN]
“Anh cho là ai cũng không có con mắt, không có đầu óc giống như anh ah!” Ngưu Nhu Miên thở phì phì trở về phòng .
=_= Dương Thuần Miễn thở dài :“Trời ơi…… cái xã hội gì thế này!” lắc lắc đầu cũng trở về phòng mình.
Ngưu Nhu
Miên nghĩ đến vài ngày nữa sẽ phẫu thuật nhổ răng, mấy ngày sau đó cũng
không thể vui vẻ ăn uống được cái gì, vì thế đi mua một cái giò heo,
quyết định buổi tối ăn thịt heo hầm bù lỗ cho những ngày sau này. Ngưu
Nhu Miên là người cực kì thích ăn, lúc trước mới qua Đức du học ngay cả
cơm trắng cũng không có để ăn, bởi vì không muốn ủy khuất cái dạ dày
đáng yêu của mình, vài năm nay đã tu luyện thành một đầu bếp tài hoa.
Dương Thuần
Miễn từ khi học đại học, sau đó lại ra ngoài làm việc, rất ít có cơ hội
ăn về nhà ăn cơm. Dương Thuần Miễn nghe trong nhà có mùi thịt heo hầm
liền từ phòng mình chạy đến phòng bếp. Mới vừa dừng chân trong phòng bếp đã bị Ngưu Nhu Miên trừng một cái muốn lọt hai con mắt. Nhưng mà Dương
Thuần Miễn thật sự chống không nổi cái mùi thịt heo hầm thơm ngon bay
khắp nhà bếp. Vì thế tiến ra ah, cách một hồi lại giả bộ đi vào trong tủ lạnh phòng bếp lấy cái gì đó để ăn. Cuối cùng Dương Thuần Miễn đơn giản ngồi ở phòng khách xem TV, kích động liên tục đổi kênh. Ngưu Nhu Miên
xem ở trong mắt, hát thầm ở trong lòng, nghĩ rằng, tiểu tử ngươi xong
đời, hôm nay nhất định phải bị ta tiêu diệt! Hắc hắc hắc ^o^
Ngưu Nhu
Miên cố tình quạt quạt đem hương vị thịt hầm phiêu tán khắp nhà, sau đó
bưng đến nhà ăn, nụ một cười quỷ dị mang lên hai cái khay, sau đó cười
tủm tỉm ngoắc Dương Thuần Miễn cùng lại đây ăn. Dương Thuần Miễn mừng
rỡ, nghĩ rằng con nhỏ này còn không có xấu xa đến mức không có thuốc
chữa, không cần suy nghĩ quá nhiều liền nhanh chóng ngồi vào nhà ăn.
Dương Thuần Miễn vừa tính gắp một cục giò heo, Ngưu Nhu Miên cũng từ từ
mở miệng :“Mùi ngửi miễn phí, giò heo 900¥!” Dương Thuần Miễn đang gắp
miếng giò heo nghe vậy báo hại đem giò heo làm rơi xuống đất. Ngưu Nhu
Miên liếc mắt Dương Thuần Miễn một cái, tiếp tục không nhanh không chậm
nói:“Lãng phí rơi trên đất, phạt tiền 1000¥!” Dương Thuần Miễn nhanh
chóng đem giò heo để lại vào khay ăn, vừa muốn nói chuyện, lại nghe Ngưu Nhu Miên nói:“Gắp rồi không ăn, nửa giá 450¥!” Dương Thuần Miễn vừa
nghe, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh. May mắn anh cũng là kẻ có tiền,
nếu dân nghèo cùng khổ mà đụng tới Ngưu Nhu Miên còn không bị cô cắt cổ
mới là lạ! Ngưu Nhu Miên đắc ý nhìn Dương Thuần Miễn rơi vào bẫy của
mình mà không biết, chòm đầu về phía trước tìm tòi, mỉm cười nói:“Soái
ca, anh quyết định xong chưa? Muốn anh giò heo hay là đồ nguội trong tủ
lạnh!” Dương Thuần Miễn nghĩ trong lòng dù sao anh cũng gắp rồi, với lại vẫn chưa ăn tối, giờ ăn luôn. Đại khái là cô cô này đau lòng vì 900¥
lúc trước trả cho anh, tiểu nhân mượn cơ hội trả thù đây mà. Dù sao lúc
trước 900¥ đó anh cũng không muốn bắt đền Ngưu Nhu Miên làm gì, lần này
trả lại cho cô cũng tốt. Nghĩ đến đây, Dương Thuần Miễn có vài phần
không cam lòng nói:“Tôi trả 900¥ là được chứ gì!” Theo sau vẫn nhịn
không được oán giận một câu,“Cô không ra hắc điếm là việc thực đáng tiếc cho tài năng của cô!” Ánh mắt Ngưu Nhu Miên nhíu lại, rung đùi đắc ý
nói:“ Cái này gọi là cướp của người giàu chia cho người nghèo!” Nhìn
Dương Thuần Miễn đang cắn cái giò heo, Ngưu Nhu Miên đột nhiên lạnh lùng phun ra một câu:“Tôi không có thói quen xài chung một bàn với người
khác!” Vẻ mặt giống y như Dương Thuần Miễn lúc hai người bọn họ mới gặp. Gặp Dương Thuần Miễn ngẩng đầu nhìn cô, cô thè lưỡi. Dương Thuần Miễn
bất đắc dĩ nói:“Thật sự là tiểu cô nương lòng dạ hẹp hòi!” Từ khi hai
người bọn họ gặp nhau, trải qua thời gian dài như vậy, hai người lại
ngồi trước bàn ăn một lần nữa, không khí bữa cơm chiều nay cũng có chút
hài hòa.
Sau khi ăn
xong, Ngưu Nhu Miên lên mạng viết tiểu thuyết, nhưng ngồi khoảng 20’ lại thấy mỏi cổ, vì thế ra phòng khách xem TV. Mà cùng lúc đó, Dương Thuần
Miễn ở trong phòng đọc sách cũng thấy mệt mỏi, cũng đi ra xem TV. Hai
người ra khỏi phòng vừa lúc đụng vào nhau, mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, lập tức nhận ra được mục đích đối phương cũng giống mình,thế là lập tức nhào về phía điều khiển từ xa.
Dương Thuần
Miễn người cao chân dài, so với Ngưu Nhu Miên vóc dáng nhỏ nhắn thì
đương nhiên nhanh hơn. Nhưng là Ngưu Nhu Miên mặc kệ, vừa thấy mình chậm hơn Dương Thuần Miễn, nhất thời quýnh lên, từ sau lưng Dương Thuần Miễn kéo lấy cái quần ở nhà rộng thùng thình của anh, kết quả …… Dương Thuần Miễn lộ ra toàn bộ cái mông. Ngưu Nhu Miên thế này mới phát hiện Dương
Thuần Miễn không mặc quần lót, bất quá kinh ngạc của cô cũng không hơn
được Dương Thuần Miễn, Dương Thuần Miễn vạn lần cũng không nghĩ tới Ngưu Nhu Miên kéo quần của hắn. Mà Ngưu Nhu Miên thừa dịp Dương Thuần Miễn
đang kéo quần, đã đi trước một bước cướp được điều khiển từ xa. Ngưu Nhu Miên “hắc rống hắc rống” làm bộ như đại tinh tinh vỗ hai tay trong
ngực, sau đó nhảy lên ở ngồi sô pha, mở TV. Dương Thuần Miễn lúc này đã
kéo quần xong rồi, giận trừng mắt con nhỏ đáng ghét kia, hít sâu một hơi cũng ngồi vào sô pha.
Ngưu Nhu
Miên chuyển tới kênh phim truyền hình, tuy rằng cô cũng không phải rất
thích xem phim truyền hình, nhưng thấy Dương Thuần Miễn chau mày, bộ
dáng không thể chấp nhận được, hắc hắc hắc, rõ ràng so với cô lại càng
không thích xem hơn, vì thế cô ý xấu không chịu đổi kênh. Trong thời
gian TV quảng cáo, Dương Thuần Miễn hỏi Ngưu Nhu Miên có thể chuyển kênh khác không. Ngưu Nhu Miên do dự một chút, sau đó bàn giao điều khiển
cho Dương Thuần Miễn. Dương Thuần Miễn chuyển tới kênh [thế giới động
vật], cảm khái nói:“ Thế giới động vật xem còn hay hơn ba cái phim
truyên hình nhảm nhí gì đó.”
Xem một hồi, Ngưu Nhu Miên nói bên kia sắp bắt đầu rồi, vì thế cầm lại điều khiển từ xa quay lại kênh phim truyền hình, thấy Dương Thuần Miễn vẻ mặt bất
mãn, khuyên nhủ nói:“Anh xem phim truyền hình với tôi đi, cái này cùng
thế giới động vật không có gì khác nhau đâu!” Dương Thuần Miễn thấy con
nhỏ này nói mình giống như cô ta, chỉ vào TV, giận dữ hỏi:“Cái này làm
sao giống thế giới động vật?” Ngưu Nhu Miên phất tay một cái, giải thích nói:“Có cái gì không giống đâu? Đều là phụ nữ chạy phía trước, đàn ông
chạy phía sau, vừa chạy vừa truy , cái này có khác với thế giới động vật lắm sao?”
=_=|||
Dương Thuần
Miễn cảm thấy cô cô này quả thật là rất nguy hiểm, so với virus còn xâm
hại thân thể hơn, vì bảo toàn tính mạng vẫn là cách xa cô ta tốt hơn,
ngoài việc biết nấu ăn, còn lại toàn là vô dụng. Dương Thuần Miễn đứng
lên chuẩn bị trở về phòng. Mới vừa đi hai bước, lại nghe Ngưu Nhu Miên ở sau trêu ghẹo nói:“Hắc hắc, bất quá nói cũng không phải khen nha, mông
của anh trông còn có phong cách hơn khuôn mặt của anh nữa!” Dương Thuần
Miễn quay đầu giận dữ trừng Ngưu Nhu Miên, trong lúc vô tình lướt qua
một tờ giấy trên sô pha, vì thế cầm lên. Ngưu Nhu Miên vừa thấy, trong
lòng hô to không ổn, nhanh chóng vươn hai tay ba chộp lại, Dương Thuần
Miễn dựa vào chiều cao của mình đem giơ giấy lên cao cho Ngưu Nhu Miên
với không tới, Ngưu Nhu Miên giơ hai tay lên đo, thấy không đến, mắt
thấy Dương Thuần Miễn sẽ tờ giấy ra coi, dưới tình thế cấp bách há mồm
cắn cánh tay Dương Thuần Miễn một ngụm. Dương Thuần Miễn ăn đau nhưng
không buông tờ giấy, Ngưu Nhu Miên thấy chiêu ‘chó cùng rứt giậu’ này
không thành công thế nên đơn giản đẩy Dương Thuần Miễn ngã trên sô pha,
theo sau chồm qua đoạt lấy. Ai biết Dương Thuần Miễn đem tờ giấy giấu
sau lưng, Ngưu Nhu Miên chộp vào không khí, mất đà, liền như vậy ngã vào trên người Dương Thuần Miễn, mà đôi môi cũng rất công bằng in trên môi
của Dương Thuần Miễn. Hai người lập tức cứng đờ đồng thời giật mình,
chăm chú nhìn đối phương. Ngưu Nhu Miên phản ứng đầu tiên, lập tức đoạt
lấy tờ giấy trong tay Dương Thuần Miễn còn đang run sợ, nhanh chóng nhét vào áo ngực, sau đó rất nhanh đứng dậy. Cùng lúc đó, Dương Thuần Miễn
cũng nhảy dựng lên. Hai người đồng thời vọt đến toilet, cầm lấy bàn chải đánh răng của mình ở trước bồn rửa mặt đánh răng thật mạnh, vừa đánh
còn không quên chán ghét trừng mắt nhìn đối phương, càng nhìn nhau lại
càng thấy ghê tởm, đánh răng lại càng dùng sức, thế nên trong phòng tắm
hiện giờ cũng đang diễn ra một cuộc thi xem ai đánh răng mạnh hơn =_=.
Ngưu Nhu Miên vốn đánh tốt lắm, nhưng thấy Dương Thuần Miễn đánh một lần còn cảm thấy không đủ, lại lấy kem đánh răng đánh thêm một lần nữa, cô
cũng không chịu thua kém, lần lấy kem đánh răng tiếp tục cùng liều mạng
cạnh tranh với Dương Thuần Miễn. Không biết chà bao nhiêu lần, mãi đến
khi nướu răng đau quá, hai người mới dừng tay.
Dương Thuần
Miễn nhìn nhìn ngực của Ngưu Nhu Miên, hỏi:“Đó là tờ giấy gì mà cô liều
mạng như vậy?” Vừa nói một câu, Dương Thuần Miễn cảm thấy nướu răng đau
quá, giống như vừa rồi chà rớt một tầng da thì phải, vì thế hơi nhíu
mày. Ngưu Nhu Miên trả lời:“Bức thư tình của một soái ca! Không thấy tôi đem nó đặt trong áo ngực sao? Tôi luôn luôn đặt nó trong trái tim ah.”
Nói xong, chỉ chỉ vào ngực của mình, khi nói chuyện Ngưu Nhu Miên miệng
cũng đau chết được. Dương Thuần Miễn thấy Ngưu Nhu Miên đã đem tờ giấy
đặt ở nơi anh không có khả năng chém giết, cũng chỉ từ bỏ. Dương Thuần
Miễn nhìn cánh tay bị Ngưu Nhu Miên cắn đến chảy máu, tức giận nhìn Ngưu Nhu Miên. Mắt Ngưu Nhu Miên nhìn vào miệng vết thương của Dương Thuần
Miễn, nói:“Nói cho anh một tin tốt lành, máu đó không phải là máu của
anh, dường như là máu trên nướu răng của tôi. Mặt khác cũng thông báo
thêm cho anh một tin xấu, kết quả kiểm tra AIDS của tôi còn không có
đâu!”
=_=||| Dương Thuần Miễn tuy biết rằng con khùng này thích lừa anh chọc giận anh, thế nên tin này nhất định cũng là giả, biết thế nhưng mà trong lòng vẫn bất an lắm. Hai người giương mắt trừng đối phương, sau đó trong lòng nguyền rủa đối phương một trăm tám mươi lần rồi cũng tự về phòng mình, đồng
thời hạ quyết tâm ngày mai nhất định phải cướp được TV.
Mối quan hệ
của Ngưu Nhu Miên cùng Dương Thuần Miễn giống như quả hồng, thời điểm
chưa chín thì chát chát, nhưng sau khi chín rồi, bạn sẽ phát hiện nó
ngọt ngào, có một chút mùi vị của cây gai dầu, giống như hương vị của
tình yêu.
———
Cây gai dầu (tên khác là cây cần sa): Hoa và lá có chất độc gây nghiện