Editor: Gà
Mục đích đến đây hôm nay của Cố Duyệt cũng không phải để ngắm hoa. Sau khi nói chuyện cùng Bạch Tô Mặc liền rời đi.
Có điều, cũng nhờ sự xuất hiện của hắn mà nàng không cần đi dạo cùng Chử Phùng Trình, tiết kiệm giúp nàng không ít công sức đối phó. Điều đáng tiếc là Cố Miểu Nhi có lẽ sẽ không còn tâm tình để đến dự tiệc nữa. Nhìn dáng vẻ giận đùng đùng của Cố Duyệt, nàng đoán sắc mặt Miểu Nhi cũng không khá hơn là bao. Cố Duyệt có thể đến đây tìm nàng, đồng nghĩa với việc vẫn chưa tìm thấy Miểu Nhi ở Cố phủ.
Nàng lớn lên từ nhỏ với Cố Miểu Nhi, đương nhiên sẽ hiểu lúc người nào đó tức giận sẽ chạy đến chỗ khác hờn dỗi. Điều Bạch Tô Mặc đang nghĩ lúc này là diện kiến Thái Hậu xong sẽ đến chỗ múa rối bóng tìm nàng ấy.
Vì thế khi nàng bước vào vườn thì đã trưa.
Trong Tử Vi Viên đã sớm y hương tấn ảnh* từ lâu, người người chen lấn, lại đúng vào tháng bảy, càng nhiều người không khí càng nóng bức, trong không khí thoang thoảng mùi mồ hôi, thấy vậy Lưu Tri bèn nói: “Tiểu thư, sắp trưa rồi, chúng ta vào đình thôi.”
(*) ‘Y hương tấn cảnh’ là một thành ngữ, y = y phục, hương = hương thơm, tấn = mái tóc, cảnh = bóng dáng, miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa), ăn uống linh đình, tụ tập phân..
Thái hậu muốn giúp người hoàn thành ước nguyện nên đã mời rất nhiều khách nhân đến bữa tiệc hoa viên này. Tiệc trưa Thái hậu đặt gần bờ hồ, người nào có thiếp mời màu vàng sẽ được đi vào, đây không phải nơi cho những người quyền quý bình thường.
Không đợi Lưu Tri lấy thiệp mời ra, quan nội thị nhận ra Bạch Tô Mặc, từ xa đã bày vẻ mặt tươi cười chào đón: “Mới vừa rồi Thái hậu còn nhắc tới Bạch tiểu thư, hỏi hôm nay sao Bạch tiểu thư không tới, Bạch tiểu thư, mời đi bên này.” Được quan nội thị đích thân dẫn đường, vinh dự này thành công khiến những quý nữ xếp hàng kiểm tra thiệp mời vừa hâm mộ lại ghen tị, nhìn kỹ nhận ra người đó là Bạch Tô Mặc, phần ghen tị biến mất chỉ còn lại sự hâm mộ.
Đúng như những gì Bạch Tô Mặc đã nói, người khác đều rất khoan nhượng với nàng.
Đi đến giữa hồ, Lưu Tri nhìn thấy tiệc rượu đã được sắp xếp xong xuôi bảy tám phần, xem như các nàng không đến trễ. Quan nội thị dẫn nàng vào hoa viên, đến thẳng chỗ Thái Hậu, đoạn đường này thu hút không ít sự chú ý cùng ánh mắt tán thưởng.
Người đến dự tiệc giữa hồ hôm nay không chỉ những người quyền quý trong kinh thành, mà Thái hậu còn mời tới rất nhiều thế gia không thường xuyên ra vào kinh. Đã lâu chưa nhập kinh, người từng gặp Bạch Tô Mặc khi còn nhỏ phần lớn ấn tượng đã phai nhạt. Trong số đó điển hình là Trần Bình, chi tử của Huệ Dương quận vương và Triệu Quý, chi tử của Tây phủ quận vương, trông thấy quan nội thị đích thân dẫn nàng đi vào hoa viên, hai mắt liền nhìn chằm chằm.
“Trần huynh có biết cô nương vừa nãy là ai không?” Triệu Quý không nhịn được hỏi.
Hôm nay Thái Hậu đã tuyên bố sẽ se duyên cho những người quyền quý trong nước, còn đặc biệt mời những thế gia không thường xuyên có mặt trong kinh thành đến đây, dĩ nhiên kẻ nào cũng đều muốn được đặc biệt quan tâm, hắn vừa liếc mắt đã nhìn trúng thân ảnh vừa ngang qua.
Trần Bình cũng cảm thán: “Ta vốn đang tính hỏi Triệu huynh đây!”
Bằng gia thế của Huệ Dương quận vương phủ và Tây Phủ quận vương phủ, muốn tìm Thái hậu cầu đạo thánh chỉ không phải rất dễ dàng hay sao?
Đang nói chuyện, chợt phát hiện có rất nhiều tân khách mới vào kinh cũng đang thăm dò.
“Hóa ra là một miếng bánh ngọt, nếu tương lai được Thái hậu tứ hôn, Triệu huynh có thể săn sóc tốt hơn.” Trần Bình nói trước.
Triệu Quý buồn cười: “Giống nhau.”
Hứa Kim Tường nghe vậy thì cười châm chọc: “Hai người các ngươi đã bao lâu không vào kinh thành, muốn mỹ nhân đến điên rồi sao! Đây là tôn nữ bảo bối của Ninh Quốc Công, Bạch Tô Mặc! Mắt của hai ngươi đang mọc ở đâu vậy?”
Bạch Tô Mặc? Trần Bình và Triệu Quý đều sửng sốt.
“Người điếc kia?” Hai kẻ đồng thanh hỏi.
Hứa Kim Tường nở nụ cười như có như không: “Cẩn thận họa từ trong miệng mà ra, chẳng may truyền đến tai Quốc Công gia, các ngươi sẽ nuốt không trôi.” Hắn lạnh lùng cười một tiếng, Trần Bình và Triệu Quý quả nhiên đều bị dọa, lập tức im miệng.
Đáy lòng Hứa Kim Tường oán thầm, với dáng vẻ của hai người các ngươi cũng muốn ăn thịt thiên nga!
Phi!
Phụ thân hắn đã từng nếm qua canh bế môn của Ninh Quốc Công, nghe nói còn có Liễu thái úy, Triệu thái phó, Đinh tướng quân cùng Thôi thượng thư đều đã từng đến quốc công phủ, điều đáng nói là không có một ai có thể khiến Ninh Quốc Công chấp nhận hôn sự! Trong kinh thành, ngay đến Duệ Vương và Cảnh vương cũng chưa lọt vào mắt của Quốc công gia, hơn nữa Thái Hậu và bệ hạ cũng muốn bán nhân tình cho ngài ấy, hôn sự của Bạch Tô Mặc đơn giản tùy tiện được sao?
Còn dám chê người ta bị điếc!
Cho dù người ta không nghe được, hai con lừa ngu xuẩn các ngươi cũng không thể trèo lên, Hứa Kim Tường trợn mắt một cái, đặt thêm hai túi rượu vào lồng cơm.
Hắn chuyển tầm mắt về phía Chử Phùng Trình. Con trai độc nhất của Chử tướng quân, vẫn luôn đóng quân cùng Chử tướng tại biên giới phía tây, rất ít đến kinh thành. Nghe nói Chử Phùng Trình gần đây lập không ít chiến công nên được bệ hạ ưu ái, muốn giữ y ở lại kinh thành làm phó thống lĩnh cấm vệ, tương lai rất tươi sáng.
Nhưng vẻ vang nhất vẫn là tin đồn quốc công gia nhìn trúng, nghe nói quốc công gia muốn tác hợp y cho hôn sự của Bạch Tô Mặc. Mà Chử Phùng Trình này cũng rất lợi hại, dám cự tuyệt ý tốt của bệ hạ cố tình xin quay trở lại quân doanh, cuối cùng vẫn là Ninh Quốc Công ra mặt lưu lại, vô cùng có danh tiếng!
Tin này vừa mới truyền ra đã thành công chọc giận rất nhiều vương tôn công tử. Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, người trong kinh thành xưa nay vẫn không ai chịu ai, bây giờ thì hay rồi, vẽ ra một con đường cho Chử Phùng Trình chen vào nhổ cải trắng đi mất, những người trong kinh phải cất mặt mũi vào đâu nha!
Kinh thành khác hẳn với những nơi khác, lòng dạ mỗi người đều như gương, trong tối ngoài sáng giở thủ đoạn ghê tởm để ngáng chân người khác, nghe nói hôm nay Chử Phùng Trình đón Bạch Tô Mặc cùng đến đây, những kẻ trong hoa viên này sẽ chịu để yên cho y vênh váo dẫn Bạch Tô Mặc lắc lư trước mặt Thái hậu sao?
Sau lưng đám người đã thiết kế mười tám loại nước bẩn, đang chuẩn bị hết bài này đến bài khác để lôi kéo Chử Phùng Trình đi, nào ngờ Cố Duyệt lại là người có tính khí, trực tiếp thổi bay y. Hứa Kim Tường trước đó từng có xung đột với Cố Duyệt cũng phải công nhận hành động của hắn rất thống khoái, huống chi là những người trong hoa viên này!
Cho nên khi Chử Phùng Trình vừa đi đến ngồi xuống, đám người trong sân đã lập tức vây lại, lần lượt chuốc rượu y.
Cứ xem như Chử Phùng Trình cái gì cũng rõ nhưng hắn cũng không thể chống lại sự “tâng bốc” vô tình hay cố ý của nhiều người đến vậy, còn chưa chính thức nhập tiệc đã có chút choáng váng nặng nề. Thế nhưng, đến khi Thái Hậu tới, đám người này đều lướt rất nhanh, chỉ còn lại Chử Phùng Trình ngồi tại chỗ mơ mơ màng màng.
Thái Hậu thấy vậy thì khẽ nhíu mày.
Cây to đón gió, Hứa Kim Tường thầm cười giễu trong lòng.
Nam thanh nữ tú ngồi đối diện nhau trong hoa viên. Hứa Kim Tường đưa mắt quan sát Bạch Tô Mặc thỉnh an thái hậu xong, thái hậu cho ngồi.
Chỗ ngồi của nàng bên cạnh Hứa Nhã.
Hứa Nhã là con gái của Hứa tướng và là muội muội của Hứa Kim tường.
Ba người Hứa Nhã, Bạch Tô Mặc và Cố Miểu Nhi là tỷ muội tốt cùng nhau lớn lên. Quan điểm của Cố thị lang rất khác biệt, ông cho rằng cô nương gia cuối cùng cũng phải lập gia đình, ở nhà mẹ đẻ sẽ không cấm cản tự do của nàng, cho nên xưa nay Cố Miểu Nhi vẫn rất tự do tự tại. Đổi lại Hứa tướng có một nhi tử luôn gây rắc rối là Hứa Kim Tường, ông chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, dứt khoát lười quản đứa con trai không làm nên chuyện này, chuyển sang tập trung bồi dưỡng nữ nhi Hứa Nhã, vậy cho nên dẫu rằng mối quan hệ giữa Hứa Nhã với Bạch Tô Mặc và Cố Miểu Nhi tốt đẹp, nhưng vẫn không đi lại thường xuyên bằng Bạch Tô Mặc với Cố Miểu Nhi.
Giờ phút này Bạch Tô Mặc vừa hay ngồi bên cạnh, Hứa Nhã bèn nghiêng đầu gọi nàng: “Ta còn cho rằng hôm nay ngươi sẽ ngồi cùng một chỗ với Miểu Nhi đấy, nàng ấy không đến sao.”
Bạch Tô Mặc cười: “Có lẽ trong nhà nàng ấy có việc.”
Nàng không có thói quen khua môi múa mép sau lưng người khác.
Hứa Nhã giả vờ thần bí: “Nàng ấy vẫn luôn là người lắm chuyện, một ngày náo nhiệt như hôm nay tại sao lại không đến nhỉ? Nhất định là đang vụng trộm hẹn hò tình lang rồi, lát nữ chúng ta phải đi tìm, không thể thành toàn việc tốt cho nàng ấy được.”
Thấy Hứa Nhã trêu ghẹo, Bạch Tô Mặc giấu tay áo khẽ cười.
Lưu Tri tiến lên châm trà cho nàng, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, nô tỳ nhìn thấy hình như Chử công tử có chút không đúng lắm?”
Bạch Tô Mặc thuận thế nhìn sang.
Chử Phùng Trình ngồi ở hàng thứ hai đối diện nàng, trước giờ ở trước mặt gia gia hắn vẫn luôn ngồi nghiêm chỉnh, tại sao trong yến tiệc Thái hậu tổ chức lại có chút mơ hồ thế kia?
Hứa Nhã cũng đánh mắt về phía Chử Phùng Trình, nhân tiện nói ra: “Vừa nãy người trong hoa viên đều đến rót rượu mời hắn đấy! Hệt như ong vỡ tổ mà tấn công, thời gian để hắn thở dốc cũng không có, không say mới lạ? Hơn nữa những người mới nhập kinh chưa hiểu rõ tình huống, thấy người khác đến chúc rượu hắn, tất cả đều đi theo. Nếu thái hậu mà còn chưa tới chỉ sợ sẽ bị chuốc đến gục mới thôi.”
Bạch Tô Mặc khẽ cau mày: “Vì sao?”
Hứa Nhã cười đầy ẩn ý: “Ngươi còn không biết vì sao ư?”
Bạch Tô Mặc dừng lại một chút mới chợt hiểu ra.
Đúng lúc này, quan nội thị bên cạnh Thái hậu báo nhập tiệc, hoa viên lần lượt an tĩnh lại. Hứa Nhã và Bạch Tô Mặc chỉ đành dang dở câu chuyện.
Người trong hoa viên đều là hậu bối được Thái hậu đích thân mời tới, hôm nay là một ngày tốt trong lễ thất tịch, Thái hậu đương nhiên sẽ chọn một số lời hay ý đẹp để nói, mọi người đồng loạt nâng ly cung chúc Thái Hậu phúc trạch thiên thu, vạn thọ vô cương.
Bạch Tô Mặc quả thật đã nhận ra sắc mặt Chử Phùng Trình càng ngày càng kém. Nàng chưa kịp thu hồi tầm mắt, vừa vặn y cũng đưa mắt sang nhìn nàng.
Bốn mắt chạm nhau, đột nhiên dạ dày Chử Phùng Trình khó chịu, mùi rượu xộc lên khiến y nhíu mày, phải đứng dậy bước nhanh rời đi.
Trong trường hợp như vậy, thái hậu vẫn còn ở đây, nếu không phải vì quá khó chịu nhất định sẽ không bỏ đi giữa chừng.
Bữa tiệc lần này mời khá nhiều người, bên cạnh khách nam không mang theo tiểu tư. Thấy Chử Phùng Trình đứng dậy, Bạch Tô Mặc đưa mắt về phía Lưu Tri ra hiệu.
Lưu Tri hiểu ý đi theo ra ngoài.
*
Đừng lo lắng, người hùng sắp xuất hiện…