Mị Tâm

Chương 12




Editor: Gà

Bữa sáng vẫn dùng tại Niệm Ân Các.

“Mau thành thật khai báo!” Ngày hôm sau tỉnh lại, trong đội có thêm một người, Cố Miểu Nhi cười tủm tỉm liếc Chử Phùng Trình cả buổi, giờ phút này không dễ gì ngồi đối diện, nàng ấy liền bức cung Bạch Tô Mặc. 

Giọng nói Cố Miểu Nhi vừa nhẹ vừa gian xảo, mang vài phần “ta đã đánh hơi được chút mờ ám rồi nhé”, không nhiều không ít, vừa đủ lọt vào tai Chử Phùng Trình.

Bạch Tô Mặc nhét cái bánh bao vào tay nàng ấy: “Ăn nhanh đi, còn phải lên đường.”

Cố Miểu Nhi vui vẻ nhận lấy, ngồi bên cạnh nhìn Chử Phùng Trình không chớp mắt.

Chử Phùng trình có phần không chịu nổi ánh mắt chứa ý cười này.

Bạch Tô Mặc cũng dở khóc dở cười.

“Vậy sau này Phùng Trình huynh sẽ ở lại kinh thành sao?” Chử Phùng Trình được Quốc Công gia chỉ định, lại được ông ấy nhận định cho Bạch Tô Mặc kén rể, đây hẳn là lựa xương trong trứng gà mới chọn được một người. Nhìn xem, Chử Phùng Trình này đủ phong độ, có tướng mạo, còn là con trai của Chử đại tướng quân. So với những vương tôn công tử trong kinh thành tốt hơn không chỉ nửa điểm, cọc hôn nhân này không phải như ván đã đóng thuyền hay sao? Nếu đã ổn định, Cố Miểu Nhi cũng phải làm quen mới được.  

Chử Phùng Trình uyển chuyển giải thích: “Hôm qua mưa to, Quốc Công gia lo lắng đoạn đường trở về không dễ đi.”

Cố Miểu Nhi khoa trương thốt lên: “Quốc Công gia thật cẩn thận!”

Cái giọng khen cường điệu này đủ để Bạch Tô Mặc chết tâm, mà Chử Phùng Trình bên cạnh càng không khá hơn là bao.

*

Đang nói chuyện, Bạch Tô Mặc thoáng thấy một dáng cẩm bào đi vào Niệm Ân Các.

Nàng ngước mắt lên, là người hôm qua Tiền…Tiền gì đó…

Bạch Tô Mặc suy sụp, nàng vẫn chưa biết tên của hắn. Trong lúc nàng nâng mắt lên nhìn hắn, tình cờ Tiền Dự cũng đánh mắt sang quan sát nàng.

Bạch Tô Mặc cười nhẹ, xem như chủ động chào hỏi.

Xưa nay nàng vẫn luôn cảm thấy nam nhân dễ nhìn phải diện một thân bạch y áo bào, mới được gọi là tuyệt thế như trích tiên, mà nam nhân này rõ ràng chỉ mặc áo bào gấm lại có bộ dáng sạch sẽ đẹp mắt như thế.

Khiến nàng phải thầm than trong lòng.

Tiền Dự liếc mắt nhìn nàng, sau đó nhân tiện liếc sang Cố Miểu Nhi và Chử Phùng Trình bên cạnh, ánh mắt dừng lại trên người Chử Phùng Trình một giây, rất nhanh trực tiếp ngồi xuống ở phía xa, không bước tới cũng không đáp lại.  

Bạch Tô Mặc nhướng mày cười, người này thật sự không thích nàng.

Đêm qua Tiền Dự giúp nàng, nàng lễ phép là đúng. Nhưng nếu đối phương không quá tình nguyện tiếp xúc với nàng, thì nàng cũng chỉ mỉm cười cho qua, xem như lật sang một trang sách khác.

Cố Miểu Nhi chỉ lo nói chuyện, không nhìn thấy, ngược lại Chử Phùng Trình thuận thế nhìn ra sau lưng, hình như đêm qua đã gặp người kia trong hậu uyển.

Cố Miểu Nhi đột nhiên nhớ ra: “A, ngọc bội của ta đâu rồi?” Nói đoạn đứng bật dậy theo thứ tự kiểm tra trong tay áo, sờ sờ bên hông, tìm mấy lần vẫn không thấy.

Ngọc bội của một cô nương gia sao có thể tùy ý lưu lạc? Chẳng may người có tư tâm nhặt được sẽ xảy ra chuyện lớn!

Hoàn Vũ khẩn trương: “Tiểu thư, có phải rơi trong phòng không?”

Cố Miểu Nhi lo lắng gật đầu, đánh tiếng với Bạch Tô Mặc: “Tô Mặc, ta về phòng xem đã.”

Chân trước Cố Miểu Nhi vừa đi, Bạch Tô Mặc đã gọi Bình Yến và Miểu Ngôn sau lưng: “Các em đi hỗ trợ, tìm xem có rơi ở dọc đường không.”

Như vậy sẽ cẩn thận và an toàn hơn một chút.

Bình Yến, Miểu Ngôn nhún người phúc thân, nhanh chóng đi tìm.

Chử Phùng Trình ướm lời: “Phật môn trong sạch, nếu có tăng nhân nhặt được sẽ giao cho phương trượng thôi.”

Lưu Tri hiểu ý: “Tiểu thư, em đi tìm phương trượng nhé.”

Bạch Tô Mặc gật đầu, Lưu Tri làm việc rất ổn thỏa, muốn hỏi cũng sẽ tìm phương thức tránh để lộ ra ngoài, không tổn hại đến thanh danh của Miểu Nhi.

Cứ như vậy, chỉ còn hai người Bạch Tô Mặc và Chử Phùng Trình ở lại.

Bạch Tô Mặc thở dài: “Ngọc bội là vật bên người, nếu mất sẽ rất phiền toái. Chẳng may có người muốn giở trò, một cô nương gia dù có nói gì cũng không thể rõ ràng.”

Chử Phùng Trình ngước mắt nhìn nàng một cái, trong mắt mang theo ý cười, càng giống như không có gì cả.

Ở một nơi khác, Cố Miểu Nhi và Hoàn Vũ vừa lúc đi tới cửa Niệm Ân Các, Hoàn Vũ trông thấy tua rua trong tay tiểu thư nhà nàng, đây không phải là tua ngọc bội sao, Hoàn Vũ kinh hỉ: “Tiểu thư, đây không phải…”  

“Xuỵt!” Cố Miểu Nhi vội vàng ra hiệu cho nàng ấy nhỏ giọng lại: “Đừng làm rộn, là ta cố ý tìm lý do rời đi, để hai người kia có không gian nói chuyện.” 

Hoàn Vũ sửng sốt.

Cố Miểu Nhị cười khúc khích: “Cái này còn chưa rõ ràng sao! Quốc Công gia để Chử Phùng Trình đặc biệt đi một chuyến đến Dung Quang Tự đón Tô Mặc, là muốn tuyên bố tác hợp cho hai người bọn họ, ta không thể ở lại làm hỏng việc được, nếu vậy ta sẽ có lỗi với Quốc Công gia mất.”

Hoàng Vũ hiểu ra.

“Vậy nên, chúng ta cứ từ từ mà tìm, tìm đến lúc bọn họ sắp nói xong mới trở lại.” Nàng ấy cười híp mắt nói.

Hoàn Vũ phì cười gật đầu.

“Thiếu chủ, bánh bao và cháo của người đây.” Tiểu đồng bên cạnh Tiền Dự trở lại, đem hồn hắn kéo trở về.

Khéo thay Tiền Dự lại ngồi gần cửa Niệm Ân Các, chuyên tâm nghe hai người Cố Miểu Nhi và Hoàn Vũ nói chuyện. Cũng không phải hắn cố tình nghe lén, chỉ là tình cờ ngồi đúng chỗ này mà thôi.

Tiền Dự siết chặt đôi đũa trong tay, chốn phật môn thanh tịnh lại biến thành nơi hò hẹn của bọn họ.

Hắn rũ mắt, nhớ lại câu nói khó hiểu vừa rồi “Quốc Công gia để Chử Phùng trình đặc biệt đi một chuyến đến Dung Quang Tự đón Tô Mặc, là muốn tuyên bố tác hợp cho hai người bọn họ”. Tiền Dự nâng mắt liếc Bạch Tô Mặc ở phía bên kia, quả nhiên thấy nàng đang ngồi đối diện trò chuyện cùng Chử Phùng Trình, có lẽ rất hợp ý nên gương mặt nàng mới thấp thoáng lộ ra tươi cười như vậy. 

Nàng rất đẹp, chỉ một nụ cười cũng đủ để rung động lòng người.

Mà người đối diện tất nhiên cũng hưởng thụ điều đó.

Nghĩ đến đây hắn chợt cảm thấy vô vị, Tiền Dự buông đũa xuống đứng dậy: “Không ăn.”

“Thiếu chủ…” Tiểu đồng khó hiểu, rõ ràng thiếu chủ nói muốn ăn cháo với bánh bao nên hắn mới đi lấy mà!

Ở nơi cửa phật nên tiểu đồng không dám lớn tiếng ồn ào, đợi hắn gọi ra tiếng thì Tiền Dự đã phất tay áo đi khỏi Niệm Ân Các.

*

Trong đại điện đang tụng kinh.

Duyên Không đại sư ngồi bên trái chủ vị, chắp tay chữ thập, tâm không tạp niệm nhắm mắt tụng kinh.

Tụng kinh bằng tiếng Phạn thực sự là cách dễ nhất để tịnh tâm.

Tiền Dự đứng nhìn từ xa bên ngoài sảnh.

“Thiếu chủ.” Tiểu đồng đuổi đến nơi..

Tiền Dự thản nhiên lên tiếng: “Thu dọn đồ đạc, chúng ra sẽ rời đi.”

Tiểu đồng sững sờ đáp vâng.

Một lúc sau, tiếng tụng kinh trong điện dừng lại, Duyên Không đại sư thấy hắn từ xa, thong thả bước lại gần: “A Di Đà Phật, Tiền thí chủ đã tới, lúc nãy vì sao không tiến vào?”

Tiền Dự cười: “Tụng kinh trang trọng, há có thể tùy tiện làm gián đoạn việc tu hành của người?”

“A Di Đà Phật.” Duyên Không mỉm cười.

“Đại sư, giày nương con làm có vừa chân không?” Tiền Dự hỏi.

Duyên Không gật đầu: “Hàn thí chủ huệ chất lan tâm, rất vừa.”

“Nương con phải làm mấy ngày, trước khi đi còn lo lắng không vừa chân người, lần này trở về con sẽ nói cho bà ấy biết, chắc bà ấy sẽ rất vui.” Tiền Dự nói xong, tiểu đồng đã quay trở lại, sau lưng còn đeo một bọc quần áo. 

Tiền Dự nói với Duyên Không: “Cữu cữu, con còn có việc khác ở kinh thành, hôm nay phải xuống núi, nương có lời muốn con chuyển cho người, phụng bồi bên Phật tổ là chuyện quan trọng, nhưng đại sư cũng phải quan tâm đến sức khỏe của bản thân.”

“A Di Đà Phật.” Duyên Không chắp tay chữ thập, khom người với hắn: “Tiền thí chủ, thay bần tăng cám ơn Hàn thí chủ, cũng thay bần tăng chuyển lời tới Hàn thí chủ, bần tăng ngày ngày sẽ thay Hàn thí chủ tụng kinh cầu phúc.”

Tiền Dự tiến lên ôm lấy ông: “Cữu cữu, con đi đây, người tự mình bảo trọng.”

Duyên Không mỉm cười.

Ông đích thân đưa tới cửa chính, nhìn Tiền Dự từ thềm đá đi xuống núi, Duyên Không chắp tay chữ thập nói lớn “A Di Đà Phật” xem như một lời từ biệt.

Đi được một đoạn xa Tiền Dự mới dừng chân quay đầu, lại thấy Duyên Không vẫn đứng chỗ cũ nhìn hắn.

Tiểu đồng thở dài: “Thiếu chủ, cữu gia vẫn còn ở đó.”

Một tiếng “cữu gia” kia khiến tim Tiền Dự như nghẹn lại.

“Đi thôi.” Tiền Dự xoay người.

Tiểu đồng vội vàng đổi theo: “Thiếu chủ, chúng ta đi luôn vậy chuyện phu nhân dặn người khuyên cữu gia hoàn tục thì sao, người cũng chưa nhắc tới cữu gia câu nào!”

Tiền Dự dừng chân: “Trong lòng cữu cữu có Phật tổ, việc này nào có thể cưỡng cầu?”

Tiểu đồng cau chặt mày: “Nhưng trong lòng cữu gia cũng có người tỷ tỷ là phu nhân mà, cả thiếu chủ nữa, cữu gia rất quan tâm đến hai người.”

Tiền Dự nói: “Cữu cữu chuyên tâm hướng phật, bây giờ thân ở Phật môn, tất nhiên sẽ quan tâm đến chúng sinh, ta và nương là một trong những chúng sinh đó, nơi này công đức vô lượng, cần gì phải câu nệ là xuất gia hay hoàn tục? Việc này ngươi cứ xem như ta đã nói với cữu cữu, lúc trở về phu nhân có hỏi thì chú ý một chút.”

“Dạ được.” Tiểu đồng lập tức nói vâng.

Vì Dung Quang Tự ở trên núi Vũ Trắc nên xe ngựa chỉ đi đến giữa sườn núi phải dừng lại, để từ Dung Quang Tự đi xuống giữa sườn núi phải mất nửa canh giờ. 

Đường xuống núi khá dễ đi, sau một hồi, Tiếu Đường đột nhiên cười nói: “Thiếu chủ, thật ra lúc ở Niệm Ân Các tiểu nhân đã trông thấy thiếu chủ nhìn trộm một cô nương nha.”

Tiểu đồng bên cạnh Tiền Dự tên Tiếu Đường.

Tiền Dự hơi giật mình, hắn thể hiện rõ ràng vậy à?

Tiếu Đường thấy Tiền Dự nhìn sang, biết đã có hi vọng.  

Tiếu Đường cười xun xoe: “Thiếu chủ yên tâm, tiểu nhân đã giúp ngài nghe ngóng hết rồi, cô nương kia họ Cố, là nữ nhi của Lại bộ Cố thị lang ở Thương Nguyệt, tên là Cố Miểu Nhi…”

Đồ óc lợn.

Tiền Dự căm tức lườm hắn một cái, không đáp lại tiếp tục đi xuống dưới.

Tiếu Đường nào biết được, còn cho rằng thiếu chủ nhà mình xấu hổ, đuổi theo mấy bước tiếp tục nói: “Thiếu chủ, tiểu nhân nghe nói Cố tiểu thư này là khách quen của Dung Quang Tự, riêng hôm qua đến đây thay mẫu thân cầu nguyện một chuỗi phật châu, hôm nay cũng muốn về kinh. Chúng ta xuống trước, nhưng đi đường lớn nên phải mất nửa canh giờ, nghe nói từ Dung Quang Tự xuống núi còn có một con đường nhỏ nữa, nếu bọn họ đi con đường nhỏ kia, có lẽ sẽ gặp nhau ở giữa sườn núi đó ~”

Tiền Dự căm tức: “Có đường ngắn như thế sao ngươi không nói sớm?”

Vừa dứt lời, đã nghe giọng Cố Miểu Nhi: “Tô Mặc, đến rồi!”