Lúc Doãn Viễn tỉnh lại, phát hiện bên người đã trống không rồi.
Nhìn xuống giường, ha, y phục của mình xa quá nhỉ. Nhìn kỹ lại, hình như còn có dấu chân trên đó nữa.
Thì ra mỹ nhân ôn nhu khi tức giận cũng sẽ mạnh mẽ thế này à.
Doãn Viễn cũng không thèm để ý, mỉm cười nhặt y phục lên.
Trong mắt chợt lóe qua một tia thúy sắc, ra là Hoắc Tư Dư đánh rơi ngọc bội ở đây.
Doãn Viễn nhặt ngọc bội lên, phát hiện bên trên có khắc hai chữ nhỏ.
Tư Dư.
*
Hoắc Tư Dư.
Doãn Viễn khẽ cười một tiếng, cất ngọc bội vào ngực.
————————————————
Hoắc Tư Dư đỡ eo, khập khễnh trở về Hoắc gia. Cái tên vô liêm sỉ kia, tối qua cũng không biết hắn lăn qua lộn lại giày vò mình bao nhiêu lần. Bằng không sao y lại eo mỏi lưng đau đến tận bây giờ, nơi không thể nói rõ dính nhớp dị thường, thật kinh tởm. Hoắc Tư Dư ngâm mình trong thùng tắm, vừa tức vừa giận. Chỉ hận chính mình quan trọng mặt mũi, không nói cái gì ra hồn, còn bị người… Nhìn vết tích xanh tím trên lồng ngực mình, y xấu hổ chết mất. Ghê tởm nhất chính là, cái nơi ấy phải được tẩy rửa sạch sẽ. Hoắc Tư Dư xấu hổ tách chân, cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy vết cắn và vết bầm xanh tím xem kẽ trên đùi, nhìn mà hốt hoảng. Y đập mạnh nước trong thùng tắm, kết quả lại tự giội nước lên mặt mình. Càng thêm chật vật. * Y xin nghỉ ở quốc tử giám mấy ngày. Y không muốn nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của Vương Lễ, nếu không phải Vương Lễ tính kế y, y sao có thể thành ra thế này. Mà cũng trùng hợp làm sao, hiếm khi y mới có hai ngày nhàn rỗi, lại gặp phải người mang mệnh sát tinh.
————————————————
Doãn Viễn mang theo quà cưới trực tiếp đến nhà bái phỏng, khiến toàn bộ phủ thượng thư chấn động.
Hoắc Thanh Toàn cười haha muốn qua chuyện, ai biết tin Đoan vương đưa tới lại thông cáo lại chuyện kết thông gia từ bé.
Ý của hắn vô cùng rõ ràng.
Lần này hồi kinh, chính là vì lấy Hoắc Tư Dư.
*
Hoắc Tư Dư không biết gì ở trong phòng đọc sách vẽ vời, có chút lỡ đãng nhìn tiểu sai vặt thiếp thân A Đông mài mực.
“A Đông, đừng mài mực nữa, rót cho ta rót chén trà đi.” Hoắc Tư Dư ấn lồng ngực, cảm thấy trái tim ảm đạm: “Chẳng biết vì sao, ta có chút khó chịu.”
Cửa phòng bỗng nhiên bị mạnh mẽ đẩy ra, khiến Hoắc Tư Dư giật mình.
Vừa nhìn người đến là đại ca của mình, Hoắc Tư Dư mới nhíu mày thở phào nhẹ nhõm, nói: “Ca, sao trông huynh hoảng hốt thế?”
*
Đại thiếu gia Hoắc gia Hoắc Minh Húc vẫy mạnh quạt xếp, sải bước về phía đệ đệ vô tri vô giác của mình, giữ hai vai Hoắc Tư Dư điên cuồng lắc lắc.
“Đệ còn mài mực! Đệ còn uống trà! Hôn phu của đệ tìm tới cửa xin cưới rồi, mà đệ vẫn còn ở đây vẽ vời!”
Hoắc Tư Dư bị ca ca của mình lắc qua lắc lại đến đầu váng mắt hoa, thật vất vả mới đẩy y ra được, bên tai vang lại nhiều lần lời Hoắc Minh Húc vừa nói.
“Huynh nói nhăng nói cuội gì thế, ta là nam nhân, hôn phu gì chứ.”
Hoắc Minh Húc lấy quạt gõ mạnh vào đầu mình, vội la lên: “Chúng ta vốn tưởng rằng mối thông gia từ bé này không được ông trời thừa nhận, nên cũng không có ai nói cho đệ. Hôn ước giữa đệ và Đoan vương, ngay từ lúc đệ chào đời đã được định sẵn rồi.”
————————***————————
Dù tính tình Hoắc Tư Dư bình tĩnh ôn nhu, nhưng vẫn không tránh khỏi việc tức giận đập vỡ nghiên mực mà mình thích nhất, sải bước lao ra ngoài, muốn tìm cha đòi một lời giải thích.
Cái gì mà vị hôn phu chứ, rõ ràng đều là nam tử, thông gia từ bé gì chứ, thật nực cười. Dựa vào đâu mà bảo y phải cam tâm tình nguyện gả đi, y không phục.
Không ngờ vừa mới tới sân, cư nhiên nhìn thấy tên vô liêm sỉ đêm đó tại Bế Nguyệt lâu khinh bạc y.
Hoắc Tư Dư thấy hắn liền tức giận, nhưng lòng đang phiền những chuyện khác, không muốn để ý đến, chỉ muốn đi tìm cha.
Nhưng không ngờ được tên khốn này vậy mà vươn tay chặn đường không cho y đi.
Hoắc Tư Dư tức giận đến mức mày liễu đều dựng thẳng, mở miệng cũng không hề khách khí: “Tránh ra.”
*
Doãn Viễn mỉm cười, chậm rãi dồn y vào gốc cây. Vóc dáng hắn so với Hoắc Tư Dư hai tấc (1) có thừa, từ trên cao nhìn xuống đại mỹ nhân có vẻ đang rất tức giận, còn mang theo chút kiêu căng.
1 tấc =3,33cm
Hoắc Tư Dư không hiểu sao y lại bị ép vào cây, tâm tình vốn không tốt lại càng thêm tệ hơn, nhưng vẫn duy trì bộ dáng kiêu căng ngạo mạn: “Ngươi mau tránh ra.”
Mặt Doãn Viễn tràn ngập ý cười, dung nhan vốn tuấn mỹ càng thêm ôn nhu đa tình, chỉ thấy hắn cười nhẹ nói: “Hoắc Tư Dư.”
Nói xong đột nhiên ghé mặt sát cần cổ Hoắc Tư Dư, nhẹ nhàng ngửi, chỉ nghe hắn thấp giọng cười nói: “Chuyện đêm đó, nhanh như vậy ngươi đã quên mất rồi?”
Hoắc Tư Dư hơi ngước mặt nhìn Doãn Viễn, khẽ cau mày, y thật sự không ngờ tới người này lại làm càn như vậy, dám ngay tại nhà y khinh bạc y. Chỉ thấy y giơ tay lên, muốn đẩy người trước mắt ra.
Đáng tiếc lại bị Doãn Viễn tóm gọn, đè chặt cổ tay lên cây.
*
“Ta chính là Đoan vương Doãn Viễn.” Doãn Viễn cúi đầu kề sát hơn, mi mắt hơi rũ xuống, trầm giọng nói: “Hôn phu của ngươi.”
Hoắc Tư Dư vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, vừa tức vừa giận, nhưng không thoát ra được. Lông mày cũng vì tức giận mà hiện ra càng thêm hoạt sắc sinh hương.
Hầu kết Doãn Viễn lăn lăn, khóe môi hơi cong. Hắn nắm lấy bàn tay trắng nõn của Hoắc Tư Dư, đặt bên môi hôn một cái.
Hoắc Tư Dư rút tay về, khí tức bất ổn nhìn người trước mắt.
Tên tên vô liêm sỉ này, hết lần này tới lần khác khinh bạc y, vậy mà lại là vị hôn phu của y, chuyện này không phải quá buồn cười rồi à.
*
Hoắc Tư Dư ngửa mặt nói: “Ta muốn từ hôn.”
Doãn Viễn nghiêng đầu cười nói: “Nếu ta không đáp ứng thì sao?”
Dù tính cách Hoắc Tư Dư có tốt đến đâu, thì lúc này cũng không nhịn được nổi giận, chỉ nghe y nói: “Vậy ta sẽ tới bái kiến hoàng thượng, ta là thám hoa mà bệ hạ khâm điểm, dựa vào đâu mà ép ta làm theo cái mối thông gia từ bé giả dối đó gả cho ngươi. Đoan vương phi sao, ta không cần.”
Tiểu thiếu gia thư hương thế gia ôn nhu bị chọc giận, nhưng một từ thô tục cũng không phát ra. Bộ dạng y tức giận nhưng nhất quyết không mắng người thật thú vị.
Đặc biệt là khi Hoắc Tư Dư nói chuyện, răng nanh nhỏ bên trái như ẩn như hiện, trẻ con mà đáng yêu lạ thường. So với dáng dấp búp bê sứ mặc hắn tùy ý tối đó thì xinh đẹp hơn nhiều.
Doãn Viễn nắm cằm y, cúi đầu xuống, trên đôi môi đó tươi của Hoắc Tư Dư, dùng sức hôn, liếm mút.
Đúng như dự đoán, một khắc sau liền bị thiếu niên đẹp đẽ trước mắt dùng sức đẩy ra.
Hoắc Tư Dư mạnh mẽ chà xát môi, trên khuôn mặt nguyênn bản trắng tựa men ngọc hiện lên vạt hồng nhàn nhạt.
*
Doãn Viễn hơi nheo mắt phượng, mỉm cười nói: “Được rồi, nếu giờ Mậu (2) đêm nay ngươi nguyện ý một mình mang theo thiếp canh (3) đến phủ ta, vậy bổn vương sẽ miễn cưỡng suy nghĩa một chút việc từ hôn.”
Giờ Mậu: 21:00h
Thiếp canh (庚帖): tờ giấy có ghi sinh thần bát tự (ngày, giờ, tháng, năm sinh)
“Thật sao?” Hoắc Tư Dư có đôi mắt trong suốt rất đẹp, lúc tức giận sẽ tròn hơn, nhìn qua đặc biệt mềm mại. Y rũ mắt, lại thấy lời người trước mắt này nói không thể tin, trầm ngâm nói: “Tại sao lại là giờ Mậu, vì sao ta phải tin ngươi, vạn nhất ngươi gạt ta thì sao.”
Doãn Viễn cười tủm tỉm nhìn y, lãnh đạm nhướng mày, “Không tin cũng được, vậy ngươi liền tắm rửa sạch sẽ chờ gả cho ta đi. Chức vị vương phi này, được định sẵn cho ngươi rồi.”
Nói xong, hắn thật sự phất tay áo rời đi.
Hoắc Tư Dư đành phải đuổi theo, vươn tay kéo tay áo Doãn Viễn, nhẹ giọng nói, “Tối nay giờ Mậu ta sẽ mang theo thiếp canh tới Đoan vương phủ tìm ngươi. Ngươi phải từ hôn.”
Doãn Viễn cười cười, không nói gì, chỉ lấy từ trong lòng một miếng ngọc bội, quơ quơ trước mặt Hoắc Tư Dư.
*
Vậy mà lại rơi ở đó.
Hoắc Tư Dư đỏ mặt, giơ tay lấy ngọc bội của mình, quay người không tiếp tục nói nữa, chăm chú đeo ngọc bội lên hông.
Doãn Viễn lại cười bóp cằm y, phong lưu hạ xuống môi y một nụ hôn.
————————***————————
Hoắc Tư Dư đến chỗ cha mình, nói muốn từ hôn.
Vô ích.
Ngược lại cha còn khổ sở cầu khẩn y.
Nói y không nên đánh cược sinh tử của toàn bộ Hoắc gia, gả thì gả, việc nam gả cho nam trong triều đại này cũng chẳng phải chuyện hiếm lạ gì. Khuyên y nên vì Hoắc gia mà suy nghĩ lại.
Hoắc Tư Dư vẻ phức tạp, tâm trạng ảm đạm. Lục tung các ngăn tủ mới thấy thiếp canh của mình, y giấu trong ngực rồi ra khỏi phủ thượng thư.
*
Đoan vương phủ tọa lạc trong kinh, Hoắc Tư Dư thuê kiệu phu đi nửa ngày trời mới đến nơi.
Nghĩ đến Đoan vương này quanh năm suốt tháng sống tại đất phong, chỉ có dịp tết mới hồi kinh. Tất nhiên chỉ có thể ở địa phương rách nát nào đó thôi.
Hoắc Tư Dư cầm tay nắm gõ cửa trước cổng Đoan vương phủ, gõ nhẹ.
*
Quản gia dẫn Hoắc Tư Dư đi lòng vòng, cuối cùng cũng tới tầng gác nơi Doãn Viễn ở.
Y siết chặt thiếp canh trong tay, tiến vào.
*
Hoắc Tư Dư nhìn trà xanh và điểm tâm trước mặt, nhưng y đều không muốn ăn, chỉ giương mắt nhìn Doãn Viễn, nhẹ giọng nói: “Ta mang thiếp canh đến rồi.”
Doãn Viễn cười uống cạn chén trà, nhíu mày, “Ngươi không để ta nhìn một chút, sao ta biết nó là thật hay giả đây.”
Hoắc Tư Dư cắn môi, đưa thiếp canh cầm trong tay cho Doãn Viễn, “Ngươi tự xem đi. Ta không cần phải lừa ngươi.”
Doãn Viễn nhận lấy thiếp canh, tùy ý liếc mắt một cái liền đưa cho gã sai vặt đằng sau.
*
Mắt thấy gã sai vặt kia mang thiếp canh càng chạy càng xa, Hoắc Tư Dư bỗng nhiên đứng dậy, vẻ mặt tái nhợt, “Ngươi…”
Nhưng còn chưa kịp đuổi theo gã, thì bị Doãn Viễn nắm cổ tay kéo vào lòng.
Hoắc Tư Dư đến giờ mới hiểu, từ hôn là ý gì, vốn chỉ là cái cớ hắn dùng để lừa y tới đây mà thôi. Y thật ngu ngốc, cư nhiên đuổi dê vào miệng cọp.
“Ngươi, ngươi đồ không biết xấu hổ! A…”
Hoắc Tư Dư vừa mở miệng, liền bị Doãn Viễn chặn lại, chỉ có thể đáng thương a a hai tiếng.
*
Khi đôi môi tách ra, đuôi mắt Hoắc Tư Dư không khỏi ửng hồng. Khuôn mặt tuấn tú càng thêm hoạt sắc sinh hương, khiến người yêu mến.
“Buông ta ra.”
Doãn Viễn giữ cằm y, ôn nhu cười, nhưng ngữ khí lại nguy hiểm như khủng bố: “Bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết, hiện tại thiếp canh của ngươi mất rồi, đừng nghĩ đến chuyện từ hôn nữa, ngoan ngoãn chờ làm Đoan vương phi của ta đi.”
Hoắc Tư Dư bị hắn ôm khó chịu vô cùng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta không muốn!”
Doãn Viễn cười lạnh kéo dây cột tóc của y xuống, trói hai tay Hoắc Tư Dư không ngừng giãy dụa lại, kéo y tới thảm trải sàn.
*
Hoắc Tư Dư tóc tai bù xù ngã lên thảm lông dê, đôi mắt đẹp đẽ đầy sự quật cường.
Doãn Viễn dễ dàng ấn hai tay y lên đỉnh đầu, chen người vào giữa hai chân Hoắc Tư Dư.
Hoắc Tư Dư giật mình, mắt mở to, giọng nói đứt quãng, “Ngươi —— “
Doãn Viễn thấp giọng cười, cúi đầu đến gần Hoắc Tư Dư, từng chữ từng câu nói: “Cũng đâu phải lần đầu tiên.”
Con ngươi trong suốt tinh khiết của Hoắc Tư Dư hiện lên đầy vẻ giận dữ, ngay cả sự ôn hòa thường ngày cũng khó có thể duy trì thêm nữa, “Ngươi chính là cái thứ vô liêm sỉ!”
*
Doãn Viễn nâng tóc y đặt ở chóp mũi ngửi một cái, cười nói: “Ta quả thực là cái thứ vô liêm sỉ, nhưng đáng tiếc ngươi lại bị thứ vô liêm sỉ như ta quấn lấy, đời này cũng đừng hòng trốn nữa.”
Nói xong, liền cách y phục ám muội nhéo eo nhỏ gầy của Hoắc Tư Dư một cái.