Mị Sát

Chương 42




Edit: Chickenliverpate

Trên đường từ bữa tiệc trở về, Anh Túc vẫn tiếp tục giữ im lặng.

Gần đây, càng ngày cô càng ít nói, Tưởng Miên nói mười câu, cũng đợi không được cô chịu mở miệng trả lời một câu. Dường như cái gì cũng đều dùng gật đầu hay lắc đầu để thay thế, thay thế không được thì tiếp tục trầm mặc. Còn thường xuyên ngẩn người, thấy Tưởng Miên càng lúc càng lo lắng, ngay cả một người rất ít khi ở nhà như Tưởng Tín cũng cảm thấy Anh Túc khác thường, bảo Tưởng Miên gọi bác sĩ đến, Anh Túc nghe thấy, chỉ nhìn anh một cái, cũng không chịu mở miệng, nhưng trong ánh mắt thể hiện rất rõ ràng không đồng ý.

Bộ dạng này của cô có ý nghĩa: cho dù bác sĩ có tới đây, cô cũng sẽ không phối hợp. Tưởng Tín không còn cách nào, chỉ có thể cau mày từ bỏ.

Ở trong xe, Tưởng Miên trầm mặc một lúc, sau đó dịu dàng nói chuyện với Anh Túc: "Bữa tiệc ngày hôm nay, em có cảm thấy vui chút nào không?"

Anh Túc chậm chạp vân vê hàng ghế phía sau lưng Lưu Tô, cô cụp mắt xuống, không mở miệng. Tưởng Miên nhìn cô, khẽ nhíu mày, rồi vươn tay nắm lấy hai bàn tay của Anh Túc.

Tưởng Miên cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc, mang theo ý khẩn cầu: "Anh Túc, em nói với chị một câu được không? Chỉ một câu thôi, có được hay không?"

Anh Túc vốn đang nhìn Lưu Tô, nghe được giọng nói của cô, thì chậm chạp ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn cô. Miệng vẫn giống như đã bị người ta khâu lại, không chịu mở ra. Tưởng Miên thấy thế, vội nói: "Vậy gọi một tiếng chị thôi, có được hay không? Chỉ một chữ, em nói cho chị nghe, có được hay không?"

Cô đã giảm yêu cầu xuống đến mức thấp nhất như vậy. Nhưng Anh Túc cứ như hoàn toàn không nghe thấy, cô từ từ quay mặt sang chỗ khác, không làm thêm bất cứ hành động nào.

Vừa trở lại Tưởng gia, Anh Túc băng qua sân vườn, còn chưa bước vào cửa, bỗng nhiên khom người che ngực "ọe" một tiếng.

Tưởng Miên sợ hết hồn, không kịp hỏi tại sao, đã gấp gáp vỗ vỗ lưng cho Anh Túc. Tưởng Tín nghe được những âm thanh ở cửa, chạy tới đã thấy Anh Túc đang không ngừng nôn thốc nôn tháo, mặt liền biến sắc: "A Miên! Làm sao vậy!"

"Em cũng không biết tại sao lại đột nhiên nôn như vậy!" Tưởng Miên ngẩng mặt, trong đôi mắt ngập tràn hoảng hốt lo sợ: "Rõ ràng tối nay không xảy ra chuyện gì cả, hẳn là phải tốt lắm chứ....."

"Còn không mau gọi bác sĩ đi!"

Anh Túc còn chưa kịp nói được lời nào. Thì mớ thức ăn ít ỏi mà cô ăn trong tối nay, cuồn cuộn trong bao tử ói ra hết. Đầu tiên là những thức ăn vẫn còn chưa được tiêu hóa, sau đó nhanh chóng nôn ra dịch chua nhớp nháp, đến khi bác sĩ chạy tới, cô đã ôm lấy cổ họng không ngừng nôn khan.

Tưởng Miên vẫn liên tục ở bên cạnh trông chừng cô, hai hàng lông mày nhíu lại, xem ra lo lắng không yên. Vậy mà bác sĩ loay hoay khám bệnh một hồi lâu, vẫn không tìm ra nguyên nhân, đến cuối cùng, cũng chỉ ấp a ấp úng đưa ra kết luận quái đản: Anh Túc lo âu thành bệnh, cần phải giải quyết khúc mắc.

Tưởng Tín hết sức bất mãn đối với cách nói này, đối với đơn thuốc thì càng hoài nghi hơn, bác sĩ địch không lại cái nhìn chòng chọc của anh ta, cắn răng, phun ra lời thật tình: "Tưởng tiên sinh, bệnh của tiểu thư Tô, thì bác sĩ như tôi cũng vô dụng. Anh nên đưa tiểu thư Tô đến gặp bác sĩ tâm lý. Bây giờ trong lòng cô ấy có khúc mắc, thần kinh căng thẳng không thể thả lỏng, rối loạn thần kinh dẫn đến triệu chứng nôn mửa tối nay. Cho dù tôi có kê thuốc gì, cũng chỉ có thể tạm thời trị được phần ngọn, không thể trị dứt điểm. Không biết tại sao Tiểu thư Tô lại trở thành như vậy, nhưng hình như đã không thể tự trấn an mình. Nếu không đưa cô ấy đến gặp bác sĩ tâm lý, không quá mấy ngày, khẳng định sẽ lại nôn mửa. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi không dám bảo đảm là sẽ không phát sinh các chứng bệnh khác."

Sau khi bác sĩ ra về, Tưởng Miên nhăn mày đi xem Anh Túc. Cô ngồi ở trên giường, nhắm nghiền hai mắt, dường như không hề nghe thấy những gì bác sĩ nói. Tưởng Miên do dự một chút, rồi dịu dàng khuyên nhủ: "A Phác, ngay mai chúng ta đến gặp bác sĩ xem xét cho kỹ hơn, có được hay không?"

Anh Túc im lặng một hồi lâu, mới chậm chạp mà kiên định lắc đầu. Trong lòng Tưởng Miên đã âm thầm quyết định, thấy thái độ của Anh Túc, cũng không khuyên thêm gì nữa, chỉ yên lặng dịch góc chăn cho cô thật cẩn thận, sau đó dỗ dành mấy câu, mới tắt đèn rồi ra khỏi phòng ngủ.

Nhưng qua ngày hôm sau, kế hoạch của Tưởng Miên lại không thể thực hiện.

Không biết tại sao, chỉ trong một đêm Anh Túc đã phát sốt rất cao. Sáng sớm, Tưởng Miên gõ cửa một hồi lâu vẫn không nghe tiếng trả lời, tự động đẩy cửa vào, liền nhìn thấy hai mắt Anh Túc nhắm nghiền, gương mặt đỏ bừng. Tưởng Miên vội vàng chạy đến sờ trán cô, mới phát hiện nó nóng đến bỏng tay.

Khẩn cấp đưa cô đến bệnh viện, Anh Túc đã sốt tới bốn mươi độ.

Tưởng Miên ở bên cạnh giường bệnh gọi A Phác như thế nào, Anh Túc cũng không đáp lại, ngay cả mí mắt cũng không hé ra dù chỉ một chút. Đến xế chiều, sốt cao vẫn chậm chạp không hạ. Khi Tưởng Tín vội vã chạy tới bệnh viện, Tưởng Miên đã lo lắng hãi hùng đến phát khóc, vừa dùng tăm bông thấm ướt đôi môi khô nứt cho Anh Túc, vừa hỏi bác sĩ đến khi nào Anh Túc mới có thể tỉnh lại.

Bác sĩ trầm ngâm một lát, rồi nói: "Bây giờ còn chưa tìm ra cụ thể là bệnh gì. Nhưng nếu cứ tiếp tục sốt như vậy, sớm muộn gì người cũng xảy ra vấn đề. Bệnh viện sẽ cố gắng điều trị, nhưng tiểu thư Tưởng cũng nên chuẩn bị tốt phương diện này."

Tưởng Miên nhìn ông ta bằng đôi mắt không thể tin, Tưởng Tín thì nhíu nhíu mày, một lát sau, nhỏ giọng nói: "A Miên, gọi điện báo cho Sở thiếu gia một tiếng đi."

Lộ Minh đi theo phía sau Sở Hành, khi hai người vội vã chạy tới cửa phòng bệnh, thì Anh Túc đã rơi vào trạng thái hôn mê.

Tưởng Miên thấy Sở Hành, lập tức đứng dậy tiến lên đón, vừa giải thích: "Đêm qua lúc đi ngủ thì không có vấn đề gì, sáng sớm hôm nay không biết tại sao lại sốt đến như vậy......"

Cô vẫn chưa nói hết, thì nhìn thấy ánh mắt của Sở Hành lập tức thay đổi khi nhìn thấy Anh Túc, anh lướt qua Tưởng Miên, sải bước đi về phía giường bệnh. Tưởng Miên há miệng, nhưng không thể thốt nên lời. Trơ mắt nhìn Sở Hành ngồi xuống mép giường, dùng mu bàn tay sờ trán Anh Túc, ngừng lại một lúc, rồi kéo bàn tay bên dưới cái mền ra, nhẹ nhàng nắm lại trong lòng bàn tay.

Anh hạ giọng hỏi: "Vẫn sốt cho tới bây giờ?"

"...... Vâng" Tưởng Miên gập ngừng rồi mới trả lời. "Có hạ xuống một chút, nhưng nhanh chóng tăng lên lại."

"Lộ Minh."

Lộ Minh vội đáp một tiếng, nghe Sở Hành trầm giọng ra lệnh: "Gọi Yên Ngọc đang ở thành phố A tới đây."

Lộ Minh nhận lệnh lập tức chạy đi, Tưởng Miên đứng tại chỗ, nhìn Sở Hành rũ mắt xuống, không chớp mắt nhìn Anh Túc một hồi lâu, cho đến khi khóe mắt đuôi mày cũng đều bắt đầu mềm đi vì dịu dàng.

Hình như anh đã sớm quên đi còn có một Tưởng Miên đang đứng ở chỗ này, anh vươn tay, ngón tay cái chậm rãi phủ lên mí mắt Anh Túc, rồi sau đó anh nhẹ nhàng cúi người xuống bên tai cô, khi anh gọi tên cô, giọng nói trầm thấp êm ái đến cực điểm: "Anh Túc?"

Mí mắt Anh Túc bỗng nhiên nhúc nhích, nhưng rồi lại khôi phục trầm tĩnh rất nhanh. Sở Hành lại nhỏ giọng gọi: "Anh Túc?"

Rốt cuộc mí mắt Anh Túc cũng hé mở, cô nhìn anh một cái, nhưng có vẻ hoàn toàn không nhận ra anh, rồi cô khép mắt lại. Sở Hành cẩn thận ôm cô vào trong ngực, dịu dàng nói: "Chúng ta về nhà nhé, có được không?"

Ba giờ sau, cuối cùng Yên Ngọc cũng tới Sở gia.

Anh ta chỉ nhìn Anh Túc một cái, rồi nhíu nhíu mày, nhưng nhanh chóng cất giọng nửa nạc nửa mỡ: "Sở thiếu gia, cũng chỉ phát sốt thôi mà, anh cần gì phải hao tổn tâm trí mời tôi từ thành phố A đến chứ? Chẳng lẽ bác sĩ ở thành phố C đều bị anh giết sạch hết rồi sao?"

Tên bác sĩ này, ngoại trừ nổi tiếng về y thuật, thì tính tình cay nghiệt cũng nổi tiếng không kém. Lộ Minh một mặt cảm thấy nhức đầu, nghĩ thầm không dễ gì mới đi một Anh Túc, kết quả lại tới một tên Yên Ngọc còn khó đối phó hơn Anh Túc, rốt cuộc là kiếp trước anh ta đã tổn hại bao nhiêu âm đức, mà kiếp này trôi qua sao thống khổ và gian nan như vậy. Một mặt lại cười cười giải thích: "Ngày hôm qua, Tiểu thư Anh Túc vì rối loạn thần kinh mà nôn nửa cả đêm. Về lĩnh vực tâm lý trị liệu, không phải  bác sĩ Yên là người am hiểu nhất phương diện này hay sao? Xin anh giúp cô ấy hạ sốt đi, cũng chỉ thuận tay thôi mà, thuận tay thôi mà."

Yên Ngọc liếc nhìn anh ta một cái, rồi đẩy mắt kiếng lên, cười lạnh một tiếng, cũng không nói gì thêm. Chỉ mang theo hộp thuốc đi đến gần, dò xét bình truyền dịch của Anh Túc, rồi lật mí mắt cô lên, sau đó xoay người lại, xoàn xoạt viết vài chữ, rồi đưa đơn thuốc cho trợ lý ở sau lưng: "Truyền thêm một bình này. Nếu sau hai tiếng vẫn không hạ sốt, rồi nói tiếp."

Lộ Minh chen miệng hỏi: "Vẫn sốt như vậy, có thể xảy ra vấn đề gì hay không?"

Yên Ngọc khẽ mỉm cười, lời nói vẫn ác độc như cũ: "Tôi phiền nhất chính là các người hỏi mấy câu vô dụng này. Coi như cuối cùng sốt đến xảy ra vấn đề, các người có thể có biện pháp gì?"

"......" Lộ Minh nhịn xuống, kích động muốn cầm súng một phát bắn chết hắn, nhưng anh yên lặng lui xuống.

Sau hai giờ, cuối cùng Anh Túc cũng hạ sốt.

Sở Hành vẫn túc trực bên giường cô, vẫn nắm chặt tay cô, nhìn mí mắt cô từ từ mở ra, tròng mắt khẽ nhúc nhích, liếc nhìn Sở Hành đang ở khoảng cách rất gần, thời gian như ngừng lại trong chốc lát.

Ánh mắt Sở Hành thâm sâu, anh ngồi đó không nhúc nhích, chịu đựng cái nhìn chăm chú của Anh Túc. Một lúc sau, Anh Túc dời ánh mắt trên người Sở Hành đi nơi khác như không có chuyện gì xảy ra, chậm chạp cử động cơ thể, nhìn khắp phòng ngủ.

Sở Hành giật mình, gọi tên cô: "Anh Túc."

Dường như Anh Túc không nghe thấy gì cả, cô cúi đầu nhìn bàn tay của mình đang bị người ta nắm, cau mày, sau đó khẽ dùng sức, rút ra khỏi lòng bàn tay anh.

Ánh mắt Sở Hành khẽ trầm xuống, Anh Túc cũng không để ý tới anh, cô từ từ di chuyển về phía góc giường, sau đó ôm lấy hai chân mình, giống như chưa bao giờ nhìn thấy, cẩn thận dò xét bố trí chung quanh.

Sở Hành nhìn cô một cái thật sâu, cất giọng nói: "Lộ Minh."

Lúc Lộ Minh và Yên Ngọc cùng nhau tiến vào, thì thấy một Anh Túc không có biểu cảm gì ngồi ở trên giường, không nói một lời, ánh mắt nhìn bọn họ giống như đang nhìn người xa lạ. Lộ Minh nhất thời không thốt nên lời, chỉ cảm thấy ánh mắt của cô kỳ dị đến lợi hại, Yên Ngọc thì nhíu chặt lông mày, lạnh giọng nói: "Các người ra ngoài đi, để lại hai người chúng tôi. Tôi muốn đơn độc hỏi."

Hai mươi phút sau, Yên Ngọc mang vẻ mặt không cảm xúc từ trong phòng đi ra. Thấy Sở Hành, anh ta cong môi, cười lành lạnh một tiếng.

"Thành người mắc chứng tự bế, lại thêm kích thích quá độ tạo nên thần trí không rõ ràng." Yên Ngọc giễu cợt. "Sở thiếu gia, xem ra anh thật sự hại người rất nặng nha."