Mị Sát

Chương 40




Edit: Chickenliverpate

Khi Anh Túc chạy tới, xung quanh kho hàng cũ nát đã khôi phục lại yên tĩnh ban đầu.

Tiếng thắng xe của Anh Túc tạo nên một âm thanh chói tai, dường như muốn làm thủng màng nhĩ của Lộ Minh. Anh ta im lặng đứng ở đó, nhìn Anh Túc lảo đảo chạy vào, đôi môi trắng bệch, khuôn mặt không có một chút sắc thái của con người, ngay khi nhìn thấy Lý Du Anh nhắm mắt nằm trên mắt đất, cô giống như chịu một cơn đả kích bất ngờ, bước chân lập tức ngừng lại, đứng yên một chỗ.

Trước giờ khi Sở gia xử lý người đều rất sạch sẽ và lưu loát. Trên đầu Lý Du Anh chỉ có một vết máu còn đọng lại, mặc dù không lớn, nhưng cũng là vết thương trí mạng. Vừa rồi Lộ Minh còn đợi để xác nhận anh ấy đã hoàn toàn không còn hô hấp, mới cho người đặt anh nằm ngang trên mặt đất.

Lộ Minh nhìn biểu cảm trên gương mặt Anh Túc, một lúc sau, cảm thấy không đành lòng, nên xoay đầu đi chỗ khác.

Lộ Minh ở Sở gia bao nhiêu năm nay, đã sớm không phải là một người khóc hão thương hoài. Cho dù Sở Hành bảo anh ta phụ trách giết Lý Du Anh, Lộ Minh có lo lắng, nhưng cũng chỉ là vấn đề bản thân có thể bị Anh Túc giết trong nháy mắt để chôn cùng với Lý Du Anh hay không. Mười mấy năm trước, khi anh ta còn là Tam thiếu gia của Lộ gia, cũng đã từng quen biết với Lý gia, thậm chí còn thông qua anh cả mà đã có vài cuộc trò chuyện với Lý Du Anh điềm đạm dễ gần, ở thời điểm Lộ Minh cho người hạ thủ Lý Du Anh, hoàn toàn không có nửa phần nhớ lại những chuyện này.

Nhưng bây giờ nhìn sắc mặt khiếp sợ của Anh Túc, ngay cả khóc cũng quên, trong lòng lại có một cảm giác ê ẩm.

Lộ Minh làm một người ngoài cuộc, nhìn Anh Túc trải qua những năm này ở Sở gia, từ một cô bé ngây thơ từng bước từng bước trở nên tàn nhẫn ít nói, ra dáng một cái chày cán bột không hiểu nhân tình. Dường như không có một ai được cô thật sự đặt ở trong lòng, cứ như là một người có vẻ bề ngoài ngọc ngà tinh xảo, nhưng bên trong lại chứa đựng tâm địa sắt đá, không ai có thể lay chuyển hay chạm vào.

Vậy mà bây giờ ánh mắt của Anh Túc nhìn Lý Du Anh, lại là khủng hoảng, tuyệt vọng, mang theo chút yếu đuối rất rõ ràng nhưng không thể giải thích, dáng vẻ đó nhìn qua gần như sụp đổ, hồn bay phách lạc.

Lộ Minh chưa bao giờ bắt gặp vẻ mặt như thế này trên mặt Anh Túc. Giống như lớp vỏ bảo vệ cứng cáp đã không thể chống đỡ được nữa, nó nứt ra, bóc trần vẻ sợ hãi, yếu ớt và bất lực.

Anh Túc thu hồi ánh mắt, quay sang nhìn Lộ Minh không chớp mắt, từng bước từng bước đi đến gần anh ta.

Ánh mắt cô nhìn anh ta bình tĩnh đến kinh ngạc, Lộ Minh không nhịn được lui về phía sau một bước: "Tiểu thư Anh Túc, cô...cô đừng kích động....."

Anh ta còn chưa dứt lời, đã bị Anh Túc dí súng vào cổ. Buộc Lộ Minh phải ngẩng đầu lên, cho đến khi không còn nâng lên được nữa, cảm giác lạnh lẽo của họng súng bên dưới cằm khiến cả người anh ta run lên, nói: "Tiểu thư Anh Túc, chuyện Thiếu gia sai khiến, tôi không có khả năng thay đổi."

Anh Túc nhìn anh ta, không nói lời nào. Đè họng súng xuống sâu hơn. Lộ Minh cắn chặt răng rồi nói: "Tôi đã nghiêm túc khuyên Thiếu gia nghĩ lại, Thiếu gia không chịu tiếp thu, tôi cũng chỉ có thể làm như vậy. Tiểu thư Anh Túc, coi như cô giết chết tôi, tôi cũng chỉ là một trợ lý tổng giám đốc nho nhỏ mà thôi, tôi cũng không thù không oán với Lý Du Anh, giết chết tôi có thể thay anh ta báo được thù gì chứ?"

Lộ Minh nghe tiếng Anh Túc kéo cò, lập tức nhắm mắt lại. Nín thở chờ chết, nhưng trên cổ đột nhiên nhẹ đi, Anh Túc thu súng về.

Khi anh ta mở mắt ra, Anh Túc đã xoay người bỏ đi không quay đầu lại.

Anh Túc lái xe trực tiếp xông vào bên trong Sở gia.

Vốn có vệ sĩ mang súng tiến lên ngăn cản, nhưng khi thấy người ngồi bên trong xe, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, rồi lui trở về. Chỉ có quản gia nhận ra hôm nay Anh Túc rất khác thường, khẽ giơ tay ngăn cô lại: "Tiểu thư Anh Túc muốn tìm thiếu gia? Xin chờ một chút....."

Còn chưa dứt lời, Anh Túc cũng không thèm nhìn tới, đã đẩy cánh tay đang giơ ra của ông.

Cửa phòng sách bị đá thật mạnh mở tung ra, Anh Túc đi thẳng đến trước mặt Sở Hành. Sở Hành nâng mí mắt, liền nhìn thấy Anh Túc đang đứng trước mặt nhìn xuống anh, nhìn chằm chằm vào anh.

Hai cánh tay bên hông cô hơi run rẩy. Cổ họng thở dốc dữ dội, giọng chất vấn cũng không còn bình tĩnh: "Tại sao anh phải giết Lý Du Anh?"

Anh Túc chưa bao giờ giận dữ như lúc này.

Tính khí của cô lúc nào cũng lớn, thường thường cũng sẽ bị chuyện này chuyện kia chọc cho tức giận, giống như tất cả phiền toái đều có thể tìm tới cô, tất cả bao thuốc nổ đều cô bị làm cho nổ tung lên. Khi đó Anh Túc sẽ nhíu mày nói vài câu kỳ quái, chua ngoa cay nghiệt đến vô lý, khi cô không thoải mái, cô sẽ làm cho mọi người có cảm giác giống y như vậy, tự nhiên cô cũng sẽ không giận dữ, sẽ trở nên sảng khoái.

Dáng vẻ đó của Anh Túc, trong mắt Sở Hành chỉ là cơn giận dữ nhẹ nhàng, mặc dù có chút hung hăng vênh váo, nhưng tất cả cũng đều tao nhã đáng để dung túng.

Nhưng chưa từng giống như bây giờ. Khi cô gắt gao nhìn chằm chằm Sở Hành, cơn giận giống như khắc thật sâu vào trong mặt cô, hai bàn tay siết lại, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau.

Đây không còn là tức giận, rốt cuộc nó đã không dừng lại được, đã trở thành căm hận khắc cốt ghi tâm.

Anh Túc không đợi anh mở miệng, đã mất khống chế gào lên: "Tại sao anh lại làm như vậy! Anh có biết hay không, tôi không phải là con chó của anh! Tôi sống trên cõi đời này cũng cần phải có thứ gì đó của chính mình chứ! Anh có biết cái gì tôi cũng không có! Cái gì cũng không thể làm! Không có cái gì hết!"

Cô nói xong, đột nhiên lấy từ trong túi ra một khẩu súng, đặt họng súng đen ngòm lên trán Sở Hành.

Anh Túc la hét khàn cả giọng: "Ngay cả Lý Du Anh anh cũng giết! Anh có tư cách gì chứ! Tất cả những thứ anh không thích đều bị anh loại trừ! Rốt cuộc anh có còn là con người hay không! Anh chưa bao giờ nghĩ cho cảm nhận của tôi! Tại sao anh phải đối xử với tôi như vậy! Tại sao không phải là anh đi chết đi!"

Ánh mắt của Sở Hành thẫm lại, vệ sĩ ngoài cửa phòng sách nghe thấy tiếng động bên trong, lập tức chạy vào.

Ba khẩu súng đồng loạt nhắm vào ngay gáy Anh Túc, lên tiếng cảnh cáo: "Tiểu thư Anh Túc, xin để súng xuống."

Anh Túc làm như không nghe thấy, ngực thở dốc dữ dội, cô khẽ chớp mắt một cái, cuối cùng nước mắt cũng không ngừng tuôn ra.