Mị Sát

Chương 19-1




Lộ Minh cũng không dám chậm trễ đối với chuyện Anh Túc muốn đi theo anh “Học tập“. Đêm đó anh liền cho người chia một phần phòng làm việc hàng ngày của mình ra thành một căn phòng nhỏ với đầy đủ các loại thiết bị, từ chỗ ngủ nghỉ tới chỗ chơi trò chơi giải trí đều có chuẩn bị hết, giống như đang chuẩn bị cho nhân vật cấp cao vậy.

Có thuộc hạ hết sức khó hiểu đối với hành động của anh lúc này, lại không dám nói rõ ra, chỉ đành nói bóng nói gió: “Anh đối xử với tiểu thư Anh Túc như vậy, nếu tiểu thư A Lương biết thì phải làm sao? Cô ấy vốn đã không ngừng bới móc, lần này nếu cô ấy biết làm sao có thể để yên được?”

Lộ Minh quay đầu lại liếc nhìn anh ta một cái, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng lại không cười, hỏi: “Bình thường có chơi đánh bạc không?”

“...... Chơi không nhiều lắm, sao vậy ạ?”

”Có phải lần nào cậu chơi cũng thua hay không?”

“......”

”Cũng khó trách.” Lộ Minh vừa chỉ huy người chuyển hai gốc cây tùng cao cở nửa người từ bồn hoa vào trong nhà, vừa nói: “Ngu xuẩn như anh vậy, làm sao có thể không thua.”

“......”

Ngày hôm sau, Anh Túc đến trụ sở chính của Sở thị, thì Lộ Minh đã chờ ngay ở cửa tự mình đưa cô lên tầng cao nhất. Hai người đứng ở cửa thang máy tầng một dằn co một lúc, Lộ Minh nói đến toạc miệng, mới miễn cưỡng đưa được Anh Túc vào thang máy trước. Rồi sau đó mới mời được vị tổ tông này tới phòng làm việc, Anh Túc ngắm nhìn bốn phía, khách khí nói với Lộ Minh: “Thật là làm phiền anh quá rồi. Thật ra thì không cần thiết phải khoa trương như vậy, cho tôi một cái bàn một cái ghế là đủ rồi.”

Trong lòng Lộ Minh nói, tôi thật sự cũng chỉ muốn cấp cho cô một cái bàn và một cái ghế, nhưng ngoài miệng nói không có việc gì thì thật ra là cần phải như vậy. Anh Túc mặc một bộ đồ công sở, khăn lụa màu vàng nhạt nổi bật lên làn da trắng nõn, cô đứng bên cạnh bàn làm việc hỏi: “Anh có chuyện gì cần tôi làm không?”

Lộ Minh vừa không dám sai bảo vị đại tiểu thư này, lại vừa không thể gạt cô sang một bên được, suy nghĩ một chút, đi đến phòng làm việc của mình, từ trên giá sách ôm một đống tài liệu, thả vào trên bàn là việc của Anh Túc: “Đây đều là mạng lưới liên lạc quan trọng của nhà họ Sở chúng ta, trong hai ngày này cô cứ làm quen với việc này trước. Nếu có cái gì không hiểu, cứ tới hỏi tôi.”

”Được.”

Bình thường, Anh Túc luôn làm những việc tấn công người khác, lại chỉ có bắn súng và đánh nhau, nhưng trên bản chất thì vẫn thuộc về loại người trầm tính, không hiếu động. Nhất là những lúc vui vẻ, có thể ngồi nguyên cả ngày. Xấp tài liệu mà Lộ Minh cho cô, cố gắng lắm thì hai ngày mới miễn cưỡng xem hết số đó, kết quả cô không ăn cơm trưa, không ăn cơm tốixem cả ngày không ngừng nghỉ, đến chín giờ tối, vừa đúng xem xong tờ cuối cùng.

Thời gian này trong công ty đã im ắng, cả tầng cao nhất cũng chỉ còn mình phòng làm việc của cô sáng đèn. Anh Túc vừa mệt vừa đói đi xuống lầu, lái xe trở lại nhà họ Sở, xe mới vừa dừng lại, đã có người chào đón, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư Anh Túc, thiếu gia bảo cô sau khi trở về phải đến thư phòng gặp anh ấy.”

”Có nói là chuyện gì không?”

”Không có.”

Anh Túc suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Trong thư phòng còn có những ai?”

Vẻ mặt của người nọ liền có một chút ý tứ tế nhị: “Mới vừa rồi tiểu thư A Lương còn đang chơi cờ vây với thiếu gia.”

Anh Túc đứng tại chỗ, sống lưng thẳng tắp như cây tùng. Gió nhẹ thổi qua làm lọn tóc của cô lay động, qua giây lát, người nọ chỉ thấy Anh Túc giống như không tiếng động cười lạnh, lại nghe cô hời hợt mở miệng: “Anh đi nói với thiếu gia, hiện tại đã trễ rồi, tôi rất mệt mỏi, không muốn đến thư phòng.”

Người nọ hơi ngẩn ra, Anh Túc đã xoay người rời đi, chỉ để lại cho anh một bóng lưng mảnh khảnh, thật sự đi về phía bên ngoài nhà họ Sở.

Khi anh ta báo lại nguyên câu nói của Anh Túc cho Sở Hành, thì trong lòng run sợ, đứng đấy cầu nguyện rằng ngày mai mình còn có thể nhìn thấy mặt trời, lại không nghĩ rằng sau khi Sở Hành nghe xong, chỉ “Ừ” một tiếng, đầu ngón tay đang nhặt một quân cờ trắng liền dừng lại rồi đè xuống, rồi sau đó không chút để ý nói: “Cậu lui xuống trước đi.”

Người nọ còn chưa lui khỏi thư phòng, A Lương đã không kịp chờ mà mở miệng: “Tại sao Anh Túc có thể như vậy! Thật sự không để anh ở trong mắt mà!”

Không biết hai câu này có câu nào gây cười, mà Sở Hành vừa nghe xong, lại không có ý nổi giận, ngược lại còn cười một tiếng. A Lương nâng miệng, hỏi: “A Lương nói gì sai sao, anh cười cái gì vậy!”

Sở Hành lấy ngón tay sờ nhẹ cằm, đưa mắt lên nhìn cô thì khóe môi vẫn còn khẽ cười, nói: “Cười em nói rất đúng.”

Anh Túc nói mình mệt mỏi, thật sự cũng không phải là giả bộ. Ban ngày ngồi nguyên cả một ngày, khi cô trở về phòng rửa mặt xong xuôi nhào lên giường, thì gần như lập tức ngủ quên cả trời đất. Cũng không biết ngủ có sâu không, mà trong ánh trăng mờ cô lại cảm thấy có người nhẹ nhàng vuốt ve cổ của cô, tới xương quai xanh, rồi sau đó đi xuống, còn chưa sờ tới ngực, Anh Túc lập tức trở tay, không chút do dự đánh tới.

Kết quả rất nhanh đã bị người trở tay bắt được. Anh Túc lại đá một cước từ phía dưới, lần này thì cả tay và chân đều bị người ta chặn lại. Anh Túc há miệng muốn cắn, vậy mà lại bị người che miệng lại dùng sức đè chặt cô trên gối.

Đợi đến khi Anh Túc không còn giãy giụa nữa, Sở Hành mới buông miệng cô ra, cúi người xuống, giữ chặt cằm của cô, cười nhẹ nói: “Vừa đá vừa cào, còn cắn người nữa, em là chó sao?”

”Trễ như thế anh còn tới làm gì?”

Sở Hành ôm cô, nằm dài trên giường cùng cô, nói: “Hôm nay Lộ Minh sắp xếp cho em làm gì? Nói nghe một chút.”

”Cũng chỉ là xem qua một chút tài liệu về mạng lưới liên lạc mà thôi.”

”Đều nhớ kỹ những thứ đó hết chưa?”

Anh Túc hận không thể lập tức nhắm mắt ngủ, vậy mà Sở Hành nghiêng người ôm lấy cô, ngón tay liên tục vuốt ve cổ tay của cô, khiến cho cô không thể nâng cao tinh thần mà nói: “Chỉ là một chút vụn vặt, không nhớ quá nhiều. Thành phố A có nhà họ Thương, thành phố B có nhà họ Mạnh, thành phố C có các nhà Kiều - Tề - Thường - Tam, cóquan hệ khá rắc rối phức tạp với chúng ta, là những đối tượng phải cẩn thận đề phòng.”

”Tiếp tục.”

Sở Hành vừa nghe, tay từ từ sờ tới bên eo của cô, chui vào trong quần áo, nhéo hai cái, khiến Anh Túc vừa nhột lại vừa đau, nỗ lực duy trì tỉnh táo, nhưng không tỉnh táo nổi, cô cũng không nhớ được là mình đã nói những thứ gì: “Hai năm qua nhà họ Tưởng vẫn phát triển thường thường, vẫn bị hai nhà khác áp chế, nếu như nghĩ ra được biện pháp lấy được sự trợ giúp của nhà họ Sở, thì Tưởng Tín và Tưởng Miên nhất định hết sức vui mừng......”