Mị Quân

Chương 15: Ngây thơ




Ôn Hiền mỉm cười đánh giá Thẩm Chiêu, nói: “Thật không nghĩ tới điện hạ lại có tính cách tốt đến nhường này, cũng với những lời truyền miệng bên ngoài quả thật không giống nhau.”

Thẩm Chiêu tiến lên vài bước, đôi mắt sáng ngời, biểu cảm chân thành bùi ngùi thở dài: “Dượng có điều không biết, ta gánh vác trọng trách giám quốc nhưng vẫn còn là thiếu niên, khó tránh khỏi uy vọng không đủ. Vì lo sợ không đủ năng lực áp chế các lão thần nên không thể không làm ra gương mặt nghiêm túc. Dần dà, bên ngoài liền xuất hiện những lời đồn đại không đúng sự thật. Kỳ thật a, con người của ta mềm lòng lại dễ nói chuyện. Sống chung lâu ngày, ngài sẽ biết.”

Ôn Hiền vừa lòng mà gật đầu, quét mắt một cái về phía nữ nhi bảo bối kiều diễm nhu mị đang đứng cạnh, đáy lòng bắt đầu tính toán, thử thăm dò hỏi: “Kia…… Điện hạ có mấy phòng thiếp thất a?”

Hỏi xong, trên mặt y xuất hiện vẻ thẹn thùng nói: “Thứ ta hỏi đến đường đột. Ta rời khỏi kinh thành đã lâu, đối với các sự kiện xảy ra bên trong Trường An biết rất ít. Hiện giờ nữ nhi sắp sửa đại hôn, ta rất quan tâm đến nàng. Vốn không nên mạo muội như thế, chỉ là thấy điện hạ rất thân thiết ôn hòa, nhất thời không nhịn được nên mới hỏi.”

Thẩm Chiêu vội xua tay: “Không sao.” Hắn mỉm cười nói: “Ta không có thiếp thất, chờ Sắt Sắt gả vào Đông Cung, nàng sẽ là Thái Tử Phi độc nhất vô nhị, mọi việc trong hậu cung đều do nàng định đoạt.”

Ôn Hiền gật đầu như gà con mổ thóc dường, cười đến xuân hoa xán lạn: “Con rể tốt, con rể tốt, mẫu thân của Sắt Sắt thật đúng là có mắt nhìn người.”

Sắt Sắt cùng Ôn Huyền Ninh liếc nhau, từng người yên lặng mà đem tầm mắt bay về phía ngọn cây.

Thái Tử điện hạ tính tình có tốt hay không bọn họ khó có thể nói rõ, nhưng diễn kịch thì thật sự là khá tốt.

**

Thẩm Chiêu cùng Sắt Sắt ước định, ngày mai giờ Thìn y sẽ tới đón Sắt Sắt, muốn cùng nàng gỡ rối cho xong nút thắt này.

Sắt Sắt đem việc này nói cho Lan Lăng công chúa, Lan Lăng công chúa lại nói: “Chúng ta Đại Tần tuy phong tục thông thoáng, không giống như Nam Sở lễ giáo nghiêm ngặt, đối nữ tử quy củ có thật nhiều, nhưng chung quy vẫn là có quy củ. Các ngươi sắp sửa thành thân, theo lý không nên gặp nhau.”

Nàng sờ sờ búi tóc mềm nhẵn của Sắt Sắt, mang chút sủng nịch dung túng cười nói: “Nhưng ngươi là nữ nhi của nương, kể cả không tuân thủ quy củ, thì có ai dám nói cái gì?”

Sắt Sắt từ buồn hóa vui, ngoan ngoãn mà chui vào trong lòng ngực mẫu thân.

Lan Lăng ôm nữ nhi, ngữ ý sâu thẳm nói: “Sắt Sắt, ngươi phải nhớ kỹ mặc kệ khi nào, nương mới là lớn nhất chỗ dựa của ngươi, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nghe nương nói, nương có thể giúp cho ngươi cả đời này đều có thể sống một cách nhẹ nhàng vui sướng.”

Sắt Sắt chỉ để ý đến câu nói cuối cùng của mẫu thân, thở phào một cái, đối với mấy lời trước đó của mẫu thân cũng không quá để trong lòng, chỉ vui sướng gật đầu, cái miệng nhỏ ngọt ngào: “Đó là tất nhiên, tất cả mọi việc con đều nghe theo lời mẫu thân.”

Lan Lăng rũ mắt nhìn nữ nhi mỹ mạo tuyệt trần, dịu dàng dễ bảo, một đôi mắt long lanh sạch sẽ giống như căn bản không hề chất chứa tâm sự gì, vừa nhìn liền thấy rõ tâm tư.

Vừa xinh đẹp lại vừa dễ khống chế.

Nàng thật sự vừa lòng, ý cười càng đậm sâu, vỗ về bên má của trắng nõn nhu nị nữ nhi, giống như có bao nhiêu yêu thương cũng không đủ.

Nắng sớm hơi yếu ớt, sương mỏng phiêu tán.

Sắt Sắt đem theo tỳ nữ từ cửa phủ phía tây bước ra, thấy phố xá sau hẻm vẫn còn chút u ám, cây cao sạch sẽ mềm mại tắm nắng sớm, dân cư thưa thớt, an tĩnh bình yên. Thẩm Chiêu mặc một bộ cẩm sam màu xanh lá đứng ở dưới cây dâu, lệnh cấm vệ toàn bộ lui ra ngoài xa, hai trượng để y đứng một mình, giống như một vị nguyệt thần thanh nhã cô độc, một vài tia nắng nhẹ âm thầm chiếu vào bên chân, làm cho người khác dâng lên một loại cảm giác xuất thần dụ hoặc mỹ vị nhân gian.

Thẩm Chiêu thấy nàng liền tiến lên, muốn nắm tay nàng, lại đột nhiên ý thức được đây là ở bên ngoài, liền đem tay lùi về, nói: “Hôm nay thời tiết không tồi.”

Sắt Sắt gật gật đầu, cực tự nhiên mà cùng y đứng sóng vai. Tỳ nữ thông minh nhanh chóng thối lui ra phía sau bọn họ, đến chỗ của Phó Tư Kỳ ở ngoài đứng cùng nhau.

“Ta nghĩ tới nghĩ lui, việc trước mặt rối rắm phức tạp, dù sao cũng phải từ từ mới giải quyết được. Việc cấp bách đó là phải đem vụ án Cao Sĩ Kiệt bị giết nhanh chóng phá giải.”

Sắt Sắt nhớ là y nói muốn kết thúc, không hề nghĩ rằng y thế nhưng lại nói đến chuyện vụ án nên có chút giật mình.

Thẩm Chiêu nói: “Chỉ có phá được án thì mới có thể chứng minh được Từ Trường Lâm trong sạch, mới có thể làm cho hắn mau chóng rời khỏi phủ Trưởng công chúa phủ, quay về Nam Sở .”

Sắt Sắt nhất thời đầu trầm, đang muốn giải thích nàng cùng Từ Trường Lâm quan hệ thật sự không phức tạp như vậy, lại thấy ánh mắt Thẩm Chiêu kiên định nhìn nàng, chậm rãi nói: “Ngươi lén lút đến biệt quán gặp hắn, lại đối với hôn sự kháng cự, trừ bỏ lý do vì một giấc mộng hoang đường thì còn không phải là vì hoài nghi ta cùng cô cô có chuyện gạt ngươi, muốn từ trong miệng Từ Trường Lâm lộ ra chút tin tức hay sao?”

Sắt Sắt hơi giật mình: “Hắn nói với ngươi?”

Thẩm Chiêu mỉm cười: “Không phải, là ta đoán.”

Sắt Sắt run rẩy, yên lặng đem thân mình nhích lùi dần về sau một chút, thầm nghĩ chuyện này làm sao mà cũng có thể đoán ra được chứ……

Thẩm Chiêu lại không để bụng, khoanh tay đi chậm, phong thái tao nhã hất tay áo lên khiến ngọc bội bên hông vang nhỏ, ôn nhu nói: “Chúng ta xác thật là có chuyện gạt ngươi. Cô cô không nói cho ngươi biết là bởi vì nàng có bàn tính của chính mình. Mà ta không nói cho ngươi biết là sợ ngươi không có sức lực tiếp nhận chuyện lớn như vậy……”

Nói đến đây, hắn đột nhiên dừng bước, quay đầu.

Trước mặt là quán trà lầu hai tầng, cờ khăn xanh đen lay động, mơ hồ có tiếng đàn sáo nhạc truyền ra.

Sắt Sắt ánh mắt nhìn về vị trí cuả mặt trời, buồn bực nói: “Mới canh giờ này, sao đã có chỗ bắt đầu ca xướng rồi?”

Thẩm Chiêu dẫn nàng đi vào, biểu tình lạnh nhạt, nói: “Mỗi dịp ngày mười lăm hoặc cuối tháng, quán trà này sẽ sẽ bắt đầu diễn kịch rối bóng từ sáng sớm đến tối mịt.”

Hai người đặt một gian ở trên lầu hai, Sắt Sắt từ hành lang gấp khúc nhìn xuống, tầng dưới cùng của tòa lầu lại không còn ghế trống nào. Sắt Sắt lắng tai nghe, giật mình lắp bắp kinh hãi. Vở kịch múa rối bóng này lại diễn lại cảnh trận chiến thất bại năm đó, Tống Ngọc trước trận chạy thoát, phản bội chủ tướng, bán nước cầu vinh.

Sắt Sắt thật cẩn thận nhìn sắc mặt Thẩm Chiêu, phát hiện y cũng không biểu hiện gì khác lạ, nàng thoáng nhẹ nhàng thở ra, đem tiểu nhị gọi tới, hỏi: “Đây là chuyện trong kinh tối kỵ, vì sao có người to gan như vậy, dám ở trước công chúng truyền xướng vở kịch này?”

Tiểu nhị là một tiểu hài tử mới hơn mười tuổi, thấy Sắt Sắt mỹ mạo kinh diễm nên cũng muốn xum xoe, quên luôn lời ông chủ dặn dò là không được lắm miệng, đè thấp thanh âm xuống nói: “Ngài là lần đầu tiên tới đây, có điều không biết. quán trà nhà chúng ta nhà đây là sản nghiệp của Kỳ Vương. Diễn viên múa rối bóng cũng là do ngài ấy tiêu tiền mời đến, mỗi tháng đều xướng đúng vào hai ngày, mấy năm nay đều như vậy. Người sáng suốt vừa thấy liền biết, đây là ngài ấy đang muốn phân cao thấp cùng vị chủ tử của Đông Cung kia ……”

Sắt Sắt hướng hắn vẫy vẫy tay, quay đầu về phía Thẩm Chiêu thấp giọng nói: “Dưới chân Thiên tử, loại sự tình này bệ hạ có thể mặc kệ sao?”

Thẩm Chiêu nhìn nhân ảnh dưới màn sân khấu linh hoạt chuyển động, giống như xem đến nhập thần, thuận miệng nói: “Cũng từng quản, cũng từng đánh, nhưng đánh hắn xong hết thảy như cũ, hắn kiên quyết không thay đổi, rút cuộc cũng không thể bởi vì riêng chuyện này mà đem hắn xử tử được.”

Như thế.

Tính tình Thẩm Hi quả thật khó chịu, quật cường đến mười con trâu cũng kéo không nổi.

Nói đi nói lại, bất luận Tống Ngọc có hay không đi theo địch bán nước thì năm đó nếu không phải vì trấn chiến đó thất bại, Lê Uyên chết trận, Thẩm Hi mất đi ông ngoại chiến công rực rỡ, quyền thế ngập trời. Bằng thân phận trưởng tử của hắn cùng quyền lực của mẫu tộc nếu như vẫn được duy trì thì vị trí Thái Tử kia chắc chắn thuộc về tay hắn rồi.

Hiện giờ gà bay trứng vỡ không nói, còn phải giương mắt nhìn người đệ đệ chảy trong người huyết mạch của kẻ thù ngồi lên vị trí vốn thuộc về hắn, hắn nảy sinh lòng oán khí cũng là bình thường.

Sắt Sắt không khỏi thở dài.

Thẩm Chiêu quay lại nhìn nàng, chậm rãi nói: “Ta đã quyết định muốn phá án Cao Sĩ Kiệt một án, ta muốn đi xem những nơi hắn lúc sống đã từng đi qua xem lại một lần. Ngày hắn bị sát hại đã tới quán trà này, nghe qua vở kịch này. Sắt Sắt, ta khuyên ngươi cũng cẩn thận nghe một chút, không cần khiến chính mình trở thành người ngoài cuộc, ngươi vốn dĩ không phải người ngoài cuộc.”

Sắt Sắt buồn bực, khó hiểu nhìn về phía Thẩm Chiêu, thấy ánh mắt y nhẹ nhàng dừng ở trên đài, nói: “Có một số việc, đứng ngoài cuộc xem chỉ là một chuyện, lúc thực sự đối lặt lại là một chuyện khác. Chân tướng mà  ngươi muốn biết rõ, có lẽ ngươi không chắc có thể thừa nhận được……”

Tiếng chiên trống đột ngột vang lên làm Thẩm Chiêu đang nói đột nhiên im bặt.

Trên đài diễn bày ra đủ loại nhân tình thế thái, buồn vui tan hợp.

Mười vạn đại quân binh bại như núi đổ, xương trắng chất đống, tướng sĩ che mặt khóc, tên đầu sỏ sợ tội tự sát, gia quyến theo đó toàn bộ bị tru di.

Sắt Sắt trong lòng có chút khổ sở, tổng kết: “Đây là bi kịch, tất cả mọi người đều thua, không có người thắng.”

“Có người thắng.”

Thẩm Chiêu nhìn lên sân khấu kịch, biểu tình nhạt nhẽo, thanh âm không hề gợn sóng: “Bùi gia, Lan Lăng công chúa.”

Hắn khóe môi hơi nhếch lên, mang theo một chút hài hước: “Diễn chung quy là diễn, không thể mọi mặt chu đáo. Bên ngoài câu chuyện này, năm đó hai đại thế lực mẫu tộc đề rơi đài, người có lợi nhiều nhất còn không phải là Lan Lăng công chúa cùng Bùi gia sao?”

“Bọn họ thu hết quyền lực trong tay cũng đủ đắc ý, việc lập trữ quân đại sự đều phải được bọn họ tán thành.”

Sắt Sắt nhìn sườn mặt tuyệt diễm lạnh lùng của y, trầm mặc thật lâu sau mới nói: “Ngươi hoài nghi mẫu thân ta cùng Bùi gia hãm hại Tống Ngọc tướng quân…… Ngươi có chứng cứ không?”

Thẩm Chiêu quay đầu nhìn nàng, “Ta không có, nhưng ta nghĩ Cao Sĩ Kiệt có.”

Người dịch: Huyền Trang